Đợi đến lúc Nghiêm Tác rời đi trong phòng chỉ còn lại 6 người của Sở Đông. Sở Đông cho người đỡ Chu Tứ Quỳ lên giường nằm còn bản thân thì ngồi xuống ghế uống sẵn ngụm nước để chuẩn bị nói điều lệnh mà mình đã thuộc mấy năm nay cho Chu Tứ Quỳ nghe.
Lúc trước, đánh nhau hay dạy dỗ bọn không biết điều ve vãn Tô Ni Hinh cũng là hắn đi cùng Nghiêm Tác. Sở Đông từ nhỏ đã thích đánh nhau, đi cùng Nghiêm Tác khiến hắn được thỏa mãn đam mê nên tận 8 năm theo sau Nghiêm Tác vẫn chưa xin nghỉ việc.
Chính là tay chân quen rồi, đi theo Nghiêm Tác lại có tiền có quyền mà hắn lại là con người thích tự do chơi bời. Ngoài Nghiêm Tận ra thì hắn không còn việc gì phải cân nhắc. Đi bar cũng được, gái trai cũng được, đua xe lại càng có thể.
Cuộc sống mà hắn muốn Nghiêm Tác đều cho hắn, đương nhiên làm việc cho Nghiêm Tác là lẽ thường tình.
Sở Đông ngồi trên ghế, chân còn nhịp nhịp mấy cái , tay châm điếu thuốc hút thật sâu. Hắn hút thuốc rất nhiều, còn gấp năm lần Tô Ni Hinh hút.
Cũng không hiểu tại sao, mấy người ở bên cạnh Nghiêm Tác toàn giỏi chuyện hút thuốc mặc dù biết không tốt cho sức khỏe. Chỉ còn lại Nghiêm chưa hề hút thuốc ngoại trừ những lần hút cùng một điếu với Tô Ni Hinh.
- Anh nên biết thân phận mà đừng ve vãn đến Tô Ni Hinh, anh nên nhìn lại mình rồi nhìn lại Nghiêm Tác xem. Cái gì Nghiêm cũng hơn anh, làm người mà, biết điều là giữ mạng, hiểu không.
Sở Đông vừa nói vừa gạt tàn thuốc lên người Chu Tứ Quỳ, cũng chỉ là tàn thuốc hoàn toàn không làm Chu Tứ Quỳ bị thương thêm nữa.
Chu Tứ Quỳ lại hoàn toàn không phục, cho rằng Nghiêm cậy quyền thế mà ức hiếp người khác, trong lòng không khỏi trách móc khó chịu.
Nhìn Sở Đông trước mặt, hắn cảm thấy thật sự đáng ghét, ghét tất cả người bên cạnh Nghiêm Tác. Chỉ muốn Tô Ni Hinh nhìn hắn, chỉ muốn cô nhìn rõ con người thật của Nghiêm Tác.
- Anh không phải là tôi, không hiểu được! Không có tôi Hinh cũng không bao giờ tiếp tục chọn Nghiêm Tác đâu. Nghiêm Tác hắn như cái gai nhọn đâm vào não Hinh, hiểu chứ.
- Con.mẹ.nó!
Sở Đông nghe Chu Tứ Quỳ châm biếm như vậy liền tức điên lên đấm vào bụng Chu Tứ Quỳ một cái nữa. Chỉ là một cái nhưng lực lại rất lớn làm cho Chu Tứ Quỳ nhúc nhích cũng không được.
Sở Đông cười vài tiếng thật lưu manh rồi đứng dậy nhường chỗ cho bác sĩ bên ngoài bước vào. Thấy đám người Sở Đông mặc cả một bộ đồ đen từ trên xuống dưới, còn cả người đàn ông đang bị thương nặng trên giường.
Ông ta liền khúm núm chú tâm hết mực vào công việc , rồi vài y tá đẩy xe vào đưa Chu Tứ Quỳ vào phòng cấp cứu kiểm tra tổng quát. Chiếc xe đẩy vừa ra khỏi cửa Sở Đông liền lớn tiếng nói.
- Xong rồi tự biết đường về nhà, về sớm chút!
Chu Tứ Quỳ đang đóng vai người bệnh thế mà vẫn bị hành hạ lên xuống hết điều. Chưa chắc gì trong ngày hôm nay hắn có thể về nhà nhưng chỉ biết Sở Đông gây chuyện xong liền vào bar, hắn có thật là cấp dưới của thượng tướng như Nghiêm Tác không vậy? Nhưng được cái hắn làm việc luôn rất tốt!
...
Nghiêm Tác về đến nhà Chu Tứ Quỳ nhưng không có chìa khóa, hắn định phá cửa để vào trong nhưng nghĩ lại liền không làm. Nhở Tô Ni Hinh đến rước liền có cái vu oan cho Chu Tứ Quỳ.
Thế là hắn ngồi ở ngoài cửa đợi rất lâu, đợi đến chiều tối vẫn không thấy Tô Ni Hinh đến. Đám người Sở Đông thì càng không thấy, ở bar mà, uống rượu say khướt phải ngủ lại ở đó.
Nghiêm Tác chán nản nằm xuống sàn nhà. Đừng nói là hắn lại nhớ Tô Ni Hinh, chắc không phải đâu. Nghiêm Tác lấy điện thoại ra, màn hình là ảnh của Tô Ni Hinh. Đến danh bạ của hắn cũng chỉ có 5 người duy nhất. Hắn gọi cho Tô Ni Hinh nhưng không thấy bắt máy liền ngồi bật dậy gọi lại lần hai mà lần hai vẫn y như lần một.
Định tiếp tục gọi lại nhưng có người điện hắn, là Nghiêm Tận. Như vậy liền tắt máy, nhưng mà ba của hắn lại tiếp tục gọi, còn gọi rất nhiều, mới đành phải nghe máy.
- Thằng ranh mày lại chạy đi đâu rồi?
Vừa mới mở lên nghe đã thấy tiếng ba hắn đang tức giận quát. Hắn lại rất bình tĩnh mà trả lời, dù sao đây cũng là chuyện như cơm bữa, hắn quen rồi.
Trước giờ cả hai cha con hắn đều không hoà thuận, thêm việc của Tô Ni Hinh hắn càng không thích người ba này hơn mấy.
Nhưng mà vì mẹ của hắn, bà ấy rất yêu hắn. Tất cả đều là nghĩ cho mẹ của hắn mà nhượng bộ, cuối cùng là cả tháng vẫn không muốn về nhà. Nghiêm Tận lúc trước muốn gặp mặt hắn cũng khó, bây giờ đến gọi điện hắn cũng không thèm bắt máy. Có trả lời cũng chỉ là qua loa
- Tìm vợ!
- Tìm cái mặt mày, đống tài liệu mày mới xử lý phân nửa, Sở Đông cũng không thấy đâu mày định cho ông già này làm việc đến chết à?
- Đợi cưới được vợ rồi nói sau, con bận rồi nói con hỏi thăm sức khỏe mẹ đấy.
Trả lời xong Nghiêm Tác liền tắt máy ngay lập tức để lại bên kia đang nóng máu vì hắn.