Hôn Em Đến Khi Ngừng Thở

Chương 37: Ý gì chứ?





Chỉ mới sáng ra, Nghiêm Tác lại quần quật trong nhà vệ sinh đến 11 giờ trưa. Tô Ni Hinh lại hả hê ngồi ở phòng khách xem ti vi, còn cố tình cười to cho Nghiêm Tác nghe thấy.

Dù sao người như hắn cũng khó để gày bẫy, gày được hắn đương nhiên cô rất siêu. Chỉ cần nghĩ đến việc đêm qua hắn khó chịu như thế nào cũng đủ làm cô hả dạ.

Chỉ là Nghiêm Tác vừa tự xử xong đã tự nguyện lên giường rồi lăn ra ngủ. Tô Ni Hinh mặc dù cảm thấy hắn làm có hơi lâu nhưng cũng mặc kệ, không thèm để tâm đến nữa.

Dù sao cũng biết rõ hắn đang ở trong phòng, bản thân rất an toàn, cho dù có ra ngoài rồi cũng không làm gì được cô.

Cô biết người như hắn có nhu cầu không nhỏ, đây chính là giải pháp tốt nhất để bản thân an toàn trong những ngày tới. Cô chuẩn bị đầy đủ chiêu cả rồi!

Đa mưu túc trí mới có thể đối phó được với biến thái, mặc dù yêu hắn nhưng cũng không phải cái gì đều bỏ qua.

...

Mấy hôm nay, từ khi xuất viện đến giờ, Chu Tứ Quỳ vẫn chưa liên lạc lần nào với Tô Ni Hinh. Hắn chính là không muốn nói cho Tô Ni Hinh nghe việc hắn bị Nghiêm Tác đánh ra sao.

Con người Chu Tứ Quỳ này rất lạ, tính tình cũng rất lạ. Lúc có lợi cho hắn thì cứ im im mãi, nhưng hắn cũng đâu phải loại người để bản thân chịu thiệt.

Chu Tứ Quỳ hắn có chút tình cảm với Tô Ni Hinh là thật, trong lòng muốn giúp đỡ cô cũng là thật.

Chỉ là thích Tô Ni Hinh hắn một chút cũng không có cảm giác vui như việc đi cùng cô nàng nhỏ của hắn. Nhưng hắn hiện tại vẫn không thể dứt ra khỏi Tô Ni Hinh, cũng không muốn để cô nàng nhỏ của hắn chịu thiệt thòi.

Hắn đây là có ý gì chứ?

Chu Tứ Quỳ hắn chính là quá yêu bản thân. Hắn chính là muốn nhìn lên bầu trời cho đến khi quên đi mặt đất .

Công việc của hắn vẫn như thường lệ, chỉ là hôm nay hắn lại nảy ra trong đầu một cái niềm vui. Niềm vui của hắn!

Trưa nay Chu Tứ Quỳ tan làm sớm, không biết hắn có ý định gì mà lại chạy đến trước cổng trường của Mã Nhược Na đang học, ngồi đó đợi cả giờ đồng hồ.

Hắn chính là muốn bản thân vui vẻ lên, hắn cho rằng như vậy lúc gặp Tô Ni Hinh mới không bị phát hiện. Công việc vẫn để ở đó, điện thoại có bao nhiêu tin nhắn cũng không màn đến. Chỉ chăm chú nhìn về phía cổng trường đợi Mã Nhược Na bước ra.

Con người hắn kiên nhẫn, đợi rất lâu cũng không hề giận.

Thấy Chu Tứ Quỳ đang đứng trước chiếc xe gần đó, Mã Nhược Na liền mất tự nhiên, cứ ấp úng do dự một lúc rồi mới đi đến chỗ Chu Tứ Quỳ.

Cô nàng cũng sợ bị bạn học nhìn thấy, như vậy sẽ rất khó giải thích. Chu Tứ Quỳ còn đến tận nơi đón, trong lòng không khỏi hồi hộp.

Thấy cô nàng bước đến gần, hắn cũng bước đến chỗ cô, thuận tay đưa cho cô chai nước đã mở nắp sẵn, tay cầm lấy ba lô trên vai.

Mã Nhược Na cũng không có ý định từ chối, cũng không có chút nghi ngờ gì với hắn liền nhận lấy rồi uống một ngụm nhỏ.

Lay hoay một hồi cũng không thể không nói gì, bình thường đều là Chu Tứ Quỳ chủ động tìm đến, Mã Nhược Na chủ động bắt chuyện. Mấy năm nay đều như vậy, bây giờ cũng chưa từng thay đổi.

- Hôm nay chú rảnh thế a?

- Ừm.

Ừm? Hắn chỉ ừm một tiếng cùng với cái ánh mắt dán chặt lên người Mã Nhược Na, một chút cũng không rời. Đối với hắn là rất bình thường nhưng cô nàng nhỏ này thật sự không ổn chút nào.

Cái ánh mắt làm cô nàng bối rối ngay lập tức, liền ngại ngùng đảo mắt qua lại , một chút cũng không dám nhìn vào mặt Chu Tứ Quỳ.

Tay lắc lắc một chút, gãi gãi đầu một chút, một chữ cũng không dám mở miệng nói với Chu Tứ Quỳ, nữa chữ cũng không.

Con người Chu Tứ Quỳ thì có gì mà đáng sợ chứ? Hắn còn mới bị Nghiêm Tác đánh cách đây vài hôm mà. Chỉ là người đánh được hắn cũng đâu phải người bình thường, nói gì là việc bị đánh hội đồng chứ.

Thấy cái hành động ngây ngốc của Mã Nhược Na, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, rồi xoa đầu cô nàng thật nhẹ, còn chủ động mở lời.

- Đói rồi đúng không?

- Chắc là một chút.

- Lên xe đi!

Từ đầu đến giờ chỉ có Chu Tứ Quỳ là rất tự nhiên, tay để lên tóc Mã Nhược Na xoa xoa cũng rất tự nhiên. Hắn còn tùy tiện nắm tay cô nàng đến gần mình hơn, mở cửa xe, tay còn thành thục che phần nhọn ở cửa tránh để cô bị va vào.

Tất cả những gì hắn muốn làm với Tô Ni Hinh, trước nay đều đặt hết lên người cô nàng này.

- À chú ơi, hay chúng ta mua thức ăn rồi đến chỗ bà đi, bà ở một mình..

- Bà ở bốn mình!

- Hả?

Mã Nhược Na bị Chu Tứ Quỳ xoay đến ngốc cả ra, chỉ biết nhìn từng động tác của hắn. Bây giờ nghe một câu nữa chắc cô nàng ngốc thật sự luôn. Hôm nay đột nhiên Chu Tứ Quỳ đến đón cô tan học, còn nói dẫn cô đi ăn.

Trước giờ hắn luôn bận bịu, không phải vì chuyện công ty cũng là Tô Ni Hinh chứ có thèm đến rước cô hôm nào đâu.

- Có thêm ba nhân viên y tế được thuê để chăm sóc bà ấy rồi, cháu tới cũng chỉ để làm cảnh thôi. Đi ăn được rồi, không lại sụt cân thì bà lại trách.

- Cháu sụt cân không nổi a .

- Sụt không nổi thì ăn thêm đi.

Vẻ mặt cưng chiều người khác này của hắn, thật ra trước giờ chỉ làm cho Mã Nhược Na xem, hắn lại không phát giác ra được. Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ hắn thích cô nàng lúc nào cũng không hay.