Nghiêm Tác rất nhanh đã chở Tô Ni Hinh đến bệnh viện, hắn không chút chậm trễ mà bế cô vào trong, đi thẳng đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ ở đó thấy trên người hắn đang mặc quân phục, trên tay còn bế theo người bị thương. Như vậy liền rất nhanh chóng mà chạy đến, chuẩn bị gấp rút mọi thứ để làm phẫu thuật cho cô.
Nghiêm Tác ngồi bên ngoài hai tay đan xen nắm chặt, cơ mày từ mấy tiếng trước chưa lần nào dãn ra. Mặc dù biết cô không thể nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong lòng hắn cũng không yên ổn.
Tô Ni Hinh trước giờ chưa từng bị thương nặng như vậy, nếu không phải cô thông minh, ứng biến kịp thời thì có lẽ đã bị Tiêu Tiễn bắt đi mất. Nhưng mà nhìn thấy cách tay cô chảy nhiều máu như vậy, hắn không thể không khóc.
Đáng lẽ ra hắn không nên tìm cô sớm như vậy, không nên vì tìm cô mà làm lớn chuyện như mấy lần trước. Bây giờ để người khác biết được điểm yếu của hắn là Tô Ni Hinh, sau này cô chắc chắn sẽ thường xuyên gặp nguy hiểm.
Ánh mắt chưa từng thay đổi vị trí mà nhìn mãi vào cửa phòng cấp cứu, hắn thật sự đang rất sợ. Sợ Tô Ni Hinh thức dậy sẽ đau đến phát khóc. Cô sợ đau như thế nào hắn đều biết rõ.
Trước đây khi còn học đại học, có lần Tô Ni Hinh bị bọn cướp chặn đường, cô lúc đó không khóc. Rất uy lực mà chống trả, bọn người đó đông như vậy, thật sự rất sợ rồi, đánh được một lúc liền bị bắt lại, bị lấy hết đồ còn bị đánh rất thê thảm.
Lúc đó Nghiêm Tác vừa hay tới, bọn người kia cũng chạy nhất. Hắn hoảng hốt mà ôm lấy cô, bế cô chạy rất nhanh đến bệnh viện. Chỉ là trên cả đoạn đường cô vẫn còn rất tỉnh táo nhưng mắt cứ nhắm lại mãi.
Tô Ni Hinh chính là sợ khi mở mắt ra nhìn thấy rồi sẽ rất đau, đau gấp nhiều lần lúc không thấy gì. Xử lý vết thương xong Nghiêm Tác đưa cô về nhà, như vậy cô có bao nhiêu uất ức cũng đều khóc ra hết, nói bản thân rất sợ đau, nói với Nghiêm Tác, nói rất nhiều lần.
Mấy ngày sau đó phải nghỉ học, ở nhà phải đeo bịch mắt.
Nghiêm Tác từ lúc đó đã tự hứa, hứa sẽ không bao giờ để Tô Ni Hinh bị thương.
Đám trộn cướp kia cũng bị bắt lại, bị đàn em của Nghiêm Tác hành hạ đến thừa sống thiếu chết mới giao lại cho cảnh sát. Bọn cướp đó muốn báo án, chỉ là cha của hắn là Nghiêm Tận uy danh lừng lẫy sao có thể báo án được chứ.
Cuối cùng là bị ngồi tù chung thân, Nghiêm Tận cũng biết đến sự tồn tại của Tô Ni Hinh trong cuộc sống của Nghiêm Tác. Vì cô mãi bịch mắt lại nên không nhìn thấy ngày mà Nghiêm Tận đến tìm.
Mãi đến sau khi tốt nghiệp mới gặp được ông ấy, chỉ là Nghiêm Tận không thích nỗi sợ này của Tô Ni Hinh, sau đó liền nói không thích cô.
Nghiêm Tác lúc đó là lần đầu tiên cãi lời cha hắn, tức giận đến nỗi dọn ra ngoài sống, tự mình lập nghiệp, tự mình thăng chức.
Còn Nghiêm Tác bây giờ lại có chút ngưỡng mộ hắn của trước đây.
Trước đây bản thân bảo vệ Tô Ni Hinh tốt như vậy còn bây giờ vết đạn cùng máu của cô khắc sâu trong đầu hắn. Thật sự là không thể nào chịu đựng được.
...
Gần 2 tiếng sau cửa phòng cấp cứu mới mở ra, Tô Ni Hinh cũng được y tá đưa vào phòng hồi sức.
Nghiêm Tác từ đầu đến cuối vẫn ngồi y nguyên ở đó, nhìn thấy cô bình an bước ra trong lòng hắn không khỏi vui sướng. Ngồi lại đó cùng cô, nhìn vết thương được băng bó trên vai còn đang rỉ máu.
Vẫn là không khỏi tự trách, lúc trước nên tin vào quyết định của mình mà giết chết Tiêu Tiễn bây giờ mọi việc có phải tốt hơn không? Hắn bây giờ là muốn trộm hết tiền bọn người não tàn kia, trả thù cho chính kiến của bản thân.
Nghiêm Tác hắn từ trước đến nay chỉ duy nhất làm sai hai việc, một là giấu diếm chuyện Tiêu Tiễn với Tô Ni Hinh, hai là không giết chết Tiêu Tiễn trước mặt Tô Ni Hinh.
Không sao! Chuyện thứ hai bây giờ hắn có thể làm được!
Ngồi bên cạnh Tô Ni Hinh rất lâu, bác sĩ nói 5 đến 6 tiếng sau cô mới tỉnh lại. Nghe đến việc cô tỉnh lại hắn liền có chút hoảng loạn, nếu như cô nhìn thấy vết thương của bản thân như vậy cơn đau sẽ tăng lên gấp bội lần.
Mấy giờ sau đó hắn đều ngồi canh Tô Ni Hinh rất kỹ, chỉ cần nhìn thấy cô có biểu hiện tỉnh lại liền sẽ che mắt cho cô.
Đôi mày hắn vẫn chưa thể dãn ra, liền một thoáng mà nhớ đến Sở Đông, như vậy liền gọi cho con người điên khùng của hắn.
Rất nhanh hắn ta đã bắt máy, đầu bên kia tiếng cười nói rất lớn, đột nhiên lại bị Sở Đông quát một tiếng ''Câm miệng'' như vậy mà trở nên tĩnh lặng.
- Có bắt được người không?
Nghiêm Tác lần này chủ động lên tiếng trước mà hỏi.
- Cậu nghi ngờ năng lực của thằng này hả?
Sở Đông bên kia giương mặt trả lời, ly rượu trên tay bị hắn một hơi nốc hết, còn hà hơi một cái vào điện thoại cho Nghiêm Tác nghe.
- Tất cả đưa về nhà giam số 12 trong quân doanh, canh chừng kỹ đợi tôi về xử lý.
- Biết rồi biết rồi, chọn 12 thì 12.
Nhà giam số 12, là nhà giam mà tự tay Nghiêm Tác xây nên, là nhà giam đặt biệt dùng để tra tấn tù nhân đặt biệt của hắn. Ở đây một khi đã vào thì ít có cơ hội trở ra, bên trong cai ngục toàn lũ người điên như Sở Đông. Hở chút là đánh giết, tính tình thật rất dã man.
Nói xong Nghiêm Tác liền tắt máy, tiếp tục canh chừng Tô Ni Hinh. Chỉ cần lúc cô tỉnh dậy không nhìn thấy vết thương, chỉ cần hắn ôm cô chặt một chút như vậy sẽ không sao nữa.
Sở Đông bên này nghe tới nhà giam số 12 trong lòng liền phấn khích không thôi. Cho người dọn dẹp lại đóng tàn cuộc ở nhà Nghiêm Tác, sau đó trở về quân doanh. Chỉ nghĩ đến việc nhìn người khác khóc lóc, sợ hãi cầu xin hắn ta, hắn đã không khỏi kìm nén mà cười man rợn.
Hai cái lúm đồng tiền kia ở trên mặt hắn ta quả thật là phí của trời.