Sơ Hạnh đội mũ vành màu trắng bước ra khỏi ký túc xá.
Cô mặc một áo phông trắng và quần jeans, trên vai là chiếc túi hình con mèo mà anh đã tặng cô.
Sau khi nhìn thấy chàng trai đứng bên đường, Sơ Hạnh đột nhiên dừng lại.
Tiếp theo liền nhảy xuống bậc thang, mỉm cười chạy về phía anh.
“Chúng ta mặc đồ gần giống nhau nè!” Cô vui mừng đến mức lúm đồng tiền lộ ra, sau đó duỗi một chân: “Ngay cả đôi giày cùng kiểu dáng luôn!”
Cận Ngôn Châu hôm nay cũng mặc áo phông trắng và quần jean, hơn nữa còn mặc một chiếc áo khoác mỏng chống nắng màu trắng.
Đôi giày thể thao chân anh giống hệt giày của cô.
Không ngờ lại vô tình tạo ra phong cách cặp đôi mà chẳng cần bàn luận trước, hoàn toàn làm cho người ta ngạc nhiên mừng rỡ mà.
Khóe miệng Cận Ngôn Châu cong lên.
Anh đưa tay kéo cô qua, dẫn cô lên căn tin dùng bữa.
Ăn sáng xong, hai người đợi xe buýt ở trạm trước cổng trường.
“Quên xem bản đồ mất rồi.” Sơ Hạnh vừa nói vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, định tìm kiếm tuyến đường cụ thể.
“Không cần nhìn, anh biết đường đến đó.” Trong lúc Cận Ngôn Châu đang nói chuyện thì xe buýt vừa vặn dừng lại trước trạm.
Anh nắm tay cô, dắt cô lên xe buýt.
Cận Ngôn Châu kéo Sơ Hạnh xuống hàng ghế sau, tìm hai chiếc ghế liền kề ngồi xuống.
“Chúng ta nên xuống ở đâu?” Sơ Hạnh quay mặt lại hỏi anh.
“Dừng lại công viên Tân Hải. Sau đó đi tàu điện ngầm số 4 rồi chuyển sang tuyến tàu điện ngầm số 2 tại vịnh Thanh Loan.” Cận Ngôn Châu không chút suy nghĩ mà kể lại toàn bộ tuyến đường đi.
Sơ Hạnh cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao anh cũng là người Thẩm Thành.
Cô mỉm cười hỏi: “Anh đã đến đó nhiều lần rồi sao? Toàn bộ đường đi anh rất quen thuộc!”
Cận Ngôn Châu lắc đầu một cái, trả lời cô: “Không có, chưa bao giờ đến đó dù chỉ một lần.”
Sơ Hạnh lần này kinh ngạc: “Hả?”
“Em còn tưởng anh đến đó nhiều lần rồi chứ.”
“Chỉ vì anh là dân địa phương ở đây à?” Anh có vẻ hơi buồn cười.
Sơ Hạnh nghiêm túc gật đầu một cái.
Cận Ngôn Châu không nói gì, chỉ nắm tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay cô vài lần.
Trước khi bố mẹ ly hôn, Thẩm Thành vẫn chưa có khu vui chơi.
Sau này đã có sân chơi nhưng bố mẹ đã ly hôn từ lâu.
Mẹ tái hôn định cư ở thành phố khác, còn bố thì 365 ngày, ngày nào cũng đều bận rộn.
Không có ai dẫn anh tới khu vui chơi, cũng chẳng có người nào đến trường họp phụ huynh cho anh.
Chợt, Sơ Hạnh lắc lắc tay anh.
“Này, Ngôn Ngôn!” Giọng nói nhẹ nhàng của cô hơi cao lên, lộ rõ vẻ vui mừng: “Vậy em là người đầu tiên cùng anh đi công viên giải trí!”
Cận Ngôn Châu cụp mắt xuống nhìn cô, trong lòng cảm thấy dâng trào khó hiểu.
Anh vô thức siết chặt bàn tay đang đan xen với tay cô, yết hầu hơi trượt xuống: “Ừm.”
Trường học cách khu vui chơi không gần lắm.
Phải mất gần hai giờ bọn họ mới đến nơi.
Sắp chín giờ, Cận Ngôn Châu mua 2 vé vào cổng tại phòng bán vé, sau đó nắm tay Sơ Hạnh vào bên trong sân.
Mặc dù đã vào thu, nhưng nhiệt độ ở Thẩm Thành trong thời gian ngắn vẫn chưa hạ xuống được.
Mặt trời trên đầu lúc này đã chói chang, dần dần khiến da người ta nóng bừng.
Cận Ngôn Châu cởi áo khoác chống nắng trên người xuống, phủi thẳng cho Sơ Hạnh mặc.
Sơ Hạnh tháo túi xách trên vai đưa cho anh, sau đó ngoan ngoãn mặc áo chống nắng màu trắng vào.
Nhưng vì chiều cao của họ chênh lệch 25 cm nên trông cô như đang mặc một chiếc váy ngắn vậy.
Vạt áo cũng có thể che được cả đùi của cô.
Hai tay Sơ Hạnh vẩy vẩy trong ống tay áo, sau đó cười hỏi anh: “Giống ca sĩ kinh kịch không?”
Cận Ngôn Châu cũng cười, nhưng lắc đầu phủ nhận: “Không giống.”
Thật ra cô mặc áo khoác của anh nhìn rất đẹp mắt.
Thân hình nhỏ nhắn và mảnh khảnh của cô gái ẩn trong quần áo của anh, trông quyến rũ không thể giải thích được.
Anh không nói ra được rốt cuộc cảm giác đó như thế nào.
Mấy con ma trong âm phủ đang dở khóc dở cười đột nhiên 365 độ vây lại xung quanh, sương trắng không ngừng phun ra, trước mặt là bộ xương khô trắng bệch và còn có những cương thi xông tới.
Sơ Hạnh nhất thời dọa sợ đến hồn bay phách lạc.
Cô sợ hãi đến mức quay đầu lại, vùi mặt vào ngực Cận Ngôn Châu.
Cận Ngôn Châu giơ tay che hai tai cô, ôm cô chậm rãi tiến về phía trước.
Phút chốc, Sơ Hạnh bỗng nhiên hoảng sợ hét lên: “A a a a a! Ngôn Ngôn! Ngôn Ngôn có ma túm chân em!”
Vừa nói cô vừa nhảy lên người anh rất nhanh.
Sơ Hạnh giống như một con gấu túi ôm chặt lấy anh không chịu buông ra.
Cô sợ hãi vùi mặt vào cổ anh, gần như bật khóc.
Cận Ngôn Châu cứng người tại chỗ.
Người con gái trong ngực anh mềm mại yêu kiều, ôm chặt chẳng chịu buông.
Hơi thở ấm áp của cô phả khắp bên cổ anh, từ làn da xuyên vào trong xương tủy, lan ra toàn thân như ngọn nhỏ có thể thiêu cháy cả đồng cỏ.
Cận Ngôn Châu hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ giơ tay lên ôm cô.
Cứ như vậy mà ôm cô tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì chuyện này làm anh suy nghĩ miên man thẫn thời như đi vào cõi thần tiên.
Cho dù “ma” có can thiệp đe dọa anh như thế nào, anh cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Sơ Hạnh không dám ngẩng đầu lên, nhắm chặt mắt lại, thanh âm không khỏi run rẩy: “Ngôn Ngôn… Ngôn Ngôn….”
Cận Ngôn Châu khó khăn lắm lấy lại tinh thần.
Anh thấp giọng đáp: “Anh đây.”
Sơ Hạnh giọng run lẩy bẩy hỏi: “Gần ra khỏi chưa?”
” Ừ.” Anh nói: “Sắp rồi.”
Sơ Hạnh vẫn luôn hoảng sợ, hoàn toàn không nhận ra lời nói của anh lúc này nhẹ nhàng đến nhường nào.
Chốc lát, tới gần cửa ra.
Sơ Hạnh cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, rốt cuộc có dũng khí ngẩng mặt lên.
Chẳng biết tại sao, cô nhớ tới trước khi bọn họ bước vào ngôi nhà ma, anh đã hôn cô, nói: “Không có không thích.”
Không có không thích.
Là ám chỉ đến chuyện gọi cô là “Sơ Sơ”, anh không phải không thích.
Hai tay Sơ Hạnh vẫn quàng quanh cổ anh, cả người được anh ôm trong ngực.
Sơ Hạnh thấy phía sau có một con ma mặc đồ trắng đang đi về phía bọn họ, cô hoảng sợ vỗ vai anh, giọng run run nói: “Ngôn Ngôn, đừng dừng lại! Đi mau, đi mau! Có một con ma đang tới, a a a cứu mạng!”
Cận Ngôn Châu lúc này mới tỉnh táo lại.
Anh lập tức sải bước, nhắc nhở cô: “Nhắm mắt lại đừng nhìn nó.”
Anh không biết giọng điệu của mình lại tự nhiên nhẹ nhàng đến thế nào khi vô tình nói câu “Sơ Sơ đừng sợ”.
Lúc ra khỏi nhà ma nhận được những bức ảnh đã là buổi trưa.
Sơ Hạnh vô cùng sợ hãi, rất cần một bữa cơm trưa để xoa dịu cơn sốc.
Cận Ngôn Châu cùng cô đến một cửa tiệm mì Ý ngay tại sân chơi.
Trong lúc chờ hai người xem những bức ảnh đã được rửa.
Kích thước của bức ảnh không lớn, chỉ có hai inch.
Trong một số bức ảnh, bởi vì Sơ Hạnh sợ hãi nên động tác tay chân và biểu cảm rất phong phú, Sơ Hạnh xấu hổ muốn giấu những bức ảnh xấu xí này đi nhưng Cận Ngôn Châu đã đoạt lấy.
Sơ Hạnh muốn giật lại thì anh lại giơ tay lên cao không chịu đưa cho cô.
Hai người đùa giỡn, hiếm khi thấy anh cười thành tiếng.
Ngoài ra còn có một bức ảnh vừa ghi lại khoảnh khắc cô hôn lên má anh.
Trước khi cô phát hiện ra, Cận Ngôn Châu đã bí mật giấu bức ảnh hai inch này vào túi của mình.
Sơ Hạnh muốn đợi đến cuối buổi chiều hoặc sau khi trời tối đi vòng đu quay, vì vậy họ đã sắp xếp dự án này vào cuối.
Buổi chiều, mỗi lần Sơ Hạnh chơi trò chơi nào đều dùng điện thoại chụp ảnh lại để làm kỷ niệm.
Chạng vạng, hoàng hôn rực rỡ lấp đầy bầu trời.
Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu lên vòng đu quay.
Sau khi vào, Cận Ngôn Châu bảo Sơ Hạnh chụp ảnh.
Sơ Hạnh có chút khó hiểu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh chung.
Trong ảnh, khuôn mặt cô có lúm đồng tiền nhỏ, trong khi biểu cảm của anh ở bên cạnh hơi căng thẳng, trông không được thoải mái cho lắm.
“Ngôn Ngôn, sao chúng ta không chụp thêm một tấm nữa ở điểm cao nhất, đến lúc đó anh phải cười thật tươi nha!” Cô nói xong quay lại nhìn anh, tiếp tục: “Anh cười lên sẽ đẹp trai hơn nhiều…”
Cô còn chưa nói xong, Sơ Hạnh hốt hoảng hỏi: “Ngôn Ngôn, anh sao vậy?”
Sơ Hạnh bắt đầu từ từ khẽ hát bên tai anh: “Bỗng dưng muốn yêu anh, trong màn đêm mịt mờ này, nhìn bóng lưng chăm chú của anh, chạm vào trái tim em.”
Cận Ngôn Châu lặng yên lắng nghe.
Cô hát rất hay, giọng hát nhẹ nhàng mang nét ngọt ngào đặc trưng của một cô gái, mềm mại nhưng không mất sức.
Sơ Hạnh nhỏ giọng hát cho anh nghe, từng chữ một, rất nghiêm túc: “Yêu đến mức điên cuồng, yêu đến tan nát con tim, yêu đến mức khiến không khí khi có anh và khi không có anh đều trở nên khác biệt. Yêu đến mức điên cuồng, yêu đến mức em không thể tưởng tượng nổi, yêu đến mức như con diều bị gió lớn cuốn bay rồi mất đi phương hướng.”
Đợi cô không nhanh không chậm hát xong bài này, bọn họ vừa vặn đi xuống.
Nhưng chân Cận Ngôn Châu vẫn còn nhũn ra.
Sơ Hạnh hiển nhiên sợ anh không đứng dậy được, cô muốn đỡ nhưng bị anh từ chối.
Vẻ mặt Cận Ngôn Châu không có chút máu, giả vờ trấn định, bình tĩnh nói: “Anh không sao.”
Anh không chịu để cô đỡ, dựa vào sức mình lê từng bước từng bước ra khỏi vòng đu quay.
Sau đó, Cận Ngôn Châu ngay lập tức ngồi xổm xuống.
Cảm giác chóng mặt buồn nôn do sợ độ cao vẫn hoàn toàn chưa hết hẳn.
Anh ngồi xổm trên mặt đất cố gắng giảm bớt sự khó chịu trong cơ thể.
Sơ Hạnh ngồi xuống trước mặt anh, sắc mặt lo lắng nhìn anh.
“Ngôn Ngôn…” Cô nhìu mày hỏi: “Anh ổn không?”
Cận Ngôn Châu nhắm mắt lại, dùng giọng yếu ớt đáp lại cô: “Một lát nữa thì tốt hơn thôi.”
Sơ Hạnh đưa tay nắm lấy ngón tay của anh, ngồi xổm bên cạnh.
Tuy nhiên chưa đợi Cận Ngôn Châu tỉnh táo trở lại thì Sơ Hạnh đã gặp rắc rối.
Cô cắn môi, dùng một tay ấn vào vùng bụng dưới đang bắt đầu co thắt, đồng thời nắm chặt các ngón tay của anh.
Cận Ngôn Châu nhận ra được, ngước mắt nhìn về phía cô.
Anh trầm giọng hỏi: “Sao thế?”
Hai má Sơ Hạnh hơi đỏ lên, cô thành thật nói: “Hình như bà dì em tới.”