Hồn Hoa

Chương 18: Mảnh Vỡ Ly Thuỷ Tinh.





Trên boong tàu, Hoa Huyết ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ của chiếc ly thủy tinh đưa lên ngang mũi, khóe môi khẽ kéo tạo nên một vòng cung đẹp mắt nhưng vô cùng nguy hiểm.
Dương Nguyệt Vân, cô em họ cùng tuổi của Dương Nguyệt Mỹ lên tiếng đầu tiên.
"Đầu óc anh ta vẫn bình thường đó chứ?"
Một bạn nữ khác lên tiếng đáp trả.
"Không biết! Nhưng mà anh ta rất đẹp, không phải sao? Đến cả tớ cũng phải ghen tị."
Trình Vũ dựa người vào lan can cười khẩy, nói xen vào.
"Nhã Lam, người như vậy mà cũng được xem là đẹp à? Ẻo lả..."
Ba chữ "như con gái" còn chưa có nói ra đã bị Lưu Ly làm cho nuốt lại vào cổ họng.
"Cậu không muốn chết thì câm miệng lại đi."
Đàn ông, coi trọng nhất chính là tôn nghiêm. Loại lời nói như của Trình Vũ, nếu để Hoa Huyết nghe thấy không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Cô không muốn có chuyện gì không hay xảy ra trong kì nghĩ vốn đã không có gì vui vẻ này.
Trình Vũ trợn mắt, đứng thẳng người lại, hai tay khoanh trước ngực, thái độ rất ngạo mạn.
"Cậu nghĩ mình là ai mà có thể nói ra lời nói đó."
Lưu Ly cười nhạt, cô vốn có ý tốt nhưng người ta cố ý không muốn tiếp nhận thì phải. Cô cũng chẳng muốn nói nhiều với loại người không biết tốt xấu này, đến lúc có chuyện thì tự cậu ta gánh vác lấy. Lưu Ly đi đến cạnh Hoa Huyết, cúi người nhìn mảnh vỡ thủy tinh trên tay hắn.
"Có cái gì không ổn sao?"
Hoa Huyết đứng dậy đem mảnh vỡ đưa cho Lưu Ly.
"Xem thử đây là mùi gì?"
Lưu Ly lấy mảnh vỡ đưa lên mũi, sắc mặt khẽ biến đổi, cô không chắc có phải là mùi hương của loài hoa này không.
"Hương hoa thủy tiên, đúng không?"
Hoa Huyết không nói gì chỉ cười, nhưng đây là nụ cười hài lòng.
"Hoa thủy tiên thì làm sao?"
Lưu Ly không tin nổi quay người lại nhìn nhân vật vừa phát ngôn, ánh mắt rõ ràng đang muốn hỏi "Cậu thật sự là người hoa à?"
Sau khi Quỳnh Nhi nhập học, chủ tịch đã nói cho cô biết Quỳnh Nhi cũng là người hoa. Đối với người hoa mà nói, điều cơ bản nhất chính là tìm hiểu tác dụng cũng như độc tố trong hoa. Lúc đầu cô chỉ lo luyện chú thuật mà không để ý đến chuyện này đã bị Hoa Huyết giáo huấn đến độ hai tai tê ù cả lên.
Lưu Ly nghĩ là như vậy nhưng lại không thể nói ra.
"Hoa thủy tiên có thể làm cho người ta hôn mê."
Liễu Quỳnh Nhi vỗ trán, chú Hạ từng đưa sách cho cô đọc nhưng cô lại lười. Trong quyển sách đó hình như có nói về hoa thủy tiên, nếu chú Hạ biết cô đem những thứ cơ bản của người hoa bỏ xó nhất định sẽ tức chết mất.
Tam vương tử đã trở lại boong tàu từ lâu, đứng tại chỗ quan sát mà không hề lên tiếng. Vốn dĩ chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, nhưng xem ra lại là dụng tâm của ai đó không muốn để cho Dương Nguyệt Mỹ trở về.
Nghe đến vấn đề này hẳn là có người trong lòng bắt đầu lo sợ rồi đây.
"Lâm Hàng, Nguyệt Mỹ đâu?"
Âu Thần im lặng nãy giờ thấy Lâm Hàng đi về tay không, quần áo lại ướt sũng mà không thấy người vừa rơi xuống biển đâu thì lên tiếng.
Lúc nãy khi Dương Nguyệt Mỹ rơi xuống hắn đã nói Lâm Hàng đi tìm, dù sao anh bạn này bơi cũng rất giỏi.
Lâm Hàng ủ rủ lắc đầu, nhận lấy chiếc khăn bông từ tay cô bạn bên cạnh.
"Tớ đã tìm một vòng rồi nhưng không thấy, có lẽ đã bị nước cuốn đi."
Lâm Hàng nói xong liền đi vào trong thay đồ, hắn đã làm hết khả năng của mình, còn lại đành trông cậy vào vận số của Dương Nguyệt Mỹ.
"Cô ta không chết được đâu."
Lưu Ly đưa mắt nhìn theo hướng Hoa Huyết đang nhìn, tức thì thấy thêm hai chiếc Atomix Sports Cruiser 7500 Elite đang đi về phía du thuyền của cô. Nhìn kĩ một chút nữa đúng là thấy Dương Nguyệt Mỹ đã được người ta cứu.
"Tôi còn tưởng là anh đến đây một mình. Mà anh còn chưa nói cho tôi biết anh tại sao lại ở đây?"
"Em quan tâm nhiều như vậy làm gì? Tôi có việc mới đến, không có rảnh rỗi đi du lịch như em."
Lưu Ly ngẩn ra, tự nhiên nổi cáu với cô, có vấn đề.
Hai chiếc Atomix Sports Cruiser 7500 Elite đậu lại ở bến tàu nhỏ sau du thuyền, Y Hàn mặt mũi xám xịt bị hai người còn lại bắt ép bế Dương Nguyệt Mỹ đi lên boong tàu.
Y Hàn đặt Dương Nguyệt Mỹ lên giường trong nhà nghỉ mát, ngay cả nhìn người mình vừa cứu một cái cũng không có, quay người đi.
Đám bạn thường ngày chơi thân với cô ta không cần ai nhắc nhở xúm vào chăm sóc.
Đám người còn lại thì thầm to nhỏ với nhau, không biết ai mới là người lên tiếng.
"Lại ai nữa đây?"
"Rất đẹp trai a! Còn là sinh đôi nữa!"
"Cô gái kia cũng thật đẹp!"
...
Tiếng xì xào mãi không dứt.
" Ta đã bảo ba người không được đi theo, tại sao không nghe lời?"

Hiếm khi thấy Hoa Huyết tức giận như vậy, gương mặt âm trầm đến đáng sợ.
"Ông chủ, thật xin lỗi."
Ba người biết sai cúi đầu, họ không thể không đi theo Hoa Huyết, tâm trạng của người không được tốt. Lúc nãy làm họ lo muốn chết.
"Có chuyện gì à? Em thấy Hoa Huyết hơi lạ?"
Lưu Ly dùng Linh Tê chú nói chuyện với Tiểu Sát, chính là đóa hoa ăn thịt người mà Hoa Huyết tặng cho cô.
"Chị cũng không biết, vừa nói chuyện với đại trưởng lão xong thì đi một mạch ra ngoài, nói với bọn chị không được đi theo rồi lái ca nô đi mất."
"Đại trưởng lão?"
Lưu Ly kinh ngạc mở to mắt, theo như cô biết, đại trưởng lão đó đã bị Hoa Huyết trục xuất ra khỏi Hoa tộc tám trăm năm trước rồi. Lí do cũng không có công cáo ra ngoài.
"Khi nào có dịp sẽ kể cho em nghe."
"Vâng."
Y Hàn, Y Thiên đứng yên tại chỗ. Nhất định là đại trưởng lão lại khơi gợi chuyện năm đó ra làm cho chủ nhân nổi giận.
Hoa Huyết thu lại tâm trạng không tốt của mình, quay lại nói với Lưu Ly.
"Vừa nãy có người đẩy em xuống đúng không?"
Lưu Ly gật đầu.
"Có đoán ra là ai không?"
"Không, nhưng không phải là người trên du thuyền."
Hoa Huyết nhíu mày, không lẽ trên du thuyền này có người ngoài đi lên trước khi hắn cho người mang đến cho Lưu Ly?
"Em chắc chắn?"
Lưu Ly quả quyết gật đầu.
"Trên người kẻ đó có mùi lạ, nhưng tôi không biết đó là mùi gì. Người trên du thuyền không có mùi đó."
Lúc này Hạ Chấn Nam lại lên tiếng.
"Trên này không thể có người ngoài, lúc đầu khi du thuyền được đưa đến tôi đã tự đi kiểm tra. Nếu có người thì tôi đã phát hiện ra từ lâu rồi."
"Cũng có những thứ mắt thường không thể nhìn thấy. Y Hàn, Y Thiên đi kiểm tra thử xem."
"Vâng, ông chủ."
Y Hàn, Y Thiên đi vào trong.
Cũng có những thứ mắt thường không thể nhìn thấy.
Nghe đến lời này không khỏi nghĩ đến những chuyện kì lạ xảy ra trong thành phố, đám bạn Lưu Ly bắt đầu nghĩ lung tung.
Mười phút sau Y Hàn, Y Thiên đi ra, sắc mặt cũng trở nên trầm trọng.
"Người xem."
Một đám bụi phấn từ trên tay Y Thiên bị gió biển cuốn bay đi, đây rõ ràng là phấn hoa.
Hoa Huyết suy nghĩ một chút rồi nói.
"Lưu Ly, xem ra bọn họ đã phát hiện ra em rồi. Sau khi ở đây về lập tức dọn tới nhà Hạ Hướng."
Nghe nhắc đến tên ba mình Hạ Chấn Nam nghi hoặc nhìn lại Hoa Huyết. Đây là người quen của ba?
"Anh quen ba tôi?"
Tiểu Sát nhìn khắp người Hạ Chấn Nam, cậu nhóc này hoàn toàn không có chút gì giống người hoa hay người lá. Hạ lão đầu chắc tốn không ít linh lực để phong ấn sức mạnh của đứa con trai này.
"Theo lí cậu cũng nên gọi tôi một tiếng chị, tôi cũng coi như là con nuôi của ba cậu."
Hạ Chấn Nam kinh ngạc mở to mắt. Con nuôi của ba?
Đây là thật hay giả?
"Chấn Nam."
Liễu Quỳnh Nhi đi tới bên cạnh Hạ Chấn Nam kéo hắn lùi ra sau.
"Đừng hỏi nữa, tớ nghĩ tớ biết người này là ai. Cậu cũng đừng quan tâm nhiều làm gì, không tốt đâu."
"Cậu đang nói cái gì?"
Liễu Quỳnh Nhi lắc đầu không nói, nãy giờ quan sát cô phát hiện ra mấy người họ là người hoa.
Nhưng còn Lưu Ly thì sao?
Cô không biết, cũng không thể nào nhìn ra.
Thấy sắc mặt Liễu Quỳnh Nhi thay đổi, tò mò của Vương Khải Minh không thể nào kiềm chế được nữa. Kéo Liễu Quỳnh Nhi sang một bên, hỏi nhỏ.
“Rốt cuộc anh ta là thần thánh phương nào?”
“Tớ không biết, cậu hỏi Lưu Ly ấy.”
Hắn thề! Chỉ cần Lưu Ly chịu hé răng nửa lời, hắn sẽ cam tâm tình nguyện làm thân trâu ngựa cho Liễu Quỳnh Nhi tùy ý sai bảo bảy bảy bốn mươi chín ngày.

“Âu Thần, cậu thân với Lưu Ly, hay là cậu hỏi đi.”
Âu Thần liếc mắt khinh thường Vương Khải Minh, cũng không có nói đồng ý hay không.
“Chấn Nam, đó thật sự là con nuôi của ba cậu?”
“Tớ không biết.”
Ba hắn có con nuôi, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy.
Tiểu Sát mon men lại gần.
“Sao vậy, không tin?”
Tự nhiên khi không có một người chị, hắn tin mới là chuyện lạ đó.
Hạ Chấn Nam không biết nhưng Liễu Quỳnh Nhi thì đã từng nghe Hạ Hướng nói qua.
“Chị là Tiểu Sát?”
Cuối cùng cũng có người biết cô là ai.
“Chính xác. Nhìn em quả thật rất quen a.”
“Chị nhất định biết em. Mười tám năm trước, chú Hạ đã đưa em từ trong tộc ra đây nuôi dưỡng.”
Tiểu Sát lùi ra sau vài bước, đưa mắt nhìn khắp người Liễu Quỳnh Nhi.
“Thảo nào nhìn em quen như vậy. Thì ra là em giống mẹ.”
Chú Hạ cũng nói cô giống mẹ, nhưng cô hoàn toàn không biết mẹ trông như thế nào.Cả ba và anh trai cũng không có chút ấn tượng. Ngày chú Hạ đưa cô về, cô chỉ là một đứa trẻ sơ sinh non nớt.
Sắc mặt ảm đạm của Liễu Quỳnh Nhi làm nụ cười của Tiểu Sát vụt tắt. Nhớ tới cái gì đó liền nói.
“Lúc nào có cơ hội hãy trở về thăm ba mẹ và anh trai em. Họ được an táng ở nghĩa trang trong tộc.”
Liễu Quỳnh Nhi gật đầu, đồng thời dùng Linh Tê chú nói chuyện với Tiểu Sát.
“Đó là Thánh chủ phải không ạ?”
Cô nghe chú Hạ nói Thánh chủ đã thoát khỏi phong ấn. Mười tám năm nay cô lười tìm hiểu những thứ cơ bản của người hoa nhưng lại rất chăm chỉ luyện tập chú thuật. Cũng chỉ vì ngày hôm nay.
“Đúng vậy. Bên cạnh là hai vị hộ pháp.”
Nhìn trẻ thật. Chú Hạ cũng là người lá nhưng sao lại già như vậy chứ? Đứng cạnh cô Phong Lan mà cứ như ba và con gái.
Liễu Quỳnh Nhi quay người lại đối diện với đám người nãy giờ đứng làm khán giả.
“Mọi người có thể đi vào trong không?”
Tập thể lớp 12A nhìn nhau, không thấy ai phản đối mới cất bước dời đi. Thú vui trong đó không phải là không có, bọn họ không nhất thiết phải ở lại đây xem cảnh nhận người thân làm gì.
Dương Nguyệt Mỹ vừa mới tỉnh lại được hai cô bạn thân dìu vào trong, không quên ngoái đầu ra sau nhìn Lưu Ly, ánh mắt mịt mù. Ly nước cam đó là của Lưu Ly, cô không hề uống dù chỉ là một giọt. Khi đó cô ngửi thấy một mùi hương lạ, đầu óc choáng váng mới ngả xuống biển. Là có người cố tình tạo ra vụ lộn xộn này để ám hại Lưu Ly, mà cô không may mới bị kéo vào.
“Cả ba cậu cũng vậy.”
Tam vương tử đứng im một lúc rồi mới đi vào trong. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Những người này là ai?
Đợi tất cả đã đi vào trong, Liễu Quỳnh Nhi từng bước đi đến sau lưng Hoa Huyết, khi còn cách mấy bước chân thì dừng lại. Thân thể từ từ hạ thấp quỳ trên boong tàu.
“Quỳnh Nhi, cậu làm cái gì vậy?”
Lưu Ly há miệng kinh ngạc chạy đến bên kéo tay Liễu Quỳnh Nhi đứng dậy. Nhưng người đang quỳ kia cứ như đã dính chặt vào boong tàu.
Thánh chủ của Hoa tộc cũng như vua của một nước, người hoa gặp Hoa Huyết quỳ gối hành lễ là chuyện bình thường. Cái cảnh đậm mùi quân chủ chuyên chế này, cô nhìn như thế nào cũng thấy không quen mắt.
Liễu Quỳnh Nhi đẩy nhẹ người Lưu Ly qua một bên, ánh mắt kên định nhìn thẳng vào bóng lưng Hoa Huyết.
“Thánh chủ, người có thể cho Quỳnh Nhi theo người trở về Hoa tộc được không?”
Hoa Huyết không trả lời, ánh mắt hắn rơi trên mặt biển đã bắt đầu nổi sóng, hệt như tâm trạng rối bời của hắn lúc này.
Cả Y Hàn, Y Thiên lẫn Tiểu Sát đều không dám lên tiếng gọi Hoa Huyết. Sáng nay xảy ra chuyện gì về cơ bản họ có thể đoán biết được.
Lưu Ly khuyên không được Liễu Quỳnh Nhi liền đi đến cạnh Hoa Huyết, không để ý đến ánh mắt ngăn cản của Tiểu Sát. Tay vươn lên kéo tay áo hắn.
“Hoa Huyết, nãy giờ anh có nghe thấy gì không?”
Hoa Huyết không biết là đang bị gì? Nhìn biển mà cũng ngẩn ngơ như vậy, dáng vẻ này không hề hợp với hắn.
Vẫn không có phản ứng, Lưu Ly gọi lớn tiếng hơn. Chỉ thiếu điều lấy tay đánh vào người hắn.
“Hoa Huyết.”
Hoa Huyết bừng tỉnh, hững hờ quay mặt qua nhìn cô. Tất cả cảm xúc ngổn ngang trước đó đều đem giấu đi.
“Có chuyện gì?”
Lưu Ly thở dài xoay người Hoa Huyết lại.
“Quỳnh Nhi hỏi anh có thể cho cậu ấy về Hoa tộc cùng không?”

Đây hẳn là con gái của Liễu Minh Kính.
Năm đó thuộc hạ của hắn chết rất nhiều, ngay cả hắn cũng suýt nữa không trở về được.
“Không thể, ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của U Linh, trở về cũng vô dụng. Đứng dậy đi.”
Hoa Huyết chỉ dùng vài ba câu đơn giản đã có thể nói hết toàn bộ tâm tư của Liễu Quỳnh Nhi.
Báo thù? Liễu Quỳnh Nhi còn quá non nớt để làm được việc đó.
“Nhưng...”
“Ngươi là hậu nhân còn lại duy nhất của Liễu gia, đừng hi sinh tính mạng vô ích. Còn U Linh, ta tự có cách xử lí.”
“Được rồi. Quỳnh Nhi, đứng dậy đi. Có gì thì từ từ nói.”
Lưu Ly kéo Liễu Quỳnh Nhi đứng dậy. Suốt ngày chém giết lẫn nhau, bọn họ không thấy cảm thấy chán hay sao?
“Lưu Ly, cậu là người hoa hay vẫn là con người?”
Lưu Ly cười nhạt, vén lại mái tóc bị gió biển thổi loạn của mình.
“Tớ cũng không biết, là nửa người nửa hoa chăng?”
Ngày nào hạt giống còn chưa dung hòa, cô vẫn chỉ là một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
“Tại sao?”
Hoa là hoa, người là người. Làm gì có chuyện cái này một nửa, cái kia cũng một nửa.
“Lúc nào về khách sạn tớ sẽ kể. Ở đây không tiện.”
Chuyện cũng coi như tạm ổn rồi. Tiểu Sát chạy đến choàng vai Lưu Ly, ánh mắt đảo khắp mọi ngóc ngách của du thuyền.
“Em thấy chiếc siêu du thuyền này thế nào? Rất đẹp, đúng không?”
Nói đến đây mới nhớ, nãy giờ xảy ra nhiều chuyện làm cô quên mất.
“Hoa Huyết, du thuyền này là anh tặng cho tôi?”
Hoa Huyết đứng một bên dặn dò Y Hàn, Y Thiên điều tra người đẩy Lưu Ly xuống biển xong mới quay đầu qua trả lời cô.
“Sao, không được à?”
Hắn định lúc nào rảnh rỗi sẽ đưa Lưu Ly đến đây chơi một chuyến, ai ngờ chưa đến lúc đó đã có người tự vác xác tới rồi. Du thuyền vì ai mà mua thì đem tặng cho người đó, hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Cuối cùng lại làm cho đám người bám đuôi hắn phát giác ra cô.
Tiểu Sát nói chen vào.
“Em không thấy nó đẹp à? Muốn núi có núi, muốn cây có cây, khung cảnh lại thích hợp với người hoa chúng ta.”
Chỉ có điều giá của nó ở mức trên trời. Là một hàng chữ số thiên văn a. Thánh chủ mua mà không hề suy nghĩ lấy một giây, tiêu tiền rất phóng khoáng.
(Số thiên văn: Những con số từ hàng trăm triệu trở lên, ngoài mức tưởng tượng của con người.)
“Quá xa xỉ! Lần sau anh có thể hỏi ý tôi rồi tặng được không? Tránh người khác lại nói anh là kim chủ của tôi.”
Hoa Huyết lướt ngón tay dọc theo sống mũi, khóe môi cong lên.
“Ý tưởng không tồi. Tôi cũng có thể bao dưỡng em.”
Liễu Quỳnh Nhi phụt cười. Thánh chủ trong lời miêu tả thần thánh của chú Hạ không hề biết đùa.
Y Hàn, Y Thiên, Tiểu Sát thì cười không nổi, càng ngày họ càng không thể nào hiểu được con người của Hoa Huyết. Tuy chỉ là đùa nhưng loại lời nói này không thể nói ra từ miệng của Người được. Nếu Người có thể suy nghĩ thoáng như vậy thì đã không bị phong ấn.
Lưu Ly tức muốn xịt khói, mặt đen lại. Miệng mím lại thành một đường thẳng, không nói câu nào, xem như lúc nãy không nghe thấy gì.
Hoa Huyết không đùa nữa, dời bước đi ra phía sau boong tàu. Bốn người bọn họ liền đi theo hắn.
“Anh định đi à?”
Hoa Huyết bước lên chiếc ca nô nước của mình, ngồi xuống một bên, hai mắt nhắm lại, lát sau mới lên tiếng dặn dò cô.
“Trở về trước khi trời tối.”
“Tôi biết rồi.”
Với tình hình này chơi nữa cũng chẳng hứng thú gì.
Y Hàn định bước lên ca nô của Hoa Huyết thì bị Tiểu Sát kéo lại.
“Sư phụ, người nhường lại chỗ này cho chú Y Thiên đi.”
Lập tức Y Thiên bị Tiểu Sát thô bạo đẩy xuống ngồi cạnh Hoa Huyết.
“Chú đưa Thánh chủ về trước đi ạ.”
Y Thiên nhịn cười, thành toàn cho ý đồ của Tiểu Sát lái ca nô rời đi. Anh trai hắn lần này trốn không thoát rồi, chỉ có điều, nhỡ như Tiểu Sát thành công không phải sẽ trở thành chị dâu của hắn sao? Cái này có chút khó chấp nhận, dù gì Tiểu Sát cũng là do hắn chăm sóc mới lớn được chừng này, có gọi hắn một tiếng ba cũng không quá đáng. Nghĩ đến việc sẽ có ngày mình gọi Tiểu Sát là chị dâu liền không nhịn nổi cười.
Y Hàn không vui lên tiếng.
“Con lại muốn giở trò gì?”
Tiểu Sát cười vô hại, đi xuống ca nô trước.
“Sư phụ, người đi du lịch mà suốt ngày ở cạnh Thánh chủ, không thấy chán à?”
“Bảo vệ chủ nhân là nhiệm vụ của ta.”
Nói nhiều với khối băng chỉ biết đến nhiệm vụ này cũng vô ích. Tiểu Sát quyết định sử dụng chiêu cuối cùng.
“Người mà không xuống đây, con sẽ...”
“Con sẽ làm gì?”
Y Hàn trừng mắt cảnh cáo Tiểu Sát, sai lầm lớn nhất của hắn là để đứa học trò không biết tôn sư trọng đạo này nắm điểm yếu.
Tiểu Sát làm như không thấy gì, lớn gan nói tiếp.
“Nói ra bí mật đó của người.”
Sau đó còn thở dài ra vẻ tiếc rẻ lên tiếng.

“Thì ra Hữu hộ pháp của Hoa tộc là...”
“Con im ngay cho ta.”
Y Hàn day trán bước chân đi xuống ca nô, không hề nói với Lưu Ly và Liễu Quỳnh Nhi đang đơ ra như tượng đá tiếng nào đã lái ca nô rời đi.
Đến khi hai người tỉnh lại thì bọn họ đã cao chạy xa bay rồi.
“Lưu Ly, tớ ngửi được mùi gian tình.”
Lưu Ly gật đầu đồng tình, bổ sung thêm.
“Hơn nữa còn là một mối tình trâu già mà gặm cỏ non.”
So về tuổi Y Hàn, Y Thiên còn lớn hơn cả Hạ Hướng, vì khi tu luyện bọn họ dừng tuổi của mình lại nên nhìn mới trẻ như vậy.
Lúc đầu cô không biết gọi bọn họ là anh, sau đó muốn sửa lại nhưng Hoa Huyết không cho. Hắn nói với cô thế này:
“Em gọi như vậy không sợ làm hai người họ tổn thương à? Vả lại, em gọi họ là chú thì gọi tôi là gì?”
Nên nhớ, Hoa Huyết làm Thánh chủ của Hoa tộc đã hơn ngàn năm rồi.
Vấn đề xưng hô cũng vì một câu nói đó của Hoa Huyết mà không bàn đến nữa.
Liễu Quỳnh Nhi bật cười thành tiếng, lườm Lưu Ly.
“Để Hữu hộ pháp nghe được thì cậu chết chắc đó.”
Mà cũng không hẳn, bên cạnh Lưu Ly còn có Thánh chủ, Hữu hộ pháp có tức cũng không làm gì được.
“Lát nữa nhất định sẽ có người tra hỏi chúng ta.”
Lưu Ly kéo tay Liễu Quỳnh Nhi đi vào.
“Thì mặc kệ bọn họ, chúng ta cái gì cũng không nói.”
Lúc này im lặng chính là cách giải quyết tốt nhất.
Tiểu Sát dang rộng hai tay tận hưởng gió trời, len lén nhìn gương mặt đen như đít nồi của Y Hàn, trong lòng có chút thất vọng.
“Sư phụ chúng ta đi chơi đi.”
Y Hàn làm như không nghe thấy, chăm chú đuổi theo chiếc ca nô đã không thấy bóng dáng của Hoa Huyết.
Tiểu Sát đen mặt, to gan lớn mật ngả người qua hai tay ôm lấy cổ Y Hàn. Cố hết sức bao biện.
“Sư phụ, Tiểu Sát lạnh.”
Đối với hành động của Tiểu Sát, Y Hàn thấy mãi cũng quen. Lạnh lùng lên tiếng.
“Con còn không buông ra thì sau này đừng gọi ta là sư phụ nữa.”
Tiểu Sát không những không buông ra mà còn ôm chặt hơn lúc nãy. Cả thân thể gần như ngồi trên đùi Y Hàn.
“Không gọi thì không gọi. Sau này con gọi thẳng tên của người a.”
“Tiểu Sát, con có biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không?”
Tiểu Sát ngây thơ vô số tội trả lời.
“Không biết. Khi Hạ lão đầu nhặt con về không có cho con biết hai chữ này viết như thế nào.”
Tiểu Sát là một đứa trẻ mồ côi không biết cha mẹ mình là ai, may mắn được Hạ Hướng nhặt từ một con hẻm nhỏ ẩm mốc về nuôi dưỡng.Trước khi Hạ Hướng ra thế giới loài người làm nhiệm vụ đã nhờ Y Thiên chăm sóc Tiểu Sát, năm đó Tiểu Sát chỉ mới năm tuổi. Nhưng Tiểu Sát một chút cũng không thích Y Thiên, suốt ngày lẽo đẽo bám theo cây phong lạnh lùng Y Hàn bắt hắn dạy cho cô chú thuật. Dần dần tình cảm thầy trò thuần túy không biết từ lúc nào đã biến chất thành như hôm nay. Tiểu Sát cố gắng bao nhiêu năm vẫn không thể nắm bắt được Y Hàn, đến một ngày Y Hàn nói cho cô biết một bí mật mà có nằm mơ cô cũng không thể nào tin được. Y Hàn nói, hắn không thích phụ nữ mà là thích đàn ông. Ầm một tiếng cả thế giới của cô như sụp đổ, cô hỏi hắn người đàn ông hắn thích là ai, hắn không nói gì quay lưng bỏ đi. Cô nghĩ từ lúc biết được sự thật đó mình đã bỏ cuộc rồi nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn cô lại không nhịn được muốn đến gần. Hắn thích đàn ông thì đã như thế nào? Cô sẽ lên kế hoạch sửa cong thành thẳng. Cô không tin hắn sẽ mãi mãi thờ ơ với cô.
Y Hàn triệt để cứng họng, lấy tay đẩy Tiểu Sát ngồi trên chân mình xuống.
“Sư phụ!”
Tiểu Sát xụ mặt ngồi một bên, không đếm xỉa tới Y Hàn nữa.
Y Hàn trong lòng khó chịu nhưng không lên tiếng dỗ dành Tiểu Sát, tính cách này cũng là do hắn đôi lúc vô tình nuông chiều Tiểu Sát mà nên. Từ nhỏ Tiểu Sát đã đi theo hắn, dù hắn có bình thường như bao người đàn ông khác cũng không thể nào yêu cô, với hắn cô chỉ là một đứa học trò, nhiều hơn chút nữa cũng chỉ có thể là con gái.
Tốc độ của chiếc ca nô chậm lại, lướt trên mặt nước nhẹ nhàng như đi dạo mát.
Ở đây phóng tầm mắt ra xa một chút là có thể thấy bến cảng, Thánh chủ và chú Y Hàn đã về tới an toàn rồi. Có đôi lúc cô nghi ngờ người đàn ông sư phụ thích chính là Thánh chủ, nhưng sau đó lập tức bác bỏ ngay. Thánh chủ là đàn ông chân chính, không thể nào có cái loại tình cảm này với sư phụ. Sau này cô cũng từng cho rằng sư phụ thầm thương trộm nhớ Thánh chủ, nhưng cô đã quan sát rồi, hoàn toàn không giống.
“Sư phụ, người mà sư phụ thích rốt cuộc là ai?”
“Con không cần biết.”
Sợ cô ăn mất người đó hay sao, chỉ một cái tên cũng keo kiệt không chịu nói ra.
“Như vậy không công bằng, ngay cả một cơ hội người cũng không chịu cho con.”
Biết thì đã làm sao, cũng không thể thay đổi được gì.
Tiểu Sát còn tưởng Y Hàn sẽ im lặng cho đến khi về khách sạn, nhưng hắn đã nói, giọng đầy bất lực.
“Tiểu Sát, sư phụ đã già rồi.”
“Con không quan tâm tuổi của người.”
Nhưng hắn quan tâm, người lá đến một lúc nào đó cũng sẽ chết, hắn không thể sống bất tử như chủ nhân. Vẻ bề ngoài cũng chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi.
Vả lại hắn đối với phụ nữ không hề có chút hứng thú nào thì làm sao cho cô cơ hội, hắn không muốn cô lãng phí thời gian của mình trên người hắn.
“Tiểu Sát, sư phụ không đáng để con vứt bỏ cả tuổi thanh xuân của mình. Hoa tộc còn rất nhiều người xứng đáng với con hơn ta, chỉ cần con muốn ta có thể...”
Tiểu Sát hét lên cắt ngang lời nói của Y Hàn, những lời sau đó cô không muốn nghe.
“Con không cần người đem bán con cho kẻ khác.”
Dù hắn không yêu cô nhưng ít nhất cũng biết cô yêu hắn, vậy mà có thể nói ra câu đó.
Cô dám chắc hắn sẽ nhắc tới chuyện tìm cho cô một người đàn ông tốt. Nhưng người cô cần không phải bọn họ mà là hắn.
“Tiểu Sát, đến một lúc nào đó con sẽ hiểu.”
Y Hàn im lặng không nói gì nữa, hắn cũng chỉ muốn tốt cho cô.