Tay trái Kim Xán Xán chống lên ván cửa, tay phải vịn tường. Chân phải giẫm lên nắp bơm của bồn vệ sinh, chân trái lơ lửng giữa không trung. Vất vả duy trì tư thế có độ khó cao như vậy, chân cô mới không đạp tung toé nước bồn cầu. “Sao mình lại rớt trúng nhà xí thế nhỉ?”
Trên trời vang lên giọng nói. “Thập Quy đại nhân bảo, chỗ này có từ trường của bạn cô, hơn nữa còn không bị phát hiện”.
“Cái quỷ gì vậy, bạn tôi ăn mày trong toilet sao?” Đầu Kim Xán Xán lộ ra phía trên ngách cửa, nhìn thấy có người đến, cô nhanh chân đứng vững lại, nhảy xuống đất.
Suýt chút nữa đã trẹo chân.
Cô sửa soạn quần áo, ra khỏi buồng vệ sinh, đến cạnh chỗ rửa tay.
Người phụ nữ đi vào đối diện với Kim Xán Xán.
Hai người đều đứng trước bồn rửa tay, hình ảnh phản chiếu trong gương lộ rõ sự khác biệt của hai thời đại.
Kim Xán Xán tuy mặc cổ phục nhưng không quá lỗi thời. Khá giống những bộ phim điện ảnh hiệu ứng “năm xu” hiện nay, theo phong cách hơi hướng cổ trang một chút, thiết kế phục trang kỳ lạ, để lộ cánh tay và cẳng chân. Trên đầu cô còn dính một chiếc lá.
Ở Đài truyền hình mà, trang phục kỳ lạ có rất nhiều, người phụ nữ kia nhìn cô hai lần, cũng không thấy quá khác biệt.
Kim Xán Xán nghênh ngang ra khỏi phòng vệ sinh.
Trên hành lang có nhóm con nít đứng đầy, nói nói cười cười vui vẻ, đều mặc váy đỏ giống nhau, giữa mi tâm chấm một đốt chu sa hồng.
Một đứa trẻ trong đám quay đầu nhìn cô, nở nụ cười.
Kim Xán Xán vươn tay, “Này”.
Mấy đứa trẻ đều nhìn sang.
“Này, này, này”. Cô rụt rè bước qua, dưới chân nhẹ nhàng lướt đi như gió.
Cô chặn người trợ lý trên hành lang, hỏi: “Hoàng Nhất Diễn đang ở đâu?”
Trợ lý lắc đầu, “Không biết”.
Nghệ danh của Hoàng Nhất Diễn lừng lẫy, nhưng tên thật không một ai biết.
Kim Xán Xán nhìn khắp hành lang náo nhiệt, lẩm bẩm nói, “Không phải đưa nhầm chỗ chứ?” Lang thang mấy vòng trong khu nghỉ ngơi, cuối cùng cô cũng bắt gặp một người quen.
Cơm nước xong xuôi, Lam Diệm một tay kéo Doãn Tiểu Đao, tay kia xách cặp lồng cơm cỡ lớn, không ngừng cảm thán: “Thành phố đất chật người đông, ăn một bữa cơm cũng mất nửa tiếng, ở nông thôn vẫn tốt hơn”.
“Đúng vậy đó”. Doãn Tiểu Đao bỗng bước lên phía trước, che chắn cho Lam Diệm.
Kim Xán Xán nhìn thấy đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Doãn Tiểu Đao, hai chân đang chạy đột nhiên dừng lại, thả cước bộ về phía Lam Diệm.
Lam Diệm vươn ngón tay, bấm vài cái lên đốt ngón, “Để tôi tính xem…”
Kim Xán Xán sinh ra không cao bằng Doãn Tiểu Đao, cô kiễng gót chân, nhìn Lam Diệm được Doãn Tiểu Đao giấu sau lưng, “Trước khi bói toán, có thể bảo thị vệ của cậu tránh ra một chút không…”
Doãn Tiểu Đao lùi về cạnh Lam Diệm.
Lam Diệm hỏi: “Không phải cô đang mất tích à?”
“Dù có mất tích cũng không thấy các cậu lo lắng cho mình”. Đúng là tình bạn “plastic”. Kim Xán Xán khoát tay, “Đại Hoàng đâu rồi?”
—
Hoàng Nhất Diễn bình tâm lại, tự hỏi làm cách nào thay đổi ca khúc.
Trình độ ca hát của Lam Diệm bình thường, có điều, nếu đổi thành bài hát cũ mà Tổ Hợp Kim Hoàng từng biểu diễn, có lẽ hắn sẽ đối phó được. Xếp hạng vòng bán kết, Hoàng Nhất Diễn không còn hy vọng gì nữa, chỉ mong lúc ghi hình ít xảy ra lỗi, hoàn thành bài hát là tốt rồi.
Cô nhẹ gảy dây đàn ghi-ta, “Cố lên”.
Tiếng đàn ghi-ta vang vọng như đáp lại chủ nhân mình.
Hoàng Nhất Diễn không hỏi Ninh Hoả vì sao lại giữ cây đàn này. Hắn hiểu cô, mà cô cũng hiểu rõ hắn. Ngoài miệng hắn đưa lý do cho có lệ, cũng không quan trọng gì.
Hoàng Nhất Diễn nghĩ, Lam Diệm sao lâu vậy còn không về, liền nghe thấy tiếng đập cửa.
Cửa mở ra, Kim Xán Xán cười lúm đồng tiền tươi như hoa, “Đại Hoàng!”
“Tiểu Kim?” Hoàng Nhất Diễn nhớ đến lúc mình cùng Dịch Hạo Quân bàn bạc điều kiện hợp đồng. Khi đó Dịch Hạo Quân khẳng định chắc nịch, Kim Xán Xán nhất định sẽ quay về giúp Hoàng Nhất Diễn. Hắn thành công rồi. Chuyện lần này, chỉ e là do hắn giở trò qua cầu rút ván.
Kim Xán Xán nhảy đến trước mặt Hoàng Nhất Diễn, “Đại Hoàng, mình —”
“Suỵt”. Hoàng Nhất Diễn đặt ngón trỏ lên môi.
Trong phòng nghỉ có camera ghi hình, không phải chỗ thích hợp để ôn chuyện cũ. Trên hành lang người đến người đi nườm nượp, ngược lại thuận tiện nói chuyện hơn.
Không gian ồn ào, nói gì cũng không ai nghe thấy.
Kim Xán Xán hai ba câu kể lại những chuyện mình trải qua — thì ra cô ấy quay về thế giới của mình.
Lam Diệm mở miệng: “Không còn thời gian diễn tập nữa”.
Đúng 7 giờ, đã có khán giả vào hiện trường ghi hình, mỗi người trong tổ tiết mục đều có vị trí và nhiệm vụ riêng.
“Ừ”. Hoàng Nhất Diễn cúi đầu, loại bỏ ca khúc suy nghĩ lúc trước. “Cứ lấy bài hát diễn trong đêm Giáng Sinh năm kia đi, mình thêm một đoạn dạo nhạc solo phía trước nữa”.
Lam Diệm và Kim Xán Xán từ lâu đã không chơi nhạc, Hoàng Nhất Diễn sợ lúc ghi hình xảy ra sơ suất. Cô bảo: “Chúng ta nói qua một lần. Tiểu Kim, cậu học sương sương lời bài hát đi, trên sân khấu có bảng nhắc chữ, nếu phản ứng không kịp thì cứ ‘da da da’ cho qua. Lam Diệm, ‘Bài ca không lời’ là ca khúc Thái Tân Thu đạo nhạc, cậu đã nghe rồi, cậu tính toán một chút để phối hợp”.
Hoàng Nhất Diễn lại tiếp lời, “Mình đi gặp đạo diễn xin phép một tiếng”.
Nhân lúc còn chưa trang điểm, Lam Diệm hôn Doãn Tiểu Đao, “Đao thị vệ, lần này anh tăng giá, đừng nói là Lam Đại, Lam Nhị, đến cả tiền ăn một năm của Hoành Quán đều thu đủ”.
Cô ấy gật đầu, “Tứ lang, anh thật tốt”.
Lam Diệm cười đắc ý.
—
Giang Phi Bạch bất ngờ đổi bài hát, khiến đạo diễn tổ tiết mục toát đầy mồ hôi.
Giám chế âm nhạc nói: “Sao đột ngột vậy, dàn nhạc phía chúng tôi không thể phối hợp kịp”.
Hoàng Nhất Diễn đáp: “Tôi sẽ đổi thành ban nhạc của mình”.
Đạo diễn nghiêm khắc răn dạy, “Đây là vòng bán kết, còn phát sóng trực tiếp, sao lại ném bom giờ này chứ?” Nếu là ghi hình trước thì còn có chỗ thương lượng, nhưng phát sóng trực tiếp cũng giống như bát nước đổ đi, không thể hốt lại.
“Thật ngại quá, đạo diễn”. Hoàng Nhất Diễn nói: “Mong ông giúp khách mời trợ diễn của tôi lần này đi, đây là bài hát mà chúng tôi cất công chuẩn bị cẩn thận”. Nghĩ một lúc, vẫn không nên nói cho đạo diễn biết chuyện cô và bạn của mình chỉ mới luyện tập một lần, nếu không đạo diễn sẽ tức đến mức huỷ bỏ tư cách thi đấu của cô mất.
Đạo diễn cùng giám chế âm nhạc đưa mắt nhìn nhau.
Hoàng Nhất Diễn lại nói: “Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức ứng phó”.
Từ lúc cô tham gia chương trình đến nay, bình thường ít nói ít cười, chưa bao giờ yêu cầu ai điều gì. Nhưng đạo diễn cũng biết, nhân khí Giang Phi Bạch quả thật rất cao.
Đạo diễn trầm tư một lúc nói: “Thôi đành vậy, phòng phát sóng lưu ý một chút, nếu sân khấu của Giang Phi Bạch gặp sự cố thì lập tức xử lý”.
“Cảm ơn đạo diễn”.
—
Ninh Hoả hy vọng Hoàng Nhất Diễn có thể rút trúng tiết mục cuối cùng.
Có điều không như mong muốn.
Tiết mục của cô xếp thứ ba, vừa đúng lúc hắn cũng lên sân khấu. Đây là lần đầu tiên vợ chồng họ không xem trực tiếp buổi phát sóng của đối phương.
Trong phòng nghỉ.
Kim Xán Xán mượn tổ phục trang được một cái váy trắng đơn giản. Cô ấy xoay người, “Lần đầu tớ lên tivi đấy”.
“Kim A Ma à”. Lam Diệm nhắc nhở: “Cậu đừng chiếm hết hào quang của Hoàng A Ma đó, đêm nay cậu ấy là nhân vật chính, hai người chúng ta chỉ trợ diễn thôi”.
“Biết mà”. Kim Xán Xán ngồi xuống liền hỏi: “Cậu vẫn hoà thanh à?”
Hoàng Nhất Diễn: “Phải”.
“Sao thế?” Kim Xán Xán thật sự sợ bản thân lấy hết sự chú ý, đây là trận đấu của Hoàng Nhất Diễn, cô cùng Lam Diệm chỉ có thể làm nền.
“Âm vực bài này phù hợp với cậu hơn, đoạn nhạc dạo 20 giây mình sẽ chơi solo”. Hoàng Nhất Diễn đáp: “Tránh nặng tìm nhẹ, càng dễ giành được nhiều phiếu”.
Lúc một mình, Hoàng Nhất Diễn có thể chọn ca khúc thích hợp với bản thân, nhưng một khi có Kim Xán Xán cùng biểu diễn so sánh, nếu Hoàng Nhất Diễn vẫn đảm nhận vị trí hát chính, e sẽ tự tìm đường chết.
Tổ Hợp Kim Hoàng có thể đạt đến thời kỳ đỉnh cao, là vì cả ba người ai cũng có thế mạnh riêng. Kim Xán Xán không hiểu nhạc khí, Hoàng Nhất Diễn lại hạn chế về chất giọng, trong khi Lam Diệm chỉ thích chơi nhạc cụ. Nhưng khi hợp nhất ba người thành một thể, bọn họ nhất định rất mạnh mẽ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cách lúc gặt hái thành quả ngày càng gần.
Trợ lý bước vào nhắc nhở, “Sắp đến Giang Phi Bạch”.
“Người đông đủ”. Kim Xán Xán ôm tay thành quyền, “Chúng ta tái xuất giang hồ thôi”.
—
Kim Xán Xán vừa xuất hiện, Hoàng Nhất Diễn cam tâm tình nguyện biến thành lá cây.
Trong phút chốc khi Kim Xán Xán mở miệng hát, có mấy người dưới khán đài phải há hốc mồm kinh ngạc.
Hồ Kim Thừa cũng không nén được sửng sốt.
Dịch Hạo Quân nở nụ cười.
Một người chế tác ngồi bên cạnh hỏi: “Là ai vậy? Hát live như nuốt đĩa nha”.
Hồ Kim Thừa nhàn nhạt đáp một tiếng; “Ca sĩ thiên bẩm, Kim Xán Xán”.
Người Thái Tân Thu bắt chước giọng hát chính là Kim Xán Xán. Nhưng đó chỉ là bắt chước mà thôi, còn lâu mới bì kịp bản gốc.
Giọng hát Kim Xán Xán vừa kỳ ảo vừa trong trẻo, là âm thanh tự nhiên từ khi sinh ra. Hoàng Nhất Diễn cũng là người cảm nhạc trời sinh. Nhưng lĩnh vực hai người theo đuổi không giống nhau, Hoàng Nhất Diễn thiên về sáng tác, còn Kim Xán Xán lại thích trình diễn.
Tổ Hợp Kim Hoàng là sự kết hợp hoàn mỹ không ai bằng.
Biểu diễn xong, họ xuống sân khấu.
Kim Xán Xán ôm chầm Hoàng Nhất Diễn, “Đại Hoàng à, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại”. Cô trở về nơi này, chỉ để cứu người gặp nạn thôi.
“Bảo trọng đấy”. Hoàng Nhất Diễn cũng vỗ vào lưng cô, “Vừa rồi mình nhìn thấy Dịch Hạo Quân ngồi dưới khán đài”.
“Mình đi đây”. Kim Xán Xán thẳng hướng chạy đến phòng vệ sinh, trong tình thế cấp bách, đến cả váy cũng chẳng buồn thay lại.
Bạn bè của Hoàng Nhất Diễn tuy ít, nhưng đủ tốt.
—
Giang Phi Bạch tiến vào vòng chung kết.
Ninh Hoả bị loại.
Hoàng Nhất Diễn tự hỏi bản thân, cô thất vọng không? Có điều không có. Vì hắn luôn là người đạt vị trí số một trong lòng cô. Những đánh giá của người ngoài, chỉ là đánh rắm mà thôi.
Cô bình luận trên màn hình: Chồng của tôi tên Ninh Hoả, hắn là người đàn ông đẹp trai nhất trần đời.
Một thí sinh trong “Bài ca phong hoả” mời tiệc, đạo diễn giám chế đều đi.
Hoàng Nhất Diễn không thể từ chối, đành nhắn một tiếng với Ninh Hoả: “Em đi ăn, trễ chút sẽ về”.
Ninh Hoả buông bỏ gánh nặng, tức tốc bỏ chạy.
Hải Khách thầm nói, “Tên này cũng thu dọn nhanh thật, không phải đã sớm biết chuyện bị loại rồi chứ?”
Lên xe, hắn an ủi vài câu, “Tàm tạm rồi, xếp thứ mười một. Chỉ kém một chút nữa là vào bán kết, không tồi”.
“Ừ”. Ninh Hoả nghĩ, rốt cuộc cũng có thời gian yêu đương.
“Đúng rồi”. Hải Khách vịn vai Ninh Hoả, nói nhỏ: “Nhân khí cậu cao như vậy, anh đang tính mua một chiếc xe chuyên dụng cho cậu, thêm hai người trợ lý, bốn người vệ sĩ. Còn Phạm Lộ… Ài…” Hải Khách định nói lại thôi.
Ninh Hoả nhíu mày, “Có chuyện cứ nói”.
“Anh tính bồi dưỡng cô ấy thành fan chuyên nghiệp”.
Danh từ trong vòng fan, Ninh Hoả không rành bằng Đổng tiên sinh. “Là cái gì?”
“Là fan có nhiệm vụ đó”. Hải Khách nghiêm mặt nói: “Hiểu thế này, sẽ có lúc cậu máu nóng lên đầu cùng người khác hẹn hò riêng tư đúng không. Theo dõi, chặn xe, nhìn cửa, còn có kẻ khoả thân chạy đến trước mặt cậu, thế giới rộng lớn, không có gì lạ. Phạm Lộ cũng không tính là người cực đoan, hơn nữa còn thích cậu”.
Ninh Hoả nhẹ nhàng hỏi lại, “Lỡ như ngày nào đó, cô ta cởi hết quần áo chạy tới trước mặt tôi thì sao?”
“Cậu nghe anh nói trước đã. Fan chuyên nghiệp chia thành nhiều loại, có người phản hắc, nằm vùng, viết những bài nhỏ, còn có tâng bốc thần tượng của mình. Kết hợp với hoạt động của công ty quản lý, không thể thiếu những người này”. Hải Khách xoa bả vai Ninh Hoả, “Phạm Lộ cũng chịu nghe anh khuyên. Anh cảm thấy cô ấy có tài, hơn nữa còn là đại mỹ nhân”.
Câu này nhắc nhở Ninh Hoả, hắn vỗ ngực Hải Khách, “Tốt nhất là anh hốt cô ấy đi”.
“Anh nói thật đấy. Lắp đặt thiết bị nghe trộm, lúc anh còn làm chó săn từng gặp qua, vào cục cảnh sát uống một ngụm trà liền được thả. Thật không thể trị được”.
“Anh nói, cô ta có thể nằm vùng à?” Ninh Hoả nhíu mày.
Hải Khách cũng cau mặt, “À… Chắc cô ấy thích mấy chuyện trong vòng fan”.
“Ồ, anh cứ tiếp tục nói chuyện với cô ta. Đây là mỹ nhân anh quen biết lâu nhất mà”.
Hải Khách tiễn Ninh Hoả đến gara dưới tầng.
Ninh Hoả về nhà, nghĩ đến chuyện vừa rồi. Ngoại trừ chiếc giường kia, còn có thể hẹn hò ở đâu nữa?
Hắn đến phòng sách, xem lại màn đánh đàn solo của Hoàng Nhất Diễn hết lần này tới lần khác.
Đây là vợ yêu dấu của hắn. Hắn đeo nhẫn kim cương lên tay, hôn cái chụt vào nó.
Đúng lúc này, Đào Nhuế nhận điện thoại.
Đào Nhuế liên tục tranh công, “Con trai à, mười cuộc điện thoại có phải đổi một chuyến về nhà không? Lâu rồi mẹ không gặp con đấy”.
“Mẹ, hình như mẹ chưa từng gặp con dâu mình”.
“Đúng đó, là Hoàng Nhất Diễn”. Đào Nhuế khắc ghi từng chữ, nói: “Chưa từng gặp. Giang Phi Bạch là ‘tiểu tam’ à? Mới kết hôn bao lâu chứ, con đã vụng trộm bên ngoài? Con còn không bằng người cha phế vật của con”.
Ninh Hoả cảm thán, “Mẹ nghe con nói đã…”
“Không nghe”. Đào Nhuế truy vấn, “Tên Tôn Gà Cay nói, hắn đưa con vào đoàn phim à?”
“Là mẹ bảo ông ấy giao vai cho con?”
“Mẹ bảo hắn bao giờ?” Đào Nhuế cười lạnh, “Hắn tìm đến chỗ này, chỉ có nước quỳ xuống liếm chân mẹ”.
“Mẹ à, khi nào rảnh con sẽ về, để mẹ gặp mặt con dâu”.
“Thật không? Chuyện con có ‘tiểu tam’ bên ngoài, mẹ nên nói hay không đây?” Đào Nhuế vỗ miệng mình, “Ôi cái miệng này của mẹ, trời sinh đã chính nghĩa, trong mắt không giấu được chuyện xấu”.
“Mẹ muốn nói thì nói”. Dù sao cũng không tin, Ninh Hoả lười giải thích.
“Được, mẹ nhất định sẽ khuyên con dâu ly hôn với con”. Biết tin con trai sẽ về nhà, Đào Nhuế hài lòng ngắt điện thoại.