Hôn Khế - Triển Tuyết Phàm

Chương 37: 37




Hai người biến thành năm người đi cùng nhau, hay nói đúng hơn là bảy người đi cùng nhau, ở cuối đội ngũ còn có hai tên tiểu tư đi theo Tấn Luật.

Tấn Luật lôi kéo Cố Thành Chi đi tuốt ở đằng trước, trong lúc nói chuyện còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn một cái, biểu tình tựa tiếu phi tiếu khiến cho Sở Quân Dật có chút kinh hồn bạt vía.

Trương tứ gia là một người khéo ăn khéo nói, có hắn ta ở đây bầu không khí chưa lúc nào bị chùng xuống.

Mà Hạng đại gia trong toàn bộ hành trình đều không có mở miệng nói một câu, biểu cảm nghiêm túc như đang tham gia lễ tang chứ không phải đang đi ngắm đèn lồng.

Đi cả một đường này thật khiến cho người ta muốn hộc máu, tinh thần Sở Quân bị lao lực quá độ nghĩ: Từ khi nào người này đã có bộ dáng thế này!
"Di Hồng viện gần đây có một vài cô nương mới đến, có muốn đi xem không?" Trương tứ gia nở nụ cười đầy ái muội, nhướng mày hỏi.

"..." Sở Quân Dật cảm thấy bó tay ở trong lòng thầm phàn nàn, cái tên chẳng có gì mới mẻ, không cần giới thiệu cũng biết đó là đâu, chẳng lẽ tất cả kỹ viện có trên thế gian này đều gọi là Di Hồng viện sao?!
"Chậc, chỗ đó có gì thú vị chứ! Nam phong viện cũng mới tới mấy thanh quan đấy, ngươi có hứng thú không?" Tấn Luật vừa hếch cằm, trực tiếp hỏi Cố Thành Chi.

"..." Sở Quân Dật ở một bên tràn đầy bất lực tiếp tục ở trong lòng thầm phàn nàn, một quán lại có thể đặt tên...!Đơn giản và thô bạo như thế, thật sự vẫn ổn đấy chứ?!
"Đừng có quậy." Trương tứ gia liếc mắt nhìn Tấn Luật một cái, "Lão tam không thích nam nhân."
Tấn Luật nhướng mày nhìn Cố Thành Chi, lại nhìn Sở Quân Dật, cười mỉa nói: "Có quỷ mới tin đấy, các ngươi không nhìn thấy mới nãy bọn họ ở kia đang làm gì?!"
Sở Quân Dật nhìn lồng đèn ở bên cạnh, ừm, thật đẹp.

(ノ≧∀≦)ノ
Hạng đại gia hờ hững liếc nhẹ qua một cái, cũng không nói gì.

"Chỉ tán gẫu mà thôi, có chuyện gì đâu.

Bây giờ, chúng ta không phải nói tới chuyện này, ngươi có thể đừng có cái gì cũng bỏ vào trong đầu được không?" Trương tứ gia phong lưu thành tính, loại chuyện hai người đứng nói chuyện với nhau ở trong mắt của Trương tứ gia nó rất bình thường, bình thường đến giống như uống một chung nước vậy.

Trương tứ gia cảm thấy do Tấn Luật thích nam nhân, cho nên hắn ta nhìn ai cũng đều thấy họ yêu thích nam phong cả.

Tấn Luật bĩu môi không thèm nói nữa, chỉ nhìn Cố Thành Chi như hỏi ý của hắn.

Cố Thành Chi không quan tâm đến mấy lời bọn họ nói, chỉ nói: "Các ngươi đi đi, bọn ta đi trước."
"Sao lại đi?" Tấn Luật kinh ngạc hỏi.


"Trên người của ta có hiếu kỳ." Cố Thành Chi liếc mắt nhìn Tấn Luật.

Tấn Luật sờ sờ mũi, nhỏ giọng than thở một câu: "Chỉ uống rượu mà thôi, còn..."
Cố Thành Chi luôn luôn là phái hành động, nói phải đi liền thật sự không ở lại lâu thêm, nói tạm biệt với bọn họ, liền quăng cho Sở Quân Dật một ánh mắt, kế đó xoay người rời đi.

Nhận được ánh mắt của Cố Thành Chi, Sở Quân Dật nhanh chóng thi lễ với nhóm Tấn Luật vội vàng đuổi theo Cố Thành Chi.

Nhìn bóng dáng hai người họ rời đi, Tấn Luật khoanh tay hỏi: "Các ngươi thấy thế nào?"
"Sở Lục gia là người tốt, Chúc Ninh rất thích y." Trương tứ gia nhún vai.

"Trông bọn họ rất hợp nhau." Hạng đại gia liếc mắt nhìn một cái, sau đó chậm rãi nói.

"Vậy cũng tốt, dù sao Cố Thành Chi không phải trẻ con, không cần chúng ta quá lo lắng." Tấn Luật đổi đề tài, hỏi: "Nam phong viện rất không tệ đó, các ngươi thật sự không muốn đi xem?"
Hạng đại gia mắt nhìn thẳng đi về phía trước.

Trương tứ gia bước nhanh hai bước sóng vai đi cùng Hạng đại gia, lên tiếng hỏi: "Có vẻ như chỗ Đăng Lâu đằng kia rất náo nhiệt, chúng ta đi xem thử?"
Hạng đại gia gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Nhìn hai người kia đi càng lúc càng xa, Tấn Luật vội vã đuổi theo, "Hai ngươi bỏ đi nhanh như vậy, bộ vội về nhà sinh con chắc?! Chờ ta với nha!"
Thoát khỏi phạm vi tầm mất của mấy người kia, Sở Quân Dật cũng thở phào nhẹ nhõm, áp lực của y thật sự không phải tầm thương đâu, Sở Quân Dật có thể cảm nhận được bọn họ đang âm thầm đánh giá mình, trong đó Tấn Luật đã không phải âm thầm nữa mà rất rõ ràng đang dò xét mình mà.

"Rất hồi hộp?" Cố Thành Chi hỏi.

"Có chút." Sở Quân Dật hơi bất đắc dĩ, chủ yếu do ánh mắt của Tấn Luật quá có tính xâm lược, làm y thấy cả người không được tự nhiên, nhưng Sở Quân Dật có thể cảm nhận được bọn họ không có ác ý, ba người họ đơn thuần chỉ muốn nhìn xem Sở Quân Dật rốt cuộc là người như thế nào.

"Bọn họ không có ác ý, ngươi không cần quá để ý bọn họ." Cố Thành Chi vẫn giải thích một câu.

"Ta biết, ta không có quan tâm." Sở Quân Dật cười nói.

Hai người lại đi thêm một đoạn đường nữa, Sở Quân Dật hơi do dự nói: "Cái kia, Hạng đại gia..."
Cố Thành Chi quay đầu nhìn Sở Quân Dật.

Sở Quân Dật vẫn đổi ý và hỏi: "Quan hệ giữa Hạng đại gia và các ngươi tốt lắm sao?" Kỳ thật Sở Quân Dật muốn hỏi quan hệ giữa Hạng đại gia và bọn Tấn Luật tốt lắm sao...!Phong cách hai bên nhìn khác nhau một trời một vực nha, sao họ có thể lăn lộn cùng nhau như thế?

Nhưng Cố Thành Chi vẫn hiểu được ý của Sở Quân Dật, nghĩ ngợi một lát mới trả lời: "Bọn ta bái cùng một vị sư phụ học võ, có thể xem như sư huynh đệ đồng môn."
"Cả bốn người các ngươi?" Sở Quân Dật thật không ngờ tới bọn họ quen biết nhau như thế.

"Không phải, là năm người." Cố Thành Chi trên mặt cũng hiện ra ý cười, "Còn có Mã tam gia của Uy Ninh Hầu phủ, sư phụ chỉ nhận có năm người bọn ta làm đồ đệ, từ nhỏ bọn ta đã quen biết nhau rồi, cho nên quan hệ vẫn luôn rất tốt." Mặc dù bây giờ hắn bị rơi xuống thung lũng, bọn họ cũng không xa lánh hắn.

Sở Quân Dật gật gật đầu, Mã tam gia là tôn tử của Uy Ninh Hầu đương nhiệm, trưởng tử của Tam phòng.

Sau đó, Sở Quân Dật như nhớ đến một việc, liền hỏi: "Vậy năm người các ngươi xưng hô với Mã tam gia thế nào?" Vừa rồi Trương tứ gia gọi Cố Thành Chi là lão tam, vậy phải gọi Mã tam gia thế nào?
"Chúng ta đều gọi theo thứ tự đến bái sư." Cố Thành Chi giải thích: "Hạng đại gia là người đầu tiên tới bái sư, cũng chính là đại sư huynh, Tấn Luật là người thứ hai bái sư, ta là lão tam, Trương tứ gia là lão tứ, Mã tam gia là lão ngũ."
Lúc này Sở Quân Dật đã hiểu, chẳng qua vẻ mặt của y đã trở nên hơi quái dị, Tấn Luật là người thứ hai, vậy chính là nhị sư huynh, đó không phải là lão...!Trư...!
"Bất quá Tấn Luật không thích người khác gọi mình là lão nhị, cho nên lúc năm người chúng ta gặp nhau đều gọi Tấn Luật là Thế tử." Còn ở sau lưng gọi thế nào cũng không ai quản.

"Vậy sau lưng thì sao?" Sở Quân Dật tò mò hỏi.

"Gọi tên thôi." Cố Thành Chi liếc mắt nhìn Sở Quân Dật.

"..." Được rồi, mình lại đánh mất IQ nữa rồi, Sở Quân Dật nhớ lại một chút những lời Cố Thành Chi nói, thật sự vẫn luôn gọi tên.

"Cơ mà tại sao ngươi chỉ hỏi một mình Hạng đại gia?" Cố Thành Chi còn tưởng rằng Sở Quân Dật sẽ muốn hỏi về Tấn Luật hoặc Trương tứ gia.

Sở Quân Dật không tự giác nhìn về phía lồng đèn treo bên cạnh.

Cố Thành Chi nhìn Sở Quân Dật trong chốc lát bất chợt nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên có chút kỳ quái, "Ngươi nói, mặt cương thi..." Không phải ám chỉ loại hình như Hạng đại gia?
Sở Quân Dật tiếp tục ngắm lồng đèn, chỉ là y không có quay đầu lại nhìn Cố Thành Chi.

"..." Đúng là thế rồi, Cố Thành Chi nhớ lại khuôn mặt của Hạng đại gia, thật sự chính là vẻ mặt nghiêm nghị đến vô cảm.

Bình thường ở chung một ngày nửa ngày còn ổn, nếu như mỗi ngày đều nhìn...!Hơn nữa toàn bộ sân toàn là người thế này...!Cố Thành Chi cảm nhận được cả người của mình không tốt lắm...!
Lắc đầu, Cố Thành Chi quyết định không nên nghĩ việc này nữa, nghĩ nữa sẽ bị ám ảnh...!
Pháo hoa trên đỉnh đầu đã dần dà giảm bớt, dòng người bên cạnh đã từ từ giãn ra, chỉ có những chiếc lồng đèn treo hai bên vẫng giữ vững trận địa như cũ.

Cố Thành Chi đến quầy bán đèn lồng mua một cái, sau khi trở về liền nhét đèn lồng vào trong tay Sở Quân Dật.


Sở Quân Dật nhìn lồng đèn trên tay hỏi: "Cái này để làm chi?" Cố Thành Chi là nghĩ tới hai người đi chơi Lễ Hội Đèn Lồng, cho nên hắn mua một cái mang về giữ làm kỷ niệm chăng?
"Lát nữa trên đường trở về trời sẽ tối." Cố Thành Chi phân biệt phương hướng một tí, mang theo Sở Quân Dật đi về hướng Tế An Hầu phủ.

"Ờ." Sở Quân Dật lại nhìn chiếc đèn lồng trong tay, tuy nói mua để soi đường đi, nhưng cầm trên tay vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Nếu trở về Sở gia mà đi đường lớn sẽ phải đi xa hơn, cho nên Cố Thành Chi dẫn Sở Quân Dật đi vào hẻm nhỏ.

"Ngươi rất quen đường nơi này sao?" Sở Quân Dật nhìn Cố Thành Chi không chút chần chờ rẽ vào, đây không thể nào là lần đầu tiên hắn đi được.

"Lúc nhỏ ta thường cùng bọn Tấn Luật chạy loạn khắp cả Kinh thành." Cố Thành Chi vừa đi vừa nói.

"Hạng đại gia cũng đi cùng sao?" Sở Quân Dật nhịn không được hỏi, tha lỗi cho y lại có thể cảm thấy tò mò với mặt cương thi như vậy.

"Không có." Cố Thành Chi lắc đầu nói: "Hạn đại gia không có nhiều thời gian nghịch ngợm cùng đám bọn ta, hơn nữa tuổi của lão đại lớn hơn chúng ta, khi đó Hạn đại gia đã phải học cách quán xuyến gia tộc." Trưởng tử của dòng chính trông thì vinh quang đó, nhưng đằng sau sự vinh quang đó phải trả giá nỗ lực nhiều hơn thế nào có mấy ai biết đến.

Sở Quân Dật ngẫm lại, cho dù Cố Thành Chi là thiên tài, lúc bái sư cũng mới năm, sáu tuổi, khi đó Hạng đại gia đã hơn mười tuổi, cũng là thời điểm tốt để giáo dục trẻ em, chắc chắn không có thời gian chơi đùa như đám nít ranh này.

"Cơ mà Hạng đại gia vẫn luôn rất có bộ dáng đại ca, những năm đó lão đại rất chiếu cố bọn ta." Cố Thành Chi có chút cảm khái.

Sở Quân Dật gật gật đầu, y có thể nhìn ra được.

Gió đêm rét lạnh, Cố Thành Chi muốn nhanh chóng trở về, cũng không phải do bản thân sợ gì, chỉ là hắn lo Sở Quân Dật chịu không nổi.

Hai người dần dần bước nhanh hơn, sau khi đi qua một con hẻm nhỏ, chợt nghe thấy tiếng cãi vã trong viện bên cạnh, tiếng khóc của trẻ con, tiếng nữ nhân quát lớn, còn có tiếng chén bát vỡ.

Cố Thành Chi không chút ảnh hưởng tiếp tục bước đi, nhưng Sở Quân Dật bước từng bước chậm dần dần rồi dừng hẳn lại.

"Làm sao vậy?" Cố Thành Chi đi vài bước thì phát hiện Sở Quân Dật không có đi theo, liền xoay người đi trở về.

"Không sao...!Ta có hơi mệt..." Sở Quân Dật một tay chống lên tường, một tay xoa xoa ngực, có chút có chút thở dốc.

Cố Thành Chi thấy sắc mặt của Sở Quân Dật có hơi tái nhợt, hắn cũng nghĩ đến hai người bọn họ ra ngoài lâu như vậy, cho nên Sở Quân Dật thấy mệt cũng bình thường.

Cố Thành Chi đi tới trước mặt Sở Quân Dật, quay lưng lại ngồi xổm xuống, nói: "Lên đi, ta cõng ngươi trở về."
Sở Quân Dật sững sờ nhìn Cố Thành Chi.

"Lên đi, chẳng lẽ ngươi muốn ta và ngươi đứng ở đây hóng gió đêm?" Cố Thành Chi thấy Sở Quân Dật không có hành động gì, nhíu mày nói.


"Ồ." Sở Quân Dật có chút cứng ngắc nằm úp sấp trên lưng Cố Thành Chi, đưa tay vòng qua cổ của hắn.

Cố Thành Chi thấy Sở Quân Dật đã nằm úp sấp trên lưng mình rồi, liền nắm lấy hai chân Sở Quân Dật sải bước đi nhanh về phía trước.

Sở Quân Dật chỉ cảm thấy mặt mình bốc hơi, quả thật bản thân chưa từng được ai đó cõng như vậy, cơ thể Cố Thành Chi rất ấm, cho dù cách một tầng áo bông thật dày vẫn cảm nhận được hơi nóng toả ra từ cơ thể Cố Thành Chi.

Tiếng cãi nhau vang vọng trong ngõ nhỏ bên tai đã dần dần mơ hồ đi, Sở Quân Dật cảm thấy hơi mệt chút xíu, cũng có chút buồn ngủ, rất muốn ngủ...!
"Muốn ngủ chờ về phòng rồi hả ngủ, bên ngoài trời lạnh gió lớn, đừng để bị thổi đến trúng gió." Cố Thành Chi động đậy bả vai, trực tiếp lay tỉnh Sở Quân Dật.

"..." Tuy biết Cố Thành Chi có ý tốt, nhưng Sở Quân Dật nghe được cũng cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Lúc cả hai ra khỏi Sở gia không có nói một tiếng với người gác cổng, bây giờ hẳn đã đóng cửa khóa ổ rồi, vốn dĩ Sở Quân Dật nghĩ bọn họ sẽ trở về sớm, không ngờ tới lại về trễ đến vậy.

Sở Quân Dật đang nghĩ xem Cố Thành Chi sẽ đi vào thế nào, kết quả chỉ thấy hắn "Vù" một tiếng trực tiếp lủi lên nóc nhà.

"..." Cho nên Cố Thành Chi định dùng khinh công vượt qua tường và bay trên nóc nhà trở về viện sao?
Sự thật đúng như Sở Quân Dật nói, Cố Thành Chi chỉ mới bay bay vài vòng trên nóc nhà, đã thả người rơi xuống viện tử của bọn họ.

Trong viện tối đen như mực, bọn hạ nhân đều đã trở về phòng nghỉ ngơi, Cố Thành Chi cõng Sở Quân Dật đi thẳng vào chính phòng, sau khi đặt người xuống liền vội vãi đuổi Sở Quân Dật đi tắm rửa rồi lên giường ngủ.

Sở Quân Dật dùng ánh mắt có hơi quỷ dị nhìn hắn, Cố Thành Chi thấy không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Sở Quân Dật lắc lắc đầu, bản thân chỉ cảm thấy vừa nãy Cố Thành Chi bước đi thoải mái trên mái cong, phóng qua bức tường nhanh gọn thật sự quá uyển chuyển luôn; không biết sư phụ của Cố Thành Chi nhìn thấy sẽ có biểu tình gì.

Chẳng qua nhớ tới những người bên cạnh hắn như Hạng đại gia, Tấn Luật, Trương tứ gia kia, có lẽ sư phụ lão nhân gia không chừng cũng là một đóa hoa kỳ ba, nếu không sao có thể trấn áp bọn hầu tử này.

"Cám ơn." Sở Quân Dật rất trịnh trọng nói.

"Không cần cảm ơn ta, tổng cộng còn chưa tới hai lượng thịt mà." Cố Thành Chi không thèm để ý khoát tay áo.

"..." Kỳ thật Sở Quân Dật muốn cảm ơn không chỉ bởi vì Cố Thành Chi đã cõng mình trở về, còn có việc hắn dẫn mình đi xem Lễ Hội Đèn Lồng...!
"Về sau ăn cơm nhớ ăn nhiều một chút, nhẹ như tờ giấy ấy, đừng để chỉ một cơn gió thổi qua đã thổi bay ngươi luôn rồi." Cố Thành Chi liếc xéo nhìn Sở Quân Dật một cái.

"..." Sở Quân Dật hít thở sâu, lúc này quyết định xoay người đi vào tịnh phòng, y thật sự.

không muốn nói chuyện với người này nữa!
Cố Thành Chi nhìn Sở Quân Dật xoay người rời đi, cúi đầu khẽ cười, chờ cười đủ rồi liền ngồi xuống đầu giường, khoanh tay chờ Sở Quân Dật đi ra..