Hôn Khế - Triển Tuyết Phàm

Chương 62: 62




Dạo này Chúc Ninh vẫn cảm thấy bản thân hai năm này dường như phạm Thái Tuế.
Đầu tiên là Sở Quân Dật bị lừa thành thân với nam nhân, mặc dù sau khi thành thân trạng thái của y đã tốt hơn rất nhiều, nhưng Chúc Ninh vẫn thấy ủy khuất thay y.
Sau đó chính là Chúc lão thái thái muốn hắn ta làm người đàn ông thừa tự hai nhà, trong lòng Chúc Ninh đã buông bỏ việc cùng thê tử cầm sắt hòa minh nữa.
Đang đợi Sở Quân Dật trúng cử (vượt qua kỳ thi cấp tỉnh), Chúc Ninh dự định sẽ đi tìm y ăn mừng một phen, kết quả Sở Quân Dật lại nằm trên giường không dậy nổi, Chúc Ninh tức giận đến phổi cũng muốn nổ tung.
Sau đó, Chúc Ninh lại bị nhiễm phong hàn, Chúc lão thái thái ngăn cản không cho hắn ta ra cửa, chờ tới khi bệnh tình đỡ hơn thì Sở Quân Dật đã đến sơn trang suối nước nóng.
Chúc Ninh vất vả lắm mới chờ được Sở Quân Dật trở về, lại từ chỗ Trương tứ gia biểu ca nghe được chuyện của Sở Quân Dật và Cố Thành Chi đã ở bên nhau.
Lúc này, Chúc Ninh bị nghẹn một ngụm máu ở cổ, muốn phun thì phun không ra còn muốn nuốt thì nuốt không trôi.

Sau khi xác nhận vài lần với Trương tứ gia, Chúc Ninh không ngừng ra roi thúc ngựa chạy tới Sở gia.
Kết quả lại vồ hụt, Chúc Ninh hít sâu một hơi, nhẫn nhịn quay đầu chạy tới Hội An thư viện.
Ở chỗ gác cổng đưa thiếp mời, Chúc Ninh khí thế hùng hồn chạy tới ký túc xá của Sở Quân Dật.
Thế nhưng vừa đẩy cửa vào nhìn thấy cảnh tượng bên trong, thì thiếu chút nữa Chúc Ninh đã ở ngay tại cửa phun ra một ngụm máu luôn rồi.
Sở Quân Dật bị hôn đến mơ mơ màng màng, kết quả bị giọng nói của Chúc Ninh làm cho giật mình thiếu chút nữa là cắn trúng lưỡi.
Trái lại, Cố Thành Chi lại trông rất lơ đãng cắn môi Sở Quân Dật một cái, mới ngẩng đầu nói với Chúc Ninh một câu: "Đóng cửa."
Cho dù Chúc Ninh có tức giận đến đầu óc rối bời, nhưng hắn ta cũng biết bộ dáng hiện tại của Sở Quân Dật không thể để cho người khác nhìn thấy, nghiến răng đóng cửa lại, xoay người qua hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thành Chi.
Chúc Ninh không nỡ trừng mắt với Sở Quân Dật, có sai đều là lỗi của Cố Thành Chi!
Sở Quân Dật mặt đỏ tới mang tai đẩy Cố Thành Chi ra, sửa sang lại quần áo một chút, lúc này mới xấu hổ nói: "Sao đệ lại tới đây?"
Cố Thành Chi sửa sang vạt áo, cũng không có ý định tránh đi, hắn đi vài bước vào bên trong, trực tiếp ngồi xuống giường.
Chúc Ninh trừng mắt nhìn Cố Thành Chi trong chốc lát, lại chuyển ánh mắt đến trên mặt Sở Quân Dật, nhìn thấy khuôn mặt như hoa đào nở rộ, đôi môi đỏ thắm kiều diễm cùng ướt át như sắp chảy máu, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Thấy thân thể Chúc Ninh lắc lư một chút, Sở Quân Dật vội vàng tiến lên đỡ lấy người, để cho Chúc Ninh ngồi vào bên cạnh bàn, thuận tiện còn rót chung nước cho hắn ta.
Sau khi uống một ngụm nước, Chúc Ninh cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút, lúc ngẩng đầu lên trong mắt hiện lên vẻ bi thương, giọng điệu thê lương nói: "Dật ca, huynh chịu khổ rồi!"
Sở Quân Dật vô cùng xấu hổ, nghiêng đầu lườm Cố Thành Chi, thế nhưng lại thấy Cố Thành Chi vẻ mặt thảnh thơi, nơi đáy mắt còn mang ý cười, khóe miệng thì nhếch lên, lửa giận trong lòng Sở Quân Dật lại bùng lên nhưng không có chỗ để phát tiết.
Chúc Ninh không biết võ công, tất nhiên không thể vô thanh vô thức giẫm lên tuyết, không tiếng động rơi xuống đất, lúc Chúc Ninh đến Sở Quân Dật không nghe được tiếng bước chân, nhưng Cố Thành Chi chắc chắn đã nghe thấy.

Vừa rồi Cố Thành Chi đột nhiên kéo y qua hôn sâu, Sở Quân Dật không kịp định thần đã bị hôn đến mơ hồ, nghĩ đến đây thì biết vừa rồi Cố Thành Chi chính là cố ý.
Không phải Sở Quân Dật muốn giấu Chúc Ninh, nhưng y chưa từng nghĩ tới sẽ để cho Chúc Ninh trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng thế này, thật sự...!quá xấu hổ rồi!
"Dật ca! Huynh nói đi, có phải Cố Thành Chi ép buộc huynh hay không?!" Chúc Ninh nắm lấy tay Sở Quân Dật, mặt nhăn lại như quả mướp đắng.
Sở Quân Dật trong nháy mắt cảm thấy mình như biến thành Hỉ Nhi bị Hoàng Thế Nhân cưỡng ép bắt đi, còn Chúc Ninh chính là Dương Bạch Lao luyến tiếc khuê nữ.*
* Hỉ Nhi, Hoàng Thế Nhân và Dương Bạch Lao là nhân vật trong một truyện cổ tích Trung Quốc.

Tóm lược gọn thì Hỉ Nhi và Dương Bạch Lao là cha con.

Vào đêm giao thừa, Dương Bạch Lao bị Hoàng Thế Nhân một địa chủ ác bá bức ép dùng con gái là Hỉ Nhi gáng nợ, Dương Bạch Lao không chịu và bị đánh chết.

Sau đó, Hỉ Nhi vào Hoàng gia chịu trăm cay ngàn đắng.
Mà đồng chí Cố Thành Chi được ví như Hoàng Thế Nhân thì đang dựa vào tường, cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, không lên tiếng giải thích, chỉ liếm liếm môi, Chúc Ninh nhìn đến trong mắt cũng sắp tóe ra lửa.
Sở Quân Dật ở trong lòng tự tát mình một bạt tai, nhanh chóng đánh bay ý nghĩ tầm xàm kia, y ho khan hai tiếng mới nói: "Không phải, Thành Chi không có ép buộc huynh."

Chúc Ninh lộ ra biểu cảm "Đệ không tin, huynh đang gạt đệ."
"Thật sự không phải." Sở Quân Dật mặt bất giác ửng đỏ lên, "Bọn huynh là lưỡng tình tương duyệt.

"
Chúc Ninh gắt gao nhìn chằm chằm Sở Quân Dật mặt, muốn từ đó nhìn ra suy nghĩ thực sự của y.
Mây đỏ che phủ khắp gương mặt và lỗ tai Sở Quân Dật, còn đẹp hơn cả phấn sơn, đôi môi đỏ kiều diễm mím nhẹ lại, trên mặt hiện lên một tia căng thẳng và xấu hổ, còn lại đều là sự vui sướng.
Chúc Ninh ôm ngực, đột nhiên rất muốn được yên tĩnh một chút.
Một lát sau, Chúc Ninh đưa tay lau mặt, thê thê thiết thiết hỏi: "Dật ca, huynh thích nam nhân sao?"
"Không thích." Sở Quân Dật thấy Chúc Ninh oán giận chỉ vào Cố Thành Chi, ho nhẹ một tiếng, "Huynh chỉ thích Thành Chi."
Chúc Ninh ở trong lòng hậm hực, ánh mắt đảo qua lại trên người hai người hồi lâu, mới nghẹn ngào nói: "Huynh định sống với hắn cả đời?"
"Ừm." Sở Quân Dật gật gật đầu.
"Vậy chắc gì hắn cũng sẽ toàn tâm toàn ý sống với huynh cả đời?" Chúc Ninh càng ngột ngạt hơn, nói chuyện cũng không chút khách khí.
"Huynh tin Thành Chi." Sở Quân Dật thần sắc bình tĩnh.
Chúc Ninh thở dài, trực tiếp nằm sấp xuống bàn.
Chúc Ninh có thể phản ứng lớn như vậy cũng bởi vì hắn ta hiểu rõ Sở Quân Dật.
Khi Trương tứ gia nói chuyện này với Chúc Ninh, trong giọng nói còn mang theo vài phần khó mà tin nổi, làm cho Trương tứ gia cảm thấy khó mà tin nổi không phải vì hai nam nhân yêu nhau mà là hai người bọn họ dự định không sinh con.
Không thông phòng không thiếp thị không cốt nhục thân sinh, đối với Trương tứ gia chuyện này chẳng khác nào như trông thấy mặt trời mọc ở phía Tây.
Chúc Ninh không biết nhiều về Cố Thành Chi lắm, nhưng hắn ta lại hiểu Sở Quân Dật rất rõ, nếu Sở Quân Dật đã quyết định muốn bên nhau với Cố Thành Chi khẳng định về sau sẽ không chạm vào người khác, cho dù là vì lý do gì.
Về điểm này, Sở Quân Dật có chút cố chấp.
Nhưng người Chúc Ninh lo lắng lại là Cố Thành Chi, hiện tại hắn muốn bên nhau với Sở Quân Dật, vậy sau này thì thế nào?
Mười năm, hai mươi năm sau, bạn bè xung quanh đều có con cháu quanh gối, nhưng hai người ngay cả đứa nhỏ có huyết mạch của mình cũng không, phần tình cảm này còn có thể kéo dài bao lâu?
Nghĩ đến đây, Chúc Ninh lại bò dậy, nhìn về phía Cố Thành Chi trực tiếp hỏi: "Ngươi có thích Dật ca không?"
"Có." Cố Thành Chi nhíu mày, thẳng thắn thừa nhận.
"Biểu ca nói ngươi không định có thông phòng hay thiếp thất, vậy con nối dõi thì ngươi tính giải quyết như thế nào?" Chúc Ninh nét mặt nghiêm nghị, nếu như Cố Thành Chi còn có huynh đệ ruột, Chúc Ninh còn có thể yên tâm một chút, nhưng Nhị phòng Cố gia chỉ có một người con là Cố Thành Chi, vậy Cố Thành Chi khẳng định sẽ không để cho Nhị phòng tuyệt hậu.
"Nhận con thừa tự." Cố Thành Chi nghiêm túc nói.
Chúc Ninh không hỏi nữa, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta phải nhìn người này bằng một ánh mắt dò xét.
Cố Thành Chi ngồi thẳng người, sửa lại thái độ của mình, hắn biết Sở Quân Dật rất quan tâm Chúc Ninh, hắn cũng có thể nhìn ra Chúc Ninh cũng rất quan tâm Sở Quân Dật.

Nếu Chúc Ninh không chấp nhận quan hệ của bọn họ, thì Sở Quân Dật bị kẹp ở giữa sẽ không vui, hắn hi vọng Sở Quân Dật có thể kết giao với nhiều bạn bè hơn, nhất là người bạn thật lòng thật dạ tốt với mình thế này.
Chúc Ninh bĩu môi, sau đó quay đầu đi, Chúc Ninh thừa nhận Cố Thành Chi rất cá tính, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
"Đệ có muốn ở lại dùng cơm không?" Sở Quân Dật vừa thấy không khí đã hòa hoãn lại liền vội vàng nói sang chuyện khác.
"Dịch ca!" Chúc Ninh đột nhiên nắm lấy tay Sở Quân Dật, trịnh trọng nói: "Nếu ngày sau hắn phụ huynh, huynh nhất định phải nói với đệ!"
Sở Quân Dật giật giật khóe miệng, không thể nói chuyện khác sao?!
"Nói với ngươi để làm chi? Ngươi có thể làm được gì?" Cố Thành Chi đứng dậy đi tới phía sau Sở Quân Dật, khoác tay lên vai y, tuy rằng trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhưng mắt lại dán chặt vào bàn tay Sở Quân Dật đang bị Chúc Ninh nắm lấy.
"Tuy rằng việc ta làm được không nhiều!"Chúc Ninh hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thành Chi, "Nhưng ngươi cũng đừng quá đắc ý, nếu ngươi dám phụ Dật ca, ta sẽ không để cho ngươi sống tốt!"
Cố Thành Chi híp mắt, ánh mắt rơi xuống trên mặt Chúc Ninh.
"Trên đời này, nam nhân cũng không chỉ có một mình ngươi, nếu như ngươi dám làm chuyện có lỗi với Dật ca, ta liền giới thiệu cho huynh ấy một nam người khác!" Chúc Ninh nhìn về phía Sở Quân Dật lúc, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn, " Hoàn phì Yến sấu*, muốn dạng gì cũng có cả, tùy huynh chọn!"

* Yến sấu Hoàn phì (燕瘦環肥) hay Hoàn phì Yến sấu (環肥燕瘦): tức là Hoàn mập Yến ốm.

Câu nói hãy còn lưu truyền trong dân gian Trung Quốc.

Ý miêu tả vẻ đẹp của nhị vị đại mỹ nhân trong lịch sử, nhưng lại đối nghịch với nhau về hình thể.

Yến là chỉ người đẹp thời Hán: Triệu Phi Yến, Hoàn là chỉ Dương Quý phi thời Đường.
Nếu Cố Thành Chi không quý trọng Sở Quân Dật, Chúc Ninh tuyệt đối sẽ làm cho Sở Quân Dật quên tên phụ tình này, Dật ca xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất!
Vẻ mặt Sở Quân Dật cứng đờ, y thật sự không có hứng thú với nam nhân!
Mà sắc mặt Cố Thành Chi trong nháy mắt đen như đáy nồi, một tay kéo Sở Quân Dật vào trong lòng, lạnh lùng nói: "Không cần phí tâm, Vệ tây bá mời trở về đi."
Chúc Ninh trừng mắt, nhưng thấy Sở Quân Dật xấu hổ mới nhớ ra hai người bọn họ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, ánh mắt lại đảo qua hai người một vòng, thấy Sở Quân Dật không có ý giữ lại, Chúc Ninh mới hừ hừ hai tiếng nói: "Vậy đệ đi trước, nhưng lời đệ nói vẫn có hiệu lực, đừng tưởng rằng đệ đang nói đùa!"
Cho đến khi Chúc Ninh rời đi, bầu không khí xấu hổ trong phòng cũng không giảm bớt, Sở Quân Dật không được tự nhiên sờ sờ mũi, nhỏ giọng hỏi: "Đi ăn cơm không?"
Ánh mắt Cố Thành Chi nhìn về phía Sở Quân Dật có chút nguy hiểm, "Tức đến no rồi, còn ăn cái gì nữa?!"
Lỗ tai Sở Quân Dật có chút nóng lên.
"Có người muốn giới thiệu nam nhân cho ngươi, ngươi nghĩ thế nào?!"
Sở Quân Dật ngẩng đầu hôn hắn một cái, nửa là buồn cười nửa là oán giận, "Chúc Ninh cũng nói điều kiện tiên quyết là ngươi phụ ta, ngươi là không có lòng tin với chính mình hay là nói ngươi dự định phụ ta?"
Cố Thành Chi mỉm cười, sau đó liền bế người lên.
Sau một trận trời đất quay cuồng, Sở Quân Dật đã bị ném lên giường, mà Cố Thành Chi cũng đuổi sát theo sau đè lên người y.
"Ngươi như vậy, ta còn đi ra ngoài được thế nào nữa?!" Sở Quân Dật có chút tức giận.
"Vậy thì đừng ra nữa." Cố Thành Chi liếm bờ môi sưng đỏ của y.
"Tránh ra!" Sở Quân Dật đẩy người ra, đứng dậy đi tới giường bên kia ngồi xuống.
"Ngươi đừng giận mà." Cố Thành Chi lại gần ôm Sở Quân Dật.
Sở Quân Dật đẩy tay hắn ra, giận dữ nói: "Ngươi có chịu để yên hay không?!
Cố Thành Chi khẽ thở dài một tiếng, "Ngươi mới là người phụ lòng đó, chưa được bao lâu mà ngươi đã chán ghét ta rồi..."
Sở Quân Dật cũng bị hắn chọc tức đến phì cười, trình độ trả đũa của người này coi như đã mãn cấp rồi?!
"Ngươi đừng giận." Cố Thành Chi vội vàng ôm người vào lòng, oán giận nói: "Ta chỉ cảm thấy Chúc Ninh quá bám lấy ngươi, như vậy không tốt."
Sở Quân Dật quỷ dị nhìn hắn một cái, "Quan hệ của ngươi và bạn bè cũng rất tốt mà." Ít nhất là mình và Chúc Ninh ngoại trừ khoảng thời gian phụ mẫu qua đời ra cũng không có mỗi ngày gặp mặt.
"Giống thế nào được chứ?!" Cố Thành Chi có chút bối rối, "Chúng ta gặp mặt thì gặp mặt, cũng không có vừa gặp mặt liền dính vào nhau, ngươi có thể đừng để Chúc Ninh cứ bám lấy ngươi nữa không!"
"Ngươi ăn dấm à?" Sở Quân Dật trừng mắt nhìn.
"Không!" Cố Thành Chi thẳng thừng phủ nhận.
Trên mặt Sở Quân Dật hiện lên một nụ cười, sau đó lại nghiêm mặt nói: "Mà vừa rồi, ngươi chắc chắn đã nghe được tiếng bước chân của Chúc Ninh! Nhưng ngươi lại không nói cho ta biết, còn nữa ngươi........" Y không thể nói tiếp được nữa.
"Vậy không tốt à." Cố Thành Chi nhẹ giọng nói: "Đơn giản rõ ràng nói với hắn ta, không cần tốn nhiều lời."
Ý cười từ đáy mắt Sở Quân Dật dần dần lan ra, từ khóe mắt đến đuôi lông mày, ngay cả khóe môi mím chặt cũng vô thức cong lên.
Ánh mắt Cố Thành Chi cũng trở nên cực kỳ mềm mại, tiến lại gần hôn nhẹ lên môi y, giọng nói từ kẽ răng môi chậm rãi truyền ra, "Chúc Ninh quan tâm ngươi là chuyện tốt, nhưng ta không thích hắn ta bám lấy ngươi, nói chuyện thì nói chuyện, tiếp xúc thân thể ít đi một chút càng tốt."
Thật ra, Cố Thành Chi đã sớm đã phát hiện điểm này, nhưng khi đó quan hệ giữa hắn và Sở Quân Dật còn chưa tới mức này, trong lòng không thoải mái thì không thoải mái, hắn cũng không có lập trường gì để nói chuyện này.

Thế nhưng bây giờ, hắn cùng Sở Quân Dật đã tình định tam sinh, đã có thể lấy thân phận người yêu của Sở Quân Dật yêu cầu y và người ngoài ít tiếp xúc thân thể một chút.
Về phần Chúc Ninh lúc vào cửa nhìn thấy những cảnh kia, Cố Thành Chi mỉm cười tỏ vẻ hắn thật sự không phải cố ý, ha ha.
Trang nhị gia và Liễu tứ gia là hai người có quan hệ thân thiết nhất với Cố Thành Chi trong thư viện, sau khi bọn họ trở lại thư viện đã phát hiện ra điểm khác biệt giữa hai người này.
"Ta nói này, hai ngươi có thể kiềm chế một chút hay không?!" Trang nhị gia có chút đau răng nhìn hai người.
Liễu tứ gia nhìn chằm chằm chung trà trong tay, nhắm mắt làm ngơ với mọi thứ xung quanh.
Ánh mắt Sở Quân Dật không tự chủ dời đi nơi khác, y thật sự khồng hề làm gì cả.
Mà Cố Thành Chi vẫn không hề kiềm chế, miễn cưỡng ném cho Trang nhị gia một ánh mắt ghét bỏ, sau đó lại đem ánh mắt rơi xuống trên người Sở Quân Dật.
Trang nhị gia ôm ngực, hoài nghi chính mình có phải bị nội thương hay không, chịu đựng cảm giác muốn hộc máu nói: "Chúng ta đã biết hai ngươi dự định sẽ sống với nhau đến bạch đầu giai lão, chúng ta cũng không phản đối, cho nên ngươi có thể đừng có dùng ánh mắt triền miên đó nhìn Sở lục gia nữa hay không?!"
"Vậy thì đành chịu rồi." Cố Thành Chi trợn tròn mắt, khẽ cười nói: "Lần đầu được nếm vị tình, thực tủy tri vị*, khó mà kiềm chế."
* Thực tủy tri vị (食髓知味): nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, ăn được một lần là cứ muốn ăn mãi.

Trang nhị gia rùng mình hai cái, răng đau dữ dội hơn, "Ta và lão Liễu đi trước, hai ngươi từ từ đường mật tiếp đi!"
Gò má của Liễu tứ gia cũng giật hai cái, yên lặng thu dọn đồ đạc, không nói một lời theo Trang nhị gia rời đi.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Sở Quân Dật thấy bọn họ đều rời đi, quay đầu nhíu mày hỏi.
"Đỡ phiền phức." Cố Thành Chi thu lại ánh mắt rõ ràng, bưng trà trên bàn lên nhấp nhẹ một ngụm.
"Họ tới là có ý tốt." Sở Quân Dật nói.
"Ta biết." Cố Thành Chi rũ mắt nhìn về phía quyển sách cũ trên bàn, "Nhưng rất nhanh sẽ nói đến chuyện của chúng ta, nói với bọn họ ngươi sẽ ngại."
"Ờ......!" Sở Quân Dật cúi đầu.
"Ngươi đừng như vậy, bọn họ chỉ định nói vài câu mà thôi, ta lười phải đi giải thích với họ, vì vậy mới dứt khoát khiến họ câm miệng, phỏng chừng lần sau gặp mặt họ sẽ không nhắc lại chuyện này nữa." Cố Thành Chi ôm lấy y, "Chuyện của chúng ta không cần phải giải thích nhiều với ai cả, chỉ cần dùng hành động chứng minh tất cả."
Niếp lão tiên sinh cũng nhìn ra quan hệ của hắn cùng Sở Quân Dật thay đổi, chẳng qua lão nhân gia sống lâu nên nhìn cũng thoáng hơn, hỏi Cố Thành Chi một chút về dự định sau này xong thì cũng không nói thêm gì nữa.
Trang nhị gia cùng Liễu tứ gia vẫn còn trẻ, có chút bốc đồng, lại thêm tư chất của thư sinh, vì vậy nhịn không được mới muốn đến nói vài câu cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua, Sở Quân Dật chắc chắn sẽ xấu hố, lỡ như bị hỏi sẽ làm bầu không khí thêm lặng ngắt khó xử hơn, Cố Thành Chi cảm thấy tình huống thế này tránh được thì tránh, vì vậy hắn mới dứt khoát không để bọn họ hỏi.
Thời gian sau này còn dài lắm, hắn và Sở Quân Dật cũng còn một chặng đường dài phải đi.
"Lần sau khi gặp chúng ta, bọn họ sẽ không đi đường vòng chứ?" Sở Quân Dật kéo kéo tay áo của hắn.
Cố Thành Chi cười nói: "Hai người họ chỉ là sợ ta nhất thời hồ đồ, đoán chừng trở về họ sẽ đi tìm sư phụ hỏi thăm tình huống một chút, hơn nữa ta đoán rằng sư phụ sẽ răn dạy hai người họ một phen.

Chờ khi gặp lại, chắc là đến thách đấu với ta, lần nào bị sư phụ răn dạy họ đều sẽ đi tìm ai đó để thách đấu."
Sở Quân Dật gật gật đầu.
Hôm sau gặp lại Trang nhị gia và Liễu tứ gia, Cố Thành Chi trực tiếp nhận được hai lá thư thách đấu.
Sở Quân Dật: "..." Đoán rất chính xác nha.
Vào lúc Cố Thành Chi và Liễu tứ gia vùi đầu trên bàn múa bút thành văn, Sở Quân Dật nghe được bên cạnh có người ho nhẹ hai tiếng.
Vẻ mặt Trang nhị gia không khác gì thường ngày, nhìn thoáng qua Cố Thành Chi, lại dời mắt trở về, "Ngươi và lão Cố, hãy sống thật tốt."
"Được." Sở Quân Dật nở nụ cười.
"Hôm qua sư phụ mắng ta cùng lão Liễu một trận." Trang nhị gia đột nhiên đè thấp giọng nói, "Nói hai chúng ta xen vào việc của người khác, chúng ta đây là xen vào việc của người khác sao?!"
Sở Quân Dật cười mà không nói.
Trang nhị gia bĩu môi, "Được rồi, ta biết trong lòng ngươi cũng muốn nói chúng ta xen vào việc của người khác, hôm qua lão Cố làm như vậy không phải vì muốn bịt miệng chúng ta sao, ngươi nói xem sao hắn phải làm như thế chứ?!"
Sở Quân Dật mỉm cười không đáp lại.
"Được rồi, ta không nói nữa." Trang nhị gia liếc mắt nhìn Cố Thành Chi lại nhịn không được bỏ thêm một câu, "Hắn là sợ chúng ta làm khó ngươi, sau đó ngươi cũng không muốn nghe chúng ta nói hắn không tốt, trách không được hai người các ngươi có thể bên nhau."
Sở Quân Dật sờ sờ mũi.
Vào ban đêm, Sở Quân Dật dựa vào trong ngực Cố Thành Chi, đem những lời Trang nhị gia đã nói sáng nay đều nói lại với hắn.
Cố Thành Chi cười nhạo một tiếng, nâng cằm Sở Quân Dật lên hôn một cái, "Cũng được, biết đau lòng cho ta."
Sở Quân Dật đẩy tay hắn ra, thay đổi tư thế nói: "Bằng hữu của ngươi đều rất tốt."
Cho dù là bọn Tấn Luật, hay Trang nhị gia và Liễu tứ gia, đều rất tôn trọng Cố Thành Chi, quan tâm đến Cố Thành Chi, nhưng họ đều tôn trọng suy nghĩ và lựa chọn của hắn.

"Cũng được." Đáy mắt Cố Thành Chi dâng lên ý cười, "Người bạn nhỏ kia của ngươi cũng không tệ."
"....." Sở Quân Dật vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Ý của ngươi là nói Chúc Ninh quá bám ta sao?"
"Ta cái gì cũng chưa nói." Cố Thành Chi cười hôn trán y, ôn nhu nói: "Xuân Vi sang năm ngươi cũng thử đi thi xem, coi như là thể nghiệm."
Sở Quân Dật trầm mặc một lát mới nói: "Ta...!không muốn tham gia khoa cử nữa."
"Vì sao? "Cố Thành kinh ngạc hỏi.
"Tâm tư của ta không ở chỗ đó, hơn nữa ta đối với chức quan..." Âm thanh Sở Quân Dật trầm thấp.
Cố Thành Chi cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát, hắn hiểu rõ tính tình Sở Quân Dật, y thật sự không có hứng thú với quan, "Không thi thì không thi, dù sao ngươi cũng đã có danh cử nhân, có muốn thi lên hay không đều do ngươi định đoạt."
"Được..." Sở Quân Dật ôm eo hắn, đem mặt dán sát vào ngực hắn.
"Ngày sau ta thi đậu Trạng Nguyên, vậy để cho ngươi làm nương tử của Trạng Nguyên." Cố Thành Chi trêu chọc nói.
"...!" Sở Quân Dật nghiến răng nói từng từ,"Phu, nhân, cứ, nói, đùa!"
Cố Thành Chi cúi đầu cười, xoay người đè người xuống dưới thân, nụ hôn nóng rực từ trán đến lông mày, lướt qua sống mũi cao thẳng, rơi xuống đôi môi mềm mại.
Sở Quân Dật ôm cổ hắn, phối hợp nụ hôn của hắn.
Đưa tay cởi bỏ áo trong của Sở Quân Dật, nụ hôn của Cố Thành Chi bắt đầu di chuyển xuống phía dưới.
"Cố Thành Chi!" Sở Quân Dật nhíu mày, nắm chặt ga giường dưới thân.
"Suỵt." Giọng Cố Thành Chi nhẹ nhàng mềm mại, trong đó còn mang theo tình ý nồng đậm, "Đừng nói chuyện."
Sở Quân Dật cắn chặt răng, không cho mình phát ra âm thanh, đợi đến khi thân thể bình ổn, thì bị Cố Thành Chi ôm vào trong lòng, lúc này mới yếu ớt nói: "Ta giúp ngươi..."
"Ngươi còn sức sao?" Cố Thành Chi cười hôn y một cái.
Sở Quân Dật cảm thấy răng hơi ngứa, há miệng cắn lên môi Cố Thành Chi.
"Xì!" Cố Thành Chi liếm liếm chỗ môi bị cắn, mùi máu làm cho hắn có chút hưng phấn, ánh trăng yếu ớt chiếu vào trong phòng, chiếu ánh mắt Cố Thành Chi đến tỏa sáng, nhìn chằm chằm Sở Quân Dật một lát lại hôn.
Mùi máu khiến Cố Thành Chi hưng phấn, nhưng Sở Quân Dật lại cảm thấy có chút ghê tởm, đầu dần dần thấy choáng váng, ngực giống như bị thứ gì đó chặn lại.
"Quân Dịch!" Sự hưng phấn nhiệt tình qua đi, Cố Thành Chi lập tức liền phát hiện Sở Quân Dật khác thường, hương vị tanh của máu còn quanh quẩn ở trong răng môi, trong nháy mắt liền làm cho hắn ý thức được vừa rồi bản thân đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì.
"Ta không sao...!" Sở Quân Dật thở hổn hển mấy hơi mới nhẹ giọng nói: "Hôn ta."
"Ngươi đừng nói nữa." Cố Thành Chi giúp y xoa xoa trá.
"Cố Thành Chi...!Hôn ta..." Hơi thở Sở Quân Dật đã bình ổn lại.
Cố Thành Chi nhíu mày nhìn y.
"Hôn ta." Sở Quân Dật khăng khăng nói.
Cố Thành Chi do dự một lát, lau sạch máu, lại gần chạm nhẹ lên môi y.
Sở Quân Dật thở phào một tiếng, đưa tay vòng qua cổ và lưng Cố Thành Chi, sau đó hơi ngẩng đầu, trực tiếp hôn hắn.
Môi lưỡi dây dưa, Cố Thành Chi lo lắng đồng thời lại có chút ý loạn tình mê, tim đập rất nhanh.
"Còn khó chịu không?!" Cố Thành Chi sau khi tách ra thì cũng lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi.
Sở Quân Dật suy nghĩ một chút cảm giác vừa rồi, miệng nhép đi nhép lại, đột nhiên nở nụ cười, "Có ngươi ở đây, ta hình như không sợ nữa."
Tuy rằng nếm phải mùi máu tanh còn cảm thấy khó chịu, nhưng có Cố Thành Chi ở bên cạnh, y cảm thấy vẫn có thể chịu đựng được.
"Thật sao?!" Cố Thành Chi nhíu mày hỏi.
"Ừ, thật đấy." Sở Quân Dật ngẩng đầu lại hôn hắn một cái, "Để ta giúp ngươi."
Cố Thành Chi thấy y kiên trì cũng không nói nhiều, kéo tay y xuống phía dưới.
Sở Quân Dật không có ý định tham gia khoa cử, nhưng cũng không có trở lại Sở gia, một là Cố Thành Chi không yên lòng, hai là y muốn ở bên Cố Thành Chi.
Sau Xuân Vi chính là thi điện, mà qua thi điện sẽ chính thức được phong chức quan, ba người Nhất Giáp sẽ trực tiếp tiến vào Hàn Lâm viện.
Mà mục tiêu của Cố Thành Chi chính là vị trí đầu trong Nhất Giáp, hay nói một cách khác thì mục tiêu của hắn vẫn luôn là đậu Trạng Nguyên.
"Sao lại về sớm như vậy?" Sở Quân Dật hỏi.
Gần đây Nhiếp lão tiên sinh vẫn dạy thêm cho Cố Thành Chi, nhưng bên ngoài trời còn chưa tối, người này sao lại trở về?
Vẻ mặt Cố Thành Chi có chút cổ quái, liếc nhìn Sở Quân Dật một cái mới nói: "Hoàng thượng triệu ta vào cung.".