Hôn Khế - Triển Tuyết Phàm

Chương 70: 70




Giữa tháng ba, bảng xếp hạng Hội thí được công bố, không ngoài dự liệu Cố Thành Chi đậu Hội Nguyên, là người đứng đầu Hội thí lần này.
Cố Thành Chi cũng không thấy bất ngờ gì, sau khi nghe xong thì thưởng cho gã sai vặt tới báo tin, rồi bảo gã lui xuống.
"Chúc mừng!" Sở Quân Dật cười tươi rói nói.
Cố Thành Chi thấy y cười tươi như vậy thì tâm tình càng tốt gấp đôi lúc đầu, đưa tay nhéo nhẹ lỗ tai y, thấp giọng nói: "Thuận tiện cũng chúc mừng cả ngươi luôn."
Sở Quân Dật sửng sốt, có chút nghi hoặc.
"Nương tử của Hội Nguyên." Cố Thành Chi vui vẻ cười giải đáp thắc mắc của y.
"Cút!" Sở Quân Dật trợn mắt nhìn hắn.
Hai người đùa giỡn ầm ĩ một lúc, thì các đồng môn ở thư viện kéo nhau tới chúc mừng.
Tiễn một nhóm lại tới một nhóm, đợi đến khi được yên tĩnh trời đã xế chiều.
Hai người vừa hẹn với Trang Nhị gia, Liễu Tứ gia và đám bạn bè có quan hệ tốt buổi tối ra ngoài uống rượu, bên đó đã có người đưa thiếp mời tới.
Cố Thành Chi nhận lấy lật qua lật lại một lượt các tấm thiếp mời, sau đó chọn ra một tấm thiếp mời và nói với người đến đưa thiếp rằng hắn sẽ đến đúng giờ, còn những tấm thiếp mời khác hắn thẳng thừng từ chối.
"Thiếp mời của ai vậy?" Sở Quân Dật có chút tò mò.
Cố Thành Chi mỉm cười không nói gì, hắn đưa thiếp mời đang cầm trong tay qua cho y.

"Tấn Luật!" Sở Quân Dật nhìn lướt qua thiếp mời cực kỳ hoa lệ kia, giương mắt hỏi: "Chỉ mấy huynh đệ của ngươi?"
Cố Thành Chi gật gật đầu, ngồi trên ghế thả lỏng thân thể, rất tùy ý nói: "Bọn họ chắc chỉ muốn tìm cơ hội để có thể tụ tập một bữa."
"Vậy ngươi đi đi." Sở Quân Dật nói không để ý lắm.
"Có muốn đi cùng ta hay không?" Cố Thành Chi cười hỏi y.

Động tác của Sở Quân Dật dừng một chút, chậm rãi lắc đầu, "Ngươi đi đi, ta không đi đâu."
Y và đám người Tấn Luật không hợp gu, tuy rằng đều xuất thân từ gia đình quyền qúy, nhưng giữa bọn họ không có tiếng nói chung.

Ít nhất y còn có thể nói chuyện với Trang Nhị gia, Liễu Tứ gia về học thuật, nhưng Sở Quân Dật chẳng biết phải nói gì với bọn Tấn Luật?
Võ công? Thôi, bỏ đi!
Cố Thành Chi suy nghĩ một chút cũng hiểu ý của Sở Quân Dật, bất quá hắn không có vạch trần, chỉ nói: "Vậy mai ta tới chỗ hẹn, nếu như có về trễ ta sẽ phái người trở về báo với ngươi một tiếng."
"Được, ngươi tự xem mà làm đi." Sở Quân Dật nói xong lại nghĩ nghĩ gì đó, bổ sung thêm nói: "Ngày mai ngươi cứ đi đi, nếu có lời mời khác thì ta sẽ đẩy đi trước."
Cố Thành Chi mím môi cười khẽ.
"Tháng tư sẽ là Đình thí, chỉ còn chưa tới một tháng, ngươi phải ưu tiên đặt cuộc thi này lên đầu." Sở Quân Dật tức giận nói.
"Ta biết, ta chỉ đi một chuyến vào ngày mai thôi, sau đó sẽ ngoan ngoãn ở lại ký túc xá, thẳng đến ngày Đình thí diễn ra." Cố Thành Chi khẽ cười một tiếng, giọng nói ôn nhu trầm thấp, "Ta chỉ cảm thấy, hiện tại ngươi thật sự..." Nửa câu sau hắn không có nói ra, vì sợ Sở Quân Dật sẽ nổi giận, thật ra hắn cảm thấy Sở Quân Dật càng ngày càng giống hiền thê.
Sở Quân Dật nghiến chặt răng, đừng tưởng rằng y không biết Cố Thành Chi định nói gì!
Cố Thành Chi ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Thay quần áo đi, hai ta đi uống rượu."
Sở Quân Dật liếc hắn một cái, đứng dậy đi sang một bên thay quần áo.
Bữa tiệc rượu này uống đến khách chủ đều tận hứng, cũng chỉ bởi vì quan hệ giữa mọi người khá tốt, cho nên nói chuyện không có cố kỵ gì.
Rượu qua ba lượt, người trên bàn đều đã ngà ngà say.
Người ta nói có rượu gan cũng lớn hơn*, những người trên bàn này không phải là người nhát gan, nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của bằng hữu, bình thường cũng không tiện xen vào.
*Nguyên văn là tửu tráng túng nhân đảm - 酒壯慫人膽: ý nói một người bình thường thì yếu đuối hèn nhát, nhưng khi uống rượu lại hưng phấn, không kiểm soát được lời nói và cử chỉ bản thân, làm ra chuyện ngày thường không dám làm.


Hiện tại sau khi say rượu, cũng không có ai chú ý nhiều tới vậy, nhao nhao yêu cầu Sở Quân Dật nói vài lời.

Sở Quân Dật chỉ uống vài chung, nhưng mặt đã phủ một tầng đỏ, nghe các bằng hữu trêu chọc đùa giỡn, chỉ hận vừa rồi sao không uống thêm hai chung, say rồi sẽ không thấy xấu hổ như hiện giờ.
"Lão Sở, chuyện của ngươi và lão Cố đừng tưởng rằng chúng ta không biết, bình thường chẳng qua mọi người không nói mà thôi, hiện tại lão Cố đã thi đậu Hội Nguyên, ngươi cũng nên bày tỏ thái độ mới đúng." Trang nhị gia tửu lượng tốt, cho dù uống đến giờ, thần trí cũng vô cùng tỉnh táo, chặn lại lời nói của Sở Quân Dật liền bắt đầu la ó, "Các huynh đệ, ta nói có đạo lý không?!"
"Có!"
"Trang huynh nói có lý."
"Sở huynh, mau bày tỏ vài lời đi."
"Đúng vậy, Cố huynh còn đang chờ nghe đây!"
Nếu như nói lúc đi du học, quan hệ giữa Cố Thành Chi và Sở Quân Dật còn có chút mập mờ khó bề phân biệt, khiến cho người ta không thể nhìn ra được.
Nhưng sau khi du học trở về, hai người quay lại thư viện, đám bọn họ còn không nhìn ra thì chỉ có thể trách cả đám mắt bị mù.
Chủ yếu cũng do hai người này không có ý định giấu diếm, loại chuyện này cũng không thể giấu được.
Không hòa ly, không nạp thiếp, sau này sẽ luôn ở bên nhau như vậy, chỉ cần là người đầu óc không bệnh đều có thể nhìn ra được ý tứ của hai người.
Tuy nói ở trong thư viện hai người vẫn còn có chút khắc chế, nhưng bầu không khí khi hai người ở chung, tình ý ẩn chứa trong ánh mắt của cả hai, khiến cho người bên ngoài có loại ảo giác "Bản thân thật dư thừa."
Hiếm khi mới có cơ hội trêu ghẹo bọn họ, mọi người đang ngồi đây tất nhiên sẽ không bỏ qua.
"Ta cũng muốn biết, ngươi muốn nói gì với ta?" Cố Thành Chi mỉm cười, ánh mắt đưa tình nhìn Sở Quân Dật.
Sở Quân Dật mặt càng ngày càng đỏ, thấy đám người này không định buông tha cho mình, y liền thay đổi sắc mặt, trịnh trọng nói: "Chúc mừng ngươi thi đậu Hội Nguyên."
Cố Thành Chi chợt bật cười, hắn cười đến mức khiến Sở Quân Dật không hiểu mô tê gì cả, cũng cười đến người bên ngoài đều thấy không sao nói rõ được.
Trang Nhị gia chép chép miệng, rót vào một chung rượu liền oán giận nói: "Lão Cố, ngươi đừng cười nữa, nói nghiêm túc đấy! Còn nữa lão Sở, ngươi nói quá có lệ rồi đấy, như vậy không được, nói lại đi nào!"
Sở Quân Dật mím chặt môi, như giận như cười trừng mắt nhìn Trang nhị gia một cái.
Trang nhị gia bị trừng đến ngẩn ngơ, trước khi đầu óc kịp vận động thì thân thể đã đi sớm một bước, cánh tay khoác lên vai Sở Quân Dật, nói: "Vào thời điểm thế này ngươi phải nói một chút..."
Cố Thành Chi hơi không vui, đưa tay kéo Sở Quân Dật lại, ôm chặt vào lòng.

Trang nhị gia còn chưa nói xong, người đã biến mất tiêu, trọng tâm thân thể cũng bị lệch đôi chút, thiếu chút nữa ngã xuống.
Liễu tứ gia ở một bên nhìn thấy vô cùng sốt ruột, kéo Trang nhị gia lại, giúp hắn ta ổn định thân thể.
"Sao vậy?" Trang nhị gia vừa mới lảo đảo, bản thân vẫn còn có chút choáng váng.
"Lão Cố ghen chứ gì nữa." Liễu tứ gia nhỏ giọng nhắc nhở.
Trang nhị gia sửng sốt vài giây mới hiểu được những lời này có ý gì, quay đầu nhìn về phía Cố Thành Chi.
Trang nhị gia: "......"
Những người còn lại: "..."
Cố Thành Chi ghen, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, hắn đưa tay xuống ôm eo Sở Quân Dật, hành động này khiến thân thể cả hai càng dán sát vào nhau hơn, sau đó Cố Thành Chi cúi đầu cọ cọ vào cổ của y.

Sở Quân Dật: ".....!"
Trong phòng đột nhiên lặng ngắt như tờ, đây quả thật là lần đầu tiên cả bọn được nhìn thấy hai người thân mật đến như vậy.

"Có phải ngươi say rồi hay không?" Sở Quân Dật ho nhẹ một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Cố Thành Chi không nói gì, chỉ tiếp tục cọ cổ của y.
Lông tơ Sở Quân Dật đều bị hắn cọ dựng đứng lên.
"Lúc này có phải nên nói một vài lời yêu đương đúng không?" Trang nhị gia đã có chút say, hàm hồ nói.

Âm thanh này không lớn, nhưng hiện tại trong phòng thật sự rất yên tĩnh, cho nên lời này khi nói ra nghe càng rõ ràng hơn.
Những người khác đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Trang nhị gia, sau đó lại dời tầm mắt về phía hai người đang dính sát vào nhau.
Lỗ tai Sở Quân Dật đỏ bừng, y cắn răng dùng cánh tay chọc chọc Cố Thành Chi.
"Uống rượu!" Liễu tứ gia đột nhiên vỗ bàn, bưng chung rượu lên lớn tiếng nói.
"Uống nào!" Mọi người vội vàng nâng chung rượu lên phụ họa.
Ngược lại, mọi người lựa chọn lãng quên Cố Thành Chi.
"Cố Thành Chi!" Sở Quân Dật nhỏ giọng gọi hắn.
Động tác Cố Thành Chi dừng lại, hơi ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt lộ ra sự trong sáng.
Đầu óc Sở Quân Dật nhất thời trống rỗng, sau đó một cơn lửa giận bừng lên, tên này là cố ý!
"Suỵt." Cố Thành Chi tiến đến bên tai y, thấp giọng nói: "Đừng nói chuyện."
Sở Quân Dật nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn hắn hai cái.

Nhưng Cố Thành Chi giống như không cảm thấy được điều đó, cánh tay siết chặt, môi mỏng ấn xuống cổ y một nụ hôn.
Thân thể Sở Quân Dật khẽ run, chỉ cảm thấy tóc của mình sắp nổ tung.
Mà kẻ chủ mưu thì vùi đầu cười khúc khích.
Kết thúc tiệc rượu, còn có thể đứng dậy đi lại cũng chỉ còn hai người họ.
Sở Quân Dật: "......"
Cố Thành Chi không bỏ mặc những đồng học này, trực tiếp thuê mấy gian phòng, ném cả đám lên trên giường, sau đó ung dung mang theo Sở Quân Dật trở về thư viện.
Đáng tiếc, Sở Quân Dật vô cùng ôm hận đối với chuyện vừa rồi, trở về ký túc xá liền ôm chăn bò lên cái giường bỏ trống đã lâu kia.
"Ta chỉ muốn ngươi uống ít một chút." Cố Thành Chi cảm thấy rất uất ức, hắn thật sự là có ý tốt.
"Đi ngủ!" Sở Quân Dật chùm đầu không để ý tới hắn.
Cố Thành Chi rón rén leo lên giường, kết quả lại bị Sở Quân Dật một cước đạp xuống.
Cố Thành Chi: "......"
"Bảo ngươi đi ngủ! Không nghe thấy sao?!" Sở Quân Dật hai hàng lông mày đảo ngược, trợn mắt nhìn.
Xem ra đã thật sự chọc giận Quân Dật rồi, Cố Thành Chi bất đắc dĩ nhìn Sở Quân Dật một cái, mặt mày xám xịt trở lại giường của mình.
Thật ra Sở Quân Dật không phải đang tức giận, nhưng loại cảm xúc vừa tức vừa xấu hổ này khiến cho bản thân y cực kỳ không được tự nhiên.
Nhưng Cố Thành Chi không ở bên cạnh, lăn qua lộn lại có chút trằn trọc không ngủ được, nhưng lại không thể mất mặt gọi Cố Thành Chi trở về, đành phải kéo chăn phủ kín đầu nghĩ phải nhanh chóng đi ngủ mới được, sáng mai dậy có thể lấy cớ say rượu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Cố Thành Chi vẫn chưa ngủ, cảm giác chăn đơn gối chiếc thật khó mà chìm vào giấc ngủ, hắn xem như đã được thể nghiệm, dù sao cũng không buồn ngủ, Cố Thành Chi muốn đợi đến khi Sở Quân Dật ngủ...!Ha ha.
Nhưng Sở Quân Dật ở bên kia lăn qua lộn lại mãi, trong lòng Cố Thành cũng có chút lo lắng, muốn đi qua lại sợ y tức giận.
Đợi hồi lâu, Cố Thành Chi nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới bên giường Sở Quân Dật, nghe được tiếng hô hấp của y đã vững vàng, biết Sở Quân Dật đã ngủ, lúc này mới vươn tay, khẽ khàng ôm cả người y vào lòng.
Giường Sở Quân Dật bỏ trống đã lâu, trước đó cũng không thu dọn, đột nhiên ngủ ở chỗ này chắc chắn sẽ không thoải mái.
Nằm xuống giường, hắn ôm Sở Quân Dật vào lòng, dùng chăn quấn chật cả hai lại, khiến cho thân thể cả hai dán sát vào nhau hơn, sau đó cúi đầu cọ cọ vào cổ của y.
Cặp lông mày đang nhíu chặt của Sở Quân Dật cũng chậm rãi giãn ra, nhiệt độ quen thuộc, người quen thuộc, khiến cho y ngay cả là ở trong giấc ngủ cũng có thể thả lỏng người.
Hôn lên trán Sở Quân Dật, Cố Thành Chi nhìn khóe môi y cong lên, thấp giọng nói thầm: "Như vậy mà ngươi còn muốn chia phòng ngủ, không sợ biến bản thành thành gấu trúc..."
Người yêu trong lòng, trái tim Cố Thành Chi cũng buông xuống, cơn buồn ngủ thổi qua, hắn liền tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, khi Sở Quân Dật tỉnh lại vẫn còn nằm trong lòng Cố Thành Chi, sau khi mở mắt có mấy phút không nhận ra mình đang ở đâu, đợi đến khi nhìn thấy rõ mặt Cố Thành Chi, y bĩu môi một cái rồi nhắm mắt lại.

"Dậy không nổi sao?" Cố Thành Chi lại cười nói.
Sở Quân Dật trả lời lời hắn bằng cách dụi dụi đầu vào trong ngực Cố Thành Chi.
Cố Thành Chi cười ôm chặt y, thấp giọng hỏi: "Hết giận rồi?
"Không giận." Sở Quân Dật buồn bực nói.
"Cái gì?" Nụ cười của Cố Thành Chi càng thêm sâu.
"Ta nói ta không có giận!" Âm thanh Sở Quân Dật lớn hơn một chút.
"Không giận là được." Cố Thành Chi xoay người đè người xuống dưới, nâng cằm y lên hôn môi.
Sở Quân Dật đẩy hắn một cái, thấy không đẩy ra được liền đưa tay vòng qua cổ hắn, ở khe hở hôn môi, ngắt quãng nói tiếp: "Ngươi nên đi rồi."
"Đi đâu?" Cố Thành Chi vừa dụi đầu vào cổ y làm tiếp việc mình muốn, thuận miệng hỏi.
"Tấn Luật......!Bên đó, hôm qua ngươi nhận được thiếp mời." Sở Quân Dật thở hổn hển.
Cố Thành Chi nhíu mày, cắn một miếng trên môi y, "Ở trên giường cấm ngươi không được nhắc đến tên nam nhân khác!"
Sở Quân Dật: "..." Thật muốn đánh hắn!
"Bây giờ vẫn còn sớm." Cố Thành Chi hàm hồ nói: "Ta muốn giúp ngươi trước đã."
Sở Quân Dật trừng hắn.
Cố Thành Chi không thèm để ý chút nào, mỉm cười bắt lấy tay Sở Quân Dật, sau đó kéo tới dưới chăn, vừa hôn y vừa nói: "Ngươi cũng giúp ta đi nào."
Mặt Sở Quân Dật dần dần ửng đỏ, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, dùng một tay còn lại chống lên thân thể, há miệng cắn lên bả vai Cố Thành Chi.
Cơ bắp Cố Thành Chi căng cứng trong chớp mắt, sau đó liền thả lỏng mặc cho y cắn.
"Quân Dật, ngươi cứ như vậy sẽ chỉ làm ta hưng phấn hơn thôi." Cố Thành Chi nói thật, trong giọng nói còn mang theo sự ẩn nhẫn.
Sở Quân Dật buông lỏng miệng, ngã lưng xuống giường, nhắm mắt cắn môi, không để ý tới hắn.
Đợi đến khi hai người đứng dậy, Sở Quân Dật có chút tức giận ủy khuất, nhìn thấy Cố Thành Chi thần thái sáng láng, nhìn lại bản thân tay chân mềm nhũn...
Đây là còn chưa làm đến bước cuối cùng đâu! Hắn còn vui vẻ đùa bỡn đến thế?!
Mặt Cố Thành Chi tràn đầy ý xuân đi tới, cúi đầu hôn môi y một cái, thấp giọng nói: "Buổi trưa ta chắc không về được, buổi tối ta sẽ tranh thủ về sớm một chút, ngươi phải nhớ ăn cơm, nếu không...!ngươi biết đó."
"Cút đi!" Sở Quân Dật tức giận nói.
Cố Thành Chi cười cười cũng không tức giận, lại ôm Sở Quân Dật hôn thêm vài cái mới bị y đẩy ra khỏi cửa.
Đến địa điểm đã hẹn, bốn người khác đều đã tới đông đủ, nhìn thấy Cố Thành Chi đẩy cửa tiến vào, bốn người đồng loạt nhìn qua.
Bốn người trong phòng: "..."
"Đã thịt được người ta?" Tấn Luật phục hồi tinh thần trước, vẻ mặt tò mò.
Cố Thành Chi liếc mắt nhìn Tấn Luật một cái nhưng không nói gì.
"Hóa ra vẫn còn chưa ăn được nha." Tấn Luật tiếc hận nói: "Rốt cuộc là ngươi không được hay Sở Lục gia không được, chẳng lẽ ngươi định chờ sau Đình thí đỗ cao hay đỗ thấp mới ăn sao?"
Mí mắt Cố Thành Chi giật giật, híp lại, lạnh lùng nhìn Tấn Luật.
"Hôm nay tụ họp lại là vì chúc mừng lão tam, ngươi đừng nói những thứ kia nữa có được hay không." Trương tứ gia đẩy Tấn Luật một cái, là nam nhân đều không thể chịu nổi hai chữ " Không được" này.
Tấn Luật mím môi, im lặng không nói gì nữa.
Cố Thành Chi khôi phục thần sắc như thường, ngồi vào chủ vị nâng chung lên nói: "Ta đến trễ, tự phạt ba chung."
Sau ba chung, không khí cũng náo nhiệt hẳn lên.
Sau khi chia nhau hai vò rượu, Trương tứ gia nói: "Di Hồng viện mới tới hai cô nương, cầm nghệ rất giỏi, buổi tối đi nghe một chút đi."
"Nam Phong viện cũng có mấy thanh quan, vũ kỹ không tệ, buổi tối cùng đi xem." Tấn Luật mỉm cười cùng Trương tứ gia đánh thái cực.
Hạng đại gia chỉ uống rượu không nói lời nào.
Mã tam gia nhìn Cố Thành Chi, nhìn Trương tứ gia và Tấn Luật, lại nhìn Hạng đại gia, cảm thấy mình vẫn nên học theo lão đại, vì thế cũng bắt đầu im lặng uống rượu.
"Không đi." Cố Thành Chi rót cho mình chung rượu, trả lời rất tùy ý.
Trương tứ gia nghi hoặc hỏi: "Sở lục gia không cho? Chỉ là đi nghe đàn, lại không phải để ngươi đi ngủ với các cô nương ấy."
"Đúng vậy, chẳng lẽ Sở Lục gia còn có thể quản ngươi hay sao?" Tấn Luật oán giận nói.
"Ta nguyện ý để Quân dật quản." Cố Thành Chi nghĩ tới Sở Quân Dật, không tự chủ nở nụ cười.
Muốn nghe đàn, có thể bảo Sở Quân Dật đàn cho hắn nghe.


Muốn xem múa......! Cố Thành Chi sờ sờ cằm, không rõ Sở Quân Dật có muốn nhảy cho hắn xem hay không?
Trong thư viện Sở Quân Dật: "Hắt xì!" đột nhiên cảm thấy cả người lạnh buốt, bị cảm lạnh à?
Nhìn chằm chằm vẻ mặt tràn đầy sắc xuân ấy của Cố Thành Chi, còn không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì?!
Tấn Luật giãy dụa một hồi mới bất đắc dĩ nói: "Lão tam, ngươi như vậy không được, làm chồng mà để vợ cưỡi lên đầu chính là kẻ sợ vợ!"
"Đúng vậy, ngươi thích thì thích, không thể để cho y quản được!"
Tấn Luật cùng Trương tứ gia thật phong lưu, cũng rất khó quản, hơn nữa đã từ lâu buông bỏ điều trị rồi.
Giản thân vương và Giản thân vương phi từ rất lâu trước kia đã không quản Tấn Luật nữa, cũng chỉ bởi vì quản không được, nếu như năng lực của hắn ta giảm xuống một ít thôi thì bọn họ còn có thể áp chế một tí, nhưng năng lực của hắn ta lớn hơn bất kỳ ai.

Từ khi Tấn Luật có nhi tử, vợ chồng Giản thân vương liền đem toàn bộ tâm lực đều đặt vào trên người cháu trai, chỉ cầu không nuôi ra Tấn Luật thứ hai.
Về phần Thế tử phi...!Tấn Luật căn bản không coi nàng ấy ra gì, cưới nàng ấy cũng vì nhi tử, Thế tử phi cũng hiểu được điểm này, cho nên nàng ấy chưa từng đặt tình cảm lên người Tấn Luật.

Hiện tại, nàng ấy còn có con bên cạnh, cha mẹ chồng yêu thương, cho dù Tấn Luật không coi nàng ấy ra gì thì hắn ta cũng sẽ nể mặt nhi tử mà cho nàng ấy thể diện, đối với Thế tử phi mà nói vậy đã đủ rồi.
Tình huống của Trương tứ gia cũng tốt hơn một chút, dù sao đối tượng hắn phong lưu đều là nữ nhân, nam nhân phong lưu trong mắt người đời không sai, chỉ là cuộc sống của Trương tứ phu nhân có hơi khổ sở một chút.
Những năm qua, Trương tứ phu nhân cũng đã nhìn thoáng, chuyện bên ngoài nàng ấy một mực không hỏi han đến, Trương tứ gia chỉ ở bên ngoài phong lưu, lại không dẫn người về nhà, cũng không nói mang con riêng về, nhữ vậy cũng đã giữ cho Trương tứ phu nhân chút mặt mũi rồi.
Mà những chuyện khác...!quản không được thì không quản nữa, dù sao tính tình Trương tứ gia như vậy người trong nhà đều biết cả, cho nên sẽ không vì thế mà trách cứ Trương tứ phu nhân.
Hai người này ở nhà cơ hồ đều là người nói một không nói hai, bị người quản......!Thật sự có nghĩ kiểu nào cũng không được tự nhiên.
"Ta không coi Quân Dật là nữ nhân, cũng không định để y phải tam tòng tứ đức." Vẻ mặt Cố Thành Chi vô cùng trấn tĩnh.
Cái thứ như phu cương này ở trên giường vui vẻ một chút là được, về phần bình thường...!Sở Quân Dật sẽ quản hắn, kỳ thật hắn cũng rất cao hứng.
"Lão Tam, ngươi thật hết thuốc chữa rồi." Tấn Luật tựa lưng vào ghế, vẻ mặt tràn đầy đồng tình.
Ba người còn lại đều có cùng ý tứ này.
Chỉ có Cố Thành Chi không hề để ý, ung dung uống rượu.
Tấn Luật còn muốn nói gì đó, dư quang khóe mắt lại đột nhiên liếc ra ngoài cửa sổ, thân thể dừng lại, sau đó vội vàng quay đầu nhìn, nhìn chằm chằm một lát liền đứng dậy đi ra khỏi phòng khách, đợi đến khi trở về liền có vẻ mất hồn mất vía.
"Đã xảy ra chuyện?"
"Không có việc gì." Tấn Luật khoát tay, nhưng vẫn có thể nhìn ra tâm tư hắn ta đã không ở trên bàn rượu.
Thấy Tấn Luật nói như vậy, những người khác không hỏi nhiều nữa, tiếp tục uống rượu, chuyện mà Tấn Luật không muốn nói thì bọn họ có hỏi thế nào cũng không có kết quả.
Đợi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Tấn Luật lập tức đứng dậy đi ra ngoài, những người khác cũng buông ly rượu trong tay xuống.
Tấn Luật đi ra ngoài một lát liền trở lại, trên mặt còn mang theo nụ cười quỷ dị.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Cố Thành Chi nhíu mày hỏi.
"Không có gì." Tấn Luật nở nụ cười nhìnCố Thành Chi, đưa tay ôm vai hắn, cười hỏi: "Lão Tam, có phải ngươi đang chuẩn bị phân gia hay không?"
"Sao lại hỏi như vậy?" Cố Thành Chi không nói phải, cũng không nói không phải, nhưng những người khác đều có thể hiểu được ý của hắn.
"Huynh đệ này, một lát nữa ta sẽ giúp ngươi một việc." Tấn Luật cười đến mức không nhìn thấy răng.
"Ngươi tính làm gì?!" Cố Thành Chi hoài nghi nhìn hắn ta, Tấn Luật thuộc loại người vô lợi bất khởi tảo*, bất quá là ở riêng mà thôi, sao lại muốn tới đây tham một cước?
*Vô lợi bất khởi tảo - 無利不起早 - Nó có nghĩa là dậy sớm nếu như có lợi lộc gì đó.

Nó là một phép ẩn dụ để làm điều gì đó vì có lợi cho bản thân.

(Theo: Baidu)
"Không làm gì cả." Tấn Luật cười ha hả, chính là không trả lời.
Sau đó Cố Thành Chi lại hỏi thêm mấy lần, nhưng đều không hỏi ra được đáp án, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ từ bỏ.
Trở về thư viện, Cố Thành Chi không ra ngoài nữa, chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi Đình sắp tới.
Sở Quân Dật đều để trong mắt, nghĩ bản thân có phải nên động thủ, đợi đến khi kết thúc Đình thí, phong chức quan, phân gia cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Đầu tháng tư, tại Bảo Hòa điện của Hoàng thành, bắt đầu điện thí..