Hôn Khế

Chương 34: Doạ người



Khi ánh sáng lọt qua cửa sổ biến mất, bây giờ trong từ đường thật sự đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón tay.

Sở Quân Dật cúi đầu ngồi ở trên quỳ điếm trước hương án, dùng tay xoa xoa đầu gối, y đã quỳ cả buổi chiều, hai chân sớm không còn cảm giác gì. Trời đã tối, mình cũng nên trở về viện thôi.

Lúc đứng dậy thì còn có chút khó khăn, Sở Quân Dật cắn chặt răng, tập tễnh đi ra ngoài, mới vừa mở cửa thì động tác của y liền dừng lại, tựa như muốn quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái nhưng vẫn nhẫn nhịn nói một câu: "Con về trước." Nói xong liền bước ra khỏi cửa, sau đó thuận tay đóng cửa lại.

Y đi hai bước nhưng chân vẫn có chút mềm nhũn, chống tay vào tường đứng yên trong chốc lát mới lấy lại được sức lực.

Lúc Sở Quân Dật đi vào từ đường đã đánh tiếng trước với bà tử thủ vệ rồi, bọn họ chưa thấy Sở Quân Dật đi ra, cho nên cửa viện vẫn chưa khóa. Một trong hai bà tử đã đi ngủ trước, một bà tử còn lại chỉ chờ Sở Quân Dật đi ra, đóng cửa khóa lại liền có thể đi nghỉ ngơi.

Bà tử vừa chờ vừa oán giận, chưa từng thấy ai đi vào từ đường ở lâu như vậy. Chờ khi bà ta nhìn thấy Sở Quân Dật đi ra, bà ta muốn nói y hai câu, nhưng ánh mắt vừa chạm vào khuôn mặt Sở Quân Dật liền lập tức rụt đầu lại.

Sở Quân Dật đi thẳng một đường ra khỏi viện từ đường không hề ngoảnh lại, sau đó y dọc theo đường hẻm đi về phía viện tam phòng.

Bà tử thủ vệ kinh hồn bạt vía vỗ ngực không ngừng, bà ta đợi trong chốc lát mới lặng lẽ thò đầu ra tìm hiểu, thấy người đã đi rồi lập tức lao ra, lấy tốc độ nhanh nhất khoá cửa viện lại, sau đó chạy trở về phòng như bị chó rượt. Sau khi vào phòng ngay cả quần áo cũng không cởi, đá giày ra liền bò lên trên giường, thẳng đến khi bà dùng chăn che kín đầu mới thấy thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ tới tình cảnh vừa thấy, bà vẫn cảm thấy sau lưng hơi có mồ hôi lạnh, rất dọa người, khuôn mặt cực kỳ trắng bệch, không có một chút huyết sắc, ngay cả môi cũng trắng đến dọa người, lúc bà ta liếc mắt nhìn Sở Quân Dật thì bà giống như đang thấy người giấy vậy.

Hơn nữa y vừa từ trong từ đường đi ra, chỗ đó đều là bài vị tổ tiên Sở gia... Không lẽ y bị quỷ nhập vào người?!

Bà tử bị ý nghĩ của bản thân làm cho sợ hãi đến mồ hôi lạnh tuôn ra cả người, bà ta tự an ủi bản thân không nên suy nghĩ bậy bạ, kế đó trùm chăn qua đầu ép mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sở Quân Dật còn chưa biết bản thân thiếu chút nữa doạ cho một bà tử tiểu ra quần, y thẩn thờ đi dọc theo đường trở về viện, đối hết thảy mọi thứ xung quanh coi như không thấy.

"U, đây không phải Lục gia nhà chúng ta sao? Tại sao bây giờ chỉ có một mình vậy?" Một giọng nói kiêu căng mang theo sự mỉa mai từ bên cạnh truyền đến.

Thế nhưng Sở Quân Dật coi như không nghe thấy, cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước.

"Ai cho ngươi đi?!" Người nói chuyện vốn vẻ mặt đã cao ngạo khinh thường người khác, song khi thấy Sở Quân Dật không để ý tới mình, hắn ta liền đi tới. Lúc này sắc mặt của hắn ta đã đổi, âm thanh nháy mắt tăng lên tám lần, làm cho tai người nghe thấy đều phát đau.

Âm thanh chói tai bén nhọn truyền vào trong tai khiến Sở Quân Dật dừng lại, xoay nửa người qua, vừa nhếch mắt liền nhìn thấy tên đầu sỏ phát ra tạp âm có âm lượng cao như vậy, hai mắt khẽ động đậy, nhẹ nhàng lạnh nhạt gọi một tiếng: "Ngũ ca."

Đôi lông mày lá liễu của Sở Ngũ gia dựng đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp dù đang tức giận nhưng trông vẫn rất dễ nhìn, gã hung tợn trừng mắt với Sở Quân Dật, cười lạnh nói: "Bây giờ mới thấy ta sao? Vừa rồi không phải làm như không nhìn thấy đó thôi?! Ngươi có bản lĩnh liền đi đi!"

"Ngũ ca nói đùa." Sở Quân Dật thẫn thờ nói.

Sở Ngũ gia rất bất mãn thái độ của y, nghĩ tới nghĩ lui điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía Sở Quân Dật còn lộ ra châm chọc, "Bình thường không phải đều dính với Cố Thành Chi à. Sao hôm nay bỏ ra đây một mình thế? Do hắn không cần ngươi nữa, hay ngươi có ý định đổi người cùng ngủ? Đúng rồi, Ngũ ca còn chưa từng hỏi ngươi, cảm giác ngủ với nam nhân thế nào?!"

Sở Quân Dật sắc mặt bất động, chỉ là lạnh nhạt nói: "Ngũ ca thử sẽ biết."

Sở Ngũ gia nghe y nói như thế, mặt lập tức liền đen.

Tiểu tư ở bên cạnh Sở ngũ gia chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng trận, gã đã nhìn ra Sở Quân Dật khác thường, nhưng chủ tử nhà gã lại hoàn toàn không phát hiện, gã đi theo bên cạnh Sở Ngũ gia lâu như vậy, cũng chưa từng thấy Sở Quân Dật có thái độ thế này lại còn nói ra những lời như vậy.

"Ngủ với nam nhân rất vinh hạnh sao?! Ngươi ngay cả chút xấu hổ cũng không có! Bởi vì ngươi mà Sở gia bị mất mặt bao nhiêu, ngươi không biết sao?!" Sở Ngũ gia vẻ mặt hơi dữ tợn, trong lòng lại cực kỳ chán ghét.

Mấy hôm trước hắn ta ra ngoài gặp bằng hữu, bọn họ còn lấy hôn sự của hai nhà Sở Cố ra nói giỡn. Sau khi uống rượu còn có người hỏi hắn ta có chịu bán hay không, chỉ cần hắn ta gật đầu thì ra giá bao nhiêu tuỳ ý hắn ta.

Suy cho cùng, do Sở Quân Dật thành thần với nam nhân, mà Hoàng thượng còn che chở cho Cố Thành Chi, dẫn đến việc bài xích nam phong ở Kinh thành trước đây đã xảy ra biến hóa. Nếu không loại chuyện thế này căn bản không xảy ra, ngay cả hỏi cũng không có người đi hỏi.

"Hôn sự này do trong nhà định đoạt, tổ phụ tổ mẫu gật đầu, Đại bá mẫu tự mình đi Cố gia hạ sính lễ." Giọng điệu của Sở Quân Dật vẫn lạnh nhạt như cũ.

Sở ngũ gia nhất thời bị nghẹn cứng họng, tất nhiên hắn ta biết hôn sự này không phải do Sở Quân Dật làm chủ, nhưng nói tới hôn sự này sẽ nhắc tới y và Cố Thành Chi.

Nhìn Sở Quân Dật trên mặt không có chút biểu tình nào, lửa giận trong lòng Sở ngũ gia lại bốc lên, hắn ta ghét nhất chính là thái độ này của Sở Quân Dật, vĩnh viễn đều một bộ dáng "Tùy ý ngươi, ta không chấp nhặt với ngươi".

Vô luận hắn ta có nói gì làm gì, Sở Quân Dật đều không thèm để ý, ánh mắt của y khi nhìn hắn ta giống như đang nhìn một đứa con nít không biết nói gì.

Luận tướng mạo, luận năng lực, luận tài trí, luận sủng ái, Sở Quân Dật có chỗ nào hơn mình chứ, chỉ bởi vì y là đích tử của Sở tam lão gia, Sở Quân Dật có thể đè đầu hắn ta xuống ở khắp nơi.

Đại Tấn triều luôn luôn coi trọng đích tử của chính thê, đích thứ của thiếp thất kém hơn rất nhiều, cho dù tôn tử tổ phụ cưng chiều nhất là hắn ta vẫn không cách nào thay đổi sự thật phụ thân của hắn ta là thứ xuất, càng không thể lay động đến bức tường giữa chính thê và thiếp thất đã được dựng lên từ rất lâu kia.

Cho nên, mặc dù Sở Quân Dật có bị người Sở gia chán ghét vứt bỏ thế nào, hay trên người đeo thanh danh tai tinh đi nữa, song chỉ cần hai người bọn họ đứng cùng một chỗ, người mãi mãi được ưu tiên nói đến đều là Sở Quân Dật.

Sở ngũ gia đè xuống lửa giận trong lòng, thấy sắc mặt Sở Quân Dật tái nhợt đến dọa người, liền cười lạnh mỉa mai nói: "Cố Thành Chi đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, thấy sắc mặt của ngươi trở nên khó coi mà hắn không biết đau lòng cho ngươi chút nào! Ta thấy tư thế đi đường của ngươi không đúng lắm, có phải bị hắn tra tấn đến thảm hay không?!"

Sở Quân Dật không nói gì, vẻ mặt hờ hững nhìn gã.

"Chậc chậc, mới vừa rồi còn không chú ý, khuôn mặt này của ngươi nha..." Sở ngũ gia đi qua, đưa tay nắm cằm Sở Quân Dật, đánh giá vài lần liền cười toe toét nói: "Trắng thì có hơi trắng, nhưng trông vẫn có chút hương vị, có vẻ ngươi được Cố Thành Chi chăm sóc rất thoải mái nha! Người ta nói sau khi nữ nhân bị chơi đùa thì cả người sẽ trở nên rạng rỡ, ngươi cũng được hắn nuôi đến càng ngày càng đẹp!"

Hắn đưa mắt quét từ trên xuống dưới Sở Quân Dật một lượt, sau đó cười nhạo nói: "Thân thể mảnh mai của ngươi có thể chịu được không? Mấy tháng này không cần nằm ở trên giường dưỡng thương đâu nhỉ?!" Nói xong còn nhìn lướt qua eo của Sở Quân Dật.

Sở Quân Dật quay mặt đi sau đó lui lại đằng sau một bước, xuất ra một cái khăn bắt đầu chà lau nơi Sở ngũ gia vừa đụng vào, vừa lau vừa nói: "Ngũ ca quá lo rồi, luận xinh đẹp, luận quyến rũ, ai có thể sánh được nửa điểm của Ngũ ca, ta cảm thấy hổ thẹn với những lời đánh giá của ngươi, Ngũ ca vẫn nên thu lại tự dùng cho bản thân sẽ đúng lý hợp tình hơn." Y nói những lời này mà sắc mặt không chút thay đổi, ngay cả giọng điệu cũng không biến hóa chút xíu nào.

Tiểu tư ở bên cạnh đầu trực tiếp lớn ra một vòng, gã ôm lấy eo của Sở ngũ gia, eo thon như cây liễu nhưng một chút tâm tình để thưởng thức gã đều không có. Chuyện mà Sở ngũ gia hận nhất trên đời chính là có người nói hắn ta xinh đẹp hay quyến rũ gì đó, ngay cả chuyện Sở tứ lão gia là thứ xuất cũng là chuyện thứ hai khiến hắn ta hận nhất đời.

"Buông ra!" Sở ngũ gia quát tiểu tư một tiếng, còn lửa giận trong mắt cơ hồ sắp phun trào ra rồi.

"Ngũ gia! Ngũ gia! Ngài bình tĩnh một chút!" Tiểu tư khổ sở cố gắng khuyên giải hắn ta, thậm chí gã còn muốn ngăn cản không cho Sở ngũ gia đi qua đó.

Sau khi tiểu tư đã ngăn được Sở ngũ gia lại rồi, Sở Quân Dật liền lui vài bước, y biết những lời mình nói sẽ gây ra hậu quả thế nào nhưng y không quan tâm.

Cất khăn đi, Sở Quân Dật liếc mắt nhìn hắn ta, lạnh nhạt nói: "Ta còn có việc, đi trước một bước, Ngũ ca cứ tự nhiên." Nói xong liền như du hồn bay đi vậy.

Sở ngũ gia bị tức đến toàn thân run rẩy, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu lạnh lẽo, Sở Quân Dật không hề coi trọng hắn ta!

Tiểu tư khí lực lớn hơn Sở ngũ gia nhiều, hắn ta căn bản giãy không ra, nhìn thấy Sở Quân Dật đã đi qua góc cua, hắn ta đưa tay lên giáng một cái tát lên mặt tiểu tư, trực tiếp đánh cho nửa bên mặt của gã sưng tấy lên.

Mặc dù tiểu tư bị đánh nhưng gã vẫn không buông tay, hiện tại gã ngăn cản Sở ngũ gia nhiều lắm bị tát hai cái, nếu buông người ra vậy gã nhất định sẽ bị đánh bảng.

"Ngũ gia, Ngũ gia! Ngài nhớ tới lão thái thái, còn có chuyện xảy ra vào mấy năm trước, ngài thật sự không thể đi đâu!" Tiểu tư rên rỉ khuyên nhủ.

Thân ảnh Sở Quân Dật đã sắp không còn thấy nữa, lý trí của Sở ngũ gia đã dần dần trở lại, hắn ta nghiến răng nhìn về hướng Sở Quân Dật biến mất, sau đó lại tát tiểu tư một bạt tai, đem nửa bên mặt còn lại đánh cho sưng lên.

Chuyện ở Khâm Thiên Giám vừa được truyền ra, Sở ngũ gia lao đi tìm Sở Quân Dật gây sự, nhưng hắn ta chưa từng nghĩ đến một người bình thường không thèm để ý chuyện gì khi mở miệng lại có thể nói những lời mỉa mai như thế, y chỉ vừa nói mấy câu đã khiến hắn ta kích động đến động thủ.

Gã biết Sở lão thái thái không thích hắn ta, thậm chí còn bởi vì Bạch di nương cho nên vẫn thầm hận hắn ta, nhưng Sở ngũ gia luôn cho rằng tổ phụ sẽ đứng về phía mình, đem cái tên gây trở ngại đường con cái trong nhà ra đánh một trận, chắc chắn bản thân sẽ không phải chịu trừng phạt gì.

Nào ngờ, nào ngờ Sở lão thái thái nói rất nhiều lời về đích thứ, trưởng ấu gì đó, trong lời nói dường như đã lột sạch sẽ da mặt của hắn ta xuống, ngay cả Sở lão thái gia cũng cảm thấy hắn ta không nên động thủ với đệ đệ mình.

Sự tình sau đó là cả hai đều bị chịu phạt mỗi người năm mươi đại bản, nhưng cuối cùng Sở Quân Dật được ở trong phòng dưỡng thương, còn hắn ta lại phải đi sao chép gia pháp.

Chuyện này vô luận khi nào nhớ lại đều khiến Sở ngũ gia trong lòng cảm thấy đau đớn như bị lửa thiêu, hắn ta hung tợn nhìn thoáng qua hướng tam phòng, liếc xéo tiểu tư trên người, hừ lạnh một tiếng liền phẩy tay áo bỏ đi.

Tiểu tư thấy Sở ngũ gia không muốn gây sự với Sở Quân Dật nữa, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy nói gã bị tát hai cái khiến cho mặt bị sưng tấy lên, nhưng cũng coi như giữ được mạng.

Quan điểm của Sở lão thái gia luôn luôn là chủ nhân làm sai vậy nhất định do hạ nhân xúi giục. Năm đó Sở ngũ gia và Sở Quân Dật bị đánh một trận, đương sự không có chuyện gì, nhưng người bên cạnh bọn họ đều bị thay đổi hết. Người bên cạnh Sở Quân Dật đi nơi nào gã không biết, nhưng người bên cạnh Sở ngũ gia đều bị đánh bản rồi ném tới thôn trang, đây là muốn lấy mạng bọn họ mà.

Tiểu tư nuốt nước miếng, lại không tự giác nhìn thoáng qua hướng Sở Quân Dật rời đi.

Tình huống của Sở Quân Dật vừa rồi thật sự không thích hợp, cảm giác có chút giống bộ dáng khi Sở tam lão gia và Sở tam thái thái mất vậy, một thân đồ tang trắng, mặt còn trắng hơn cả người chết, một đôi mắt như bị bóng tối che lấp, nhìn vào không thấy một điểm nào có ánh sáng. Vừa rồi y nói chuyện với Sở ngũ gia lâu vậy, nhưng biểu tình trên mặt không hề có một tí thay đổi nào, tựa như ở trên một tờ da người vẽ ra ngũ quan vậy, làm cho người ta nhìn vào mà thấy sởn cả gai ốc.

Nghĩ lại hẳn có liên quan quẻ tượng và bát tự làm người ta sợ hãi kia của Sở Quân Dật, lại nghĩ tới con cháu phía dưới của Sở gia, người này không phải là... Tiểu tư sợ tới nỗi mồ hôi lạnh tuốt ra cả thân.

Gã vừa rồi có nhìn thoáng qua Sở Quân Dật cũng nhìn ra được người này không phải đáng sợ bình thường đâu, thật không biết Sở ngũ gia chịu đựng như thế nào, hơn nữa hắn ta giống như không phát hiện...

Nghĩ đến đây, tiểu tư liền sửng sốt, sau đó vội vàng tìm kiếm thân ảnh của Sở ngũ gia, nhìn thấy bóng dáng hắn ta ở đằng trước cách nơi này khoảng hơn vài chục bước, tiểu tư liền vội đuổi theo.

Thoáng nhìn nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Ngũ gia, tiểu tư cúi đầu tự nhủ thầm trong bụng với chính mình: Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, giữ mạng quan trọng hơn.