Hôn Khế

Chương 38: Chặn xe





Sau Lễ Hội Đèn Lồng, chín tháng hiếu kỳ cũng đã tới ngày mãn, sau đó mặt quần áo tang thêm một tháng nữa thì chính thức trừ hiếu*.

*Trừ hiếu 除孝 - Cởi bỏ tang phục sau khi hết thời hạn báo hiếu.

Sở gia sẽ không để cho Cố Thành Chi giữ mãn hai mươi bảy tháng hiếu kỳ, nhưng Sở Quân Dật lại không ngại bọn họ trộm giữ hiếu kỳ trong viện.

Vào cuối tháng hai, một tháng quần áo tang kỳ đã mãn, ở Vạn Pháp tự làm một lễ lớn cúng bái, hành lễ một hồi, hai người đều đổi sang thường phục.

Sau khi trừ hiếu, cũng nên nối lại những quan hệ trước đây, điểm đầu tiên Cố Thành Chi đến chính là chỗ ở của sư phụ hắn, văn võ sư phụ (sư phụ dạy văn, sự phụ dạy võ) mỗi chỗ đi một ngày.

Sau đó là đồng song (bạn học) và hảo hủ (bạn thân) của Cố Thành Chi, tiếp theo là những người quen cũ, hảo hủ của Cố nhị lão gia.v..v..

Dù sao chờ cho Cố Thành Chi đi hết một vòng lớn (ý là các mối quan hệ) này, đã gần giữa tháng ba.

Buổi sáng, Cố Thành Chi thay quần áo xong, liền đi ra ngoài.

Hai ngày trước, các quan viên ở trong triều dâng chiết tử tấn công Thái tử. Kỳ thật khi nói đến Thái tử Tấn Dung, quả thật không có điểm nào xấu để nói, được Hoàng thượng yêu thương, triều thần vừa lòng, còn bản thân Tấn Dung lại rất cố gắng để có đủ phẩm chất trở thành Thái tử.

Nhưng Tấn Dung lại có một nhược điểm trí mạng -- là không có con.

Làm Thái tử, không có con đó thật sự là một điều kinh khủng, năm nay Tấn Dung đã hai mươi ba, thành thân đã sáu năm vẫn không có con.

Phải biết rằng, cho dù là đường đệ Tấn Luật của Tấn Dung có thích nam nhân đi nữa, thì bây giờ Tấn Luật đã thành một người cha của hai đứa con, chưa kể đệ đệ của Tấn Dung đều đang lớn lên từng ngày.

Thế nhưng Hoàng thượng có lo lắng việc này thế nào, thì người cũng sẽ không cho phép quan viên bên dưới lo lắng theo mình. Hoàng thượng rất hài lòng với đứa con này, cũng không muốn địa vị của Tấn Dung bị lung lay, chỉ tạm thời chưa có con thôi mà, ai dám nói cả đời này Tấn Dung nhất định không có con.

Sau khi quở trách quan viên dâng chiết tử một trận thì sau đó đám quan viên cũng không dám nói tới nữa. Dù sao Hoàng thượng đã lên tiếng, nếu còn nói tiếp liền có ý nói "Thái tử nhất định không có con", ai mà dám có ý nghĩ như thế này, nếu thật sự nói ra Hoàng thượng có thể ăn tươi nuốt sống kẻ đó.

Quan hệ giữa Cố Thành Chi và Tấn Dung rất tốt, nghe được việc này cũng ngồi không yên, tuy hắn đối với vấn đề con nối dõi không có chút kinh nghiệm nào, nhưng nghĩ tới Tấn Dung thì hắn cũng không thể ngồi ngốc ở trong nhà được, dù sao hắn cũng muốn đến nhìn xem Tấn Dung bây giờ thế nào, có như vậy hắn mới an tâm được.

Giữa trưa và buổi tối Cố Thành Chi đều phái người về đưa tin, nói hắn sẽ ở lại dùng thiện với Tấn Dung, bảo Sở Quân Dật không cần chờ hắn.

Đợi đến khi Cố Thành Chi trở về, trời đã tối.



"Uống rượu?" Sở Quân Dật ngửi được mùi rượu rất nồng trên người Cố Thành Chi.

Cố Thành Chi gật gật đầu, cầm lấy cái chung trên bàn rót liên tiếp ba chung.

Sở Quân Dật giật giật khóe miệng, y có thể nhìn ra Cố Thành Chi đã uống hơi nhiều, bởi vì Cố Thành Chi không có chú ý tới cái chung hắn vừa uống là cái mình vừa mới dùng qua...

Uống nước rồi, Cố Thành Chi cảm thấy cũng tỉnh được một chút, hắn liền nằm xuống giường nhỏ nhưng nằm rồi thì không muốn động đậy nữa, chỉ nói: "Ta nghỉ ngơi một chút, lúc ta đi vào có bảo người đi chuẩn bị canh tỉnh rượu rồi."

"Lát nữa, ta mang cho ngươi." Sở Quân Dật nói tiếp lời.

Cố Thành Chi nghe xong liền nhắm hai mắt lại.

Canh tỉnh rượi đưa tới rất nhanh, Sở Quân Dật nhận lấy bát canh rồi đuổi người đi

Cố Thành Chi chỉ mới ngủ chập chờn, Sở Quân Dật đi vào thì hắn đã tỉnh lại, nhưng đầu vẫn có hơi choáng váng, nương theo tay của Sở Quân Dật hắn uống hết bát canh giải rượu, kế đó lại nằm trở lại trên giường nhỏ.

"Sao lại uống nhiều rượu như vậy?" Sở Quân Dật không biết Cố Thành Chi là người mê rượu, có lẽ chỉ thích uống rượu nhưng lấy tính cách của Cố Thành Chi hẳn sẽ không để cho chính mình say thành như vậy mới đúng.

Cố Thành Chi thở dài nói: "Tâm tình Thái tử không tốt, ta cùng người uống mấy chung."

Sở Quân Dật nhịn không được thở dài, bị người ta chỉ trích không có con, có nam nhân nào sẽ thấy không thoải mái chứ, huống chi lại là Thái tử của một nước, thật ra người mong có con nhất chính là Tấn Dung.

Hơn nữa Tấn Dung không phải không thể có con lần nữa, Thái tử phi từng hoài hai lần, nhưng chưa bao giờ có thể sinh hạ được.

Đại tấn triều chú trọng đích tử, con trai đầu lòng của Thái tử tốt nhất nên là đích tử của Thái tử phi. Cho nên, nếu nói Tấn Dung thiếu nhi tử, chẳng thà nói Tấn Dung thiếu đích tử.

Hai ngày sau, Cố Thành Chi vẫn không đi ra ngoài, những tiếng chỉ trích Thái tử cũng biến mất, cho dù còn có quan viên muốn nhắc tới đều không dám chống lại ánh mắt sắc bén như lợi kiếm của Hoàng thượng.

Biết Tấn Dung tạm thời không có việc gì, Cố Thành Chi coi như thở phào nhẹ nhõm.

Đợi cho đến khi Cố Thành Chi đi ra ngoài lần nữa, thì hắn cũng dẫn theo Sở Quân Dật cùng đi.

"Ta đi... Được không?" Sở Quân Dật do dự nói.

"Sư phụ nói muốn gặp ngươi."

Bọn họ muốn đi gặp sư phụ của Cố Thành Chi, Niếp lão tiên sinh.

Vào thời Đại Tấn triều, chỉ có những nhân tài có phẩm đức, học thức, chính trực, danh vọng phải cực kỳ xuất chúng mới có thể được xưng là tiên sinh.

Niếp lão tiên sinh là Trạng Nguyên tiền triều, sau khi vào triều rất được Hoàng thượng coi trọng, làm quan mười mấy năm cũng rất được dân chúng kính yêu. Tuy nhiên, sau đó ông từ quan, mở Hội An thư viện và trở thành Sơn Trường*.

*cái này chắc do tác giả chế, tại mình research toàn ra núi không à, theo mình nghĩ chắc là hiệu trưởng kiểu vậy á.

Những năm gần đây, Hội An thư viện đã trở thành một trong những thư viện tốt nhất của Đại Tấn triều, Cố nhị lão gia, Sở tam lão gia và Cố Thành Chi đều đi ra từ Hội An thư viện. Trước kia Sở Quân Dật từng là đệ tử của Hội An thư viện, nhưng sau khi cha mẹ qua đời, bị người Sở gia lấy danh phải giữ hiếu kỳ cho nên nghỉ học.

Đi vào Hội An thư viện có một khu rừng trúc, cây trúc vờn quanh một đoạn tiểu viện, trong viện bài trí không quá tinh xảo hoa lệ, nhưng nhìn chung làm cho người cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Trong viện chỉ có một gian phòng, trong viện có một lão giả đang nằm trên chiếc ghế dựa*, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền từ, ánh mắt trầm tĩnh thâm thuý, nhìn thấy Cố Thành Chi đẩy cửa tiến vào, liền mỉm cười.

*ghế dựa: không tìm được hình ảnh ghế tựa thời xưa mọi người xem đỡ hình dưới cho dễ tưởng tượng nha.





"Ta còn tưởng rằng con sẽ không đến đấy, sao tới trễ như thế?" Lão giả cười ngồi dậy.

Sau khi Cố Thành Chi và Sở Quân Dật bước vào nhà đầu tiên là đóng cửa lại, kế đó thi lễ với lão giả.

Cố Thành Chi gọi một tiếng: "Sư phụ "

Còn Sở Quân Dật lại gọi lão giả là: "Sơn Trường."

Vị lão giả này là Niếp lão tiên sinh, Sở Quân Dật lẳng lặng nhìn vài lần, y đã gặp qua Niếp lão tiên sinh, nhưng chưa bao giờ quan sát ông ở khoảng cách gần như vậy.

Niếp lão tiên sinh gật gật đầu, ánh mắt chuyển qua trên người Sở Quân Dật, sau khi đánh giá Sở Quân Dật từ trên xuống dưới, than thở nói: "Nhìn giống, nhưng lại không giống."

Sở Quân Dật ngẩng đầu nhìn Niếp lão tiên sinh.

"Thật ra về tướng mạo ngươi có vài phần tương tự cha ngươi, nhưng về khí độ (độ Khí chất và độ lượng của một người) thì không có giống cha ngươi. Ở độ tuổi của ngươi, ngày nào cha ngươi cũng là một bộ dáng 'Lão tử là thiên hạ đệ nhất', cũng không phải nói bộ dáng của cha ngươi như vậy rất tốt, chỉ là người trẻ tuổi nên năng động một chút, đừng học theo không khí trầm lặng như vậy." Niếp lão tiên sinh lắc đầu nói.

"Vâng" Sở Quân Dật cúi đầu đáp.

Sở tam lão gia khi còn trẻ rất hiếu thắng, nhưng sau vài năm được mài giũa trên triều đình, góc cạnh quanh thân đều bị mài đến mượt mà hơn rất nhiều.

Nhưng thật ra tính cách của Niếp lão tiên sinh rất thẳng thắn, nhưng lại chính khí, chắc cũng bởi như vậy, ông mới có thể từ quan về dạy học, có lẽ đối với Niếp lão tiên sinh việc nghiên cứu học vấn càng thích hợp hơn chức vị.

Sau khi hai người ngồi xuống, Niếp lão tiên sinh và Cố Thành Chi bắt đầu nói chuyện với nhau, Sở Quân Dật ở một bên lắng nghe, y vốn chỉ là bạn đồng hành cho nên tự nhiên sẽ không xen vào.

Sau khi đồng ý về việc ghi danh của hai người, Cố Thành Chi liền đứng dậy cáo từ.

Ở trên đường trở về, Sở Quân Dật nói cảm ơn hắn, Cố Thành Chi lại khoát tay áo nói: "Vốn dĩ ngươi là đệ tử của Hội An thư viện, bây giờ trở lại học hành cũng là lẽ dĩ nhiên."

Sở Quân Dật mỉm cười cũng không có nói tiếp, cửa Hội An thư viện đâu có dễ tiến vào như vậy, lúc trước bản thân được đi đọc sách ở đó đều do có Sở tam lão gia tiến cử, nhưng sau đó Sở gia giúp y thôi học ở thư viện, về sau Sở Quân Dật muốn quay lại học đã gần như là chuyện không thể nào.

Ngoài ra còn có việc bái kiến Niếp lão tiên sinh hôm nay, với tư cách là một Đại Nho đương thời, thì việc muốn được gặp ông cũng không phải ai đến xin được gặp liền có thể tuỳ tiện gặp được. Tuy rằng Sở tam lão gia cũng đi ra từ Hội An thư viện, nhưng dù sao ông ấy đã qua đời nhiều năm rồi, hơn nữa kỳ thi khoa cử lần nào Hội An thư viện cũng có người sẽ thi đậu Tiến sĩ, càng không thiếu người đỗ nhất giáp.

Hôm nay Niếp lão tiên sinh bằng lòng gặp Sở Quân Dật hơn phân nửa bởi vì nể mặt Cố Thành Chi, nhưng dù là thế y vẫn rất biết ơn Cố Thành Chi.

Không ai trời sinh đã tốt với mình, cũng không ai có nghĩa vụ trợ giúp bản thân. Nghĩ tới người Sở gia, rồi nghĩ đến Cố Thành Chi, phần ân tình này Sở Quân Dật sẽ ghi lòng tạc dạ.

Sau khi vấn đề trở lại học viện được giải quyết xong xuôi, Cố Thành Chi coi như thở phào nhẹ nhõm, trong Hội An thư viện không phải chỉ cần một mình Niếp lão tiên sinh lên tiếng là có thể tính, có lẽ cần phải bận tâm đến những sư phụ dạy học khác một chút.

Sự bài xích nam phong ở Đại Tấn triều tồn tại đã lâu, tuy rằng hắn và Sở Quân Dật không có xảy ra chuyện gì, nhưng ở trong mắt người ngoài thì bọn họ đã thành thân liền chính là phu thê.

Nếu trong thư viện có những người khác kiên trì phản đối, Niếp lão tiên sinh cũng không thể bỏ qua ý kiến của những người đó được. Cho nên lần trước hắn đến bái phỏng cũng chỉ đề cập tới một chút, để Niếp lão tiên sinh thương lượng cùng những người khác. Dù sao dưa hái xanh không ngọt, hắn trở lại thư viện là để học tập, không phải đến để nhìn sắc mặt của những người khác.

Xe ngựa đã đi qua ngã tư huyên náo, không bao lâu sẽ tới Tế An Hầu phủ.

Sở Quân Dật chống cằm ngẩn người, bất chợt nở nụ cười, y quay đầu nhìn Cố Thành Chi nói: "Nếu đám người kia biết chúng ta đi thư viện học hành, sắc mặt nhất định trông rất 'Tuyệt'." Đám người kía chính là nói người Sở gia.

Cố Thành Chi chằng thèm để tâm nói: "Mặc kệ bọn họ muốn nghĩ thế nào, không cần để ý tới."

Kỳ thật Sở Quân Dật rất chờ mong được nhìn thấy người Sở gia biến sắc, tình cảm giữa y với Sở lão thái gia và Sở lão thái thái rất phức tạ. Hai người họ vì một câu nói gây trở ngại con cháu nối dõi mà họ chán ghét Sở Quân Dật. Hơn nữa bởi vì y là thân tôn tử của bọn họ, cho nên hai người họ không đành lòng xuống tay với y; cuối cùng lại trở thành tình cảnh như bây giờ, một bên thì để cho những người khác đối xử lạnh lùng, bạo lực với Sở Quân Dật, một bên lại cấm đoán hạ nhân không cho phép bọn họ ngược đãi Sở Quân Dật.



Sở lão thái gia yêu thương Sở ngũ gia, ông thường xuyên bỏ bê những đứa cháu khác, chuyện này không chỉ có mỗi ông cụ, còn có Sở lão thái thái từ nhỏ đã không thích Sở Quân Dật. Thế nhưng Sở Quân Dật lại chưa từng thấy ngưỡng mộ với bất kỳ một đồng bối nào, bởi vì Sở Quân Dật cũng chẳng phải trẻ con thật sự, vì vậy cảm tình của y đối với tổ phụ và tổ mẫu chỉ nhàn nhạt.

Nhưng nếu những phòng khác biết tin, phỏng chừng sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi, y thật sự có chút mong đợi.

Đột nhiên, xe ngựa phanh gấp ngừng lại ngay lập tức, Sở Quân Dật đang nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì rồi. Khi xe ngừng lại y theo quán tính mà suýt chút nữa lao ra ngoài, cũng may có Cố Thành Chi vội vàng vươn tay giữ chặt Sở Quân Dật, kéo người trở lại, Sở Quân Dật trực tiếp đụng phải lồng ngực hắn.

Xoa xoa cái trán bị đụng, trong lòng Sở Quân Dật chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là: Cứng quá...

"Đã xảy ra chuyện gì?!" Cố Thành Chi trầm giọng hỏi.

Hình như bên ngoài có người đang kéo vật gì, tùy thị theo xe thấp giọng nói: "Tam gia, có người chặn xe."

Cố Thành Chi sắc mặt trầm xuống, trong lòng vòng vo vài vòng, kế đó đưa tay vén rèm lên, đẩy cửa xe ra.

Một cơn gió lạnh thổi vào trong xe, Sở Quân Dật không khỏi run người một chút, trong xe ngựa có bếp lò vì vậy không thấy lạnh, nhưng bên ngoài gió thổi ùa vào liền thổi bay hết hơi nóng xung quanh trong xe.

Sở Quân Dật kéo y phục siết chặt lại, y cũng đưa mắt nhìn thăm dò bên ngoài.

Chặn xe là một nha đầu ăn mặc như cô nương, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mắt ngọc mày ngài, tóc mai như mây, thần thái cao ngạo, không hợp với trang phục đang mặc trên người chút xíu nào. Sau khi thấy cửa xe bị đẩy ra, đôi mắt nàng ta sáng rỡ, ánh mắt lướt một vòng nhìn hai người trong xe, sau đó mở miệng hỏi: "Ai là Cố tam gia?"

Cố Thành Chi vẻ mặt trầm ổn, đánh giá cô nương kia, chậm rãi nói: "Là ta."

Sở Quân Dật ở bên cạnh đang quan sát vị cô nương này, hành động và cử chỉ của nàng ta không phải người xuất thân trong gia đình bình thường, y cũng chưa từng gặp qua nhiều cô nương, nhưng nếu như muốn so sánh thì Sở gia còn có hai vị cô nương có thể dùng tham khảo. Vị cô nương chặn xe này về cử chỉ thần thái không sánh bằng Sở nhị cô nương, nhưng tốt hơn Sở đại cô nương hiếu thắng không ít... Nếu không nhìn hành động chặn xe của nàng ta.

Nghe thấy Cố Thành Chi thừa nhận hắn là Cố tam gia, trên mặt cô nương kia tỏ ra phấn khích.

Sở Quân Dật nhìn thấy mà nhếch khóe môi, đây là tình huống thế nào?! Cố Thành Chi đụng phải fan não tàn?!

Thế nhưng lúc này Sở Quân Dật chợt chú ý tới đôi mắt của cô nương này có quầng thâm và bọng mắt, trong mắt còn có chút tơ máu đỏ tươi, chắc do không nghỉ ngơi đủ, lúc đầu không có chú ý tới cũng bởi vì vị cô nương kia đánh phấn quá dày.

Sự mệt mỏi ẩn giấu không hề ảnh hưởng đến tâm tình tốt của vị cô nương kia, hai mắt nàng ta tỏa sáng nhìn Cố Thành Chi, liền nói: "Cố tam gia, ta là vị hôn thê của ngươi!"

Sở Quân Dật mở to hai mắt bất khả tư nghị nhìn vị cô nương kia, sau đó lại dời ánh mắt trở lại trên người Cố Thành Chi.

Cố Thành Chi đã thành thân với mình rồi, từ chỗ nào còn chạy tới vị hôn thê vậy?! Vì sao y lại không biết?!