"Người bên ngoài điều đã biết chuyện Đổng đại cô nương náo loạn đòi từ hôn cả rồi." Thường Sơn thấy bộ dạng Sở Quân Dật như thế liền biết rằng công tử nghe không hiểu, thật ra lúc hắn vừa nghe được tin tức này cũng từng nghĩ bản thân đã nghe lầm.
"Thật à." Sở Quân Dật nghe Thường Sơn xác nhận lại cũng không suy nghĩ nữa, chỉ nói: "Được rồi, ngươi đã chạy suốt một ngày rồi, ngồi xuống ăn cơm đi, cơm nước xong lại nói tiếp."
Thường Sơn tính nói cho xong luôn, nhưng nghe được lời của Sở Quân Dật lại nhìn đồ ăn đặt trên bàn thì cái bụng của hắn bắt đầu réo lên. Trưa nay, hắn vẫn không ăn gì, chiều lại đến bên ngoài phủ Vệ Nam Bá thăm dò tình hình càng không có thì giờ để ăn. Bây giờ, nhìn thấy cơm nước trước mắt lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu kháng nghị rồi.
Hắn có chút do dự nhưng vẫn nhận lấy đồ ăn Sở Quân Dật cho, cầm lấy cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống liền như hổ đói vồ lấy thức ăn.
Sở Quân Dật khẩu vị vẫn như mọi ngày, nếu như nói chuyện ngày hôm nay không hề có chút nào ảnh hưởng đến y là không thể nào.
Nhưng y thật sự không làm được gì cả, ở lại thời cổ đại này đã mười mấy năm, từ lúc sinh ra thì việc y có thể làm chính là nỗ lực học cách sinh tồn cùng làm quen nếp sống ở thời đại này.
Kiếp trước y đọc qua nhiều tiểu thuyết xuyên không trọng sinh, nhân vật chính đều có bàn tay vang, ngầu và đẹp trai thẳng tiến một đường đi đến đỉnh cao nhân sinh, đáng tiếc tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết, nằm mơ vĩnh viễn dễ dàng thoả mãn hơn làm đến nơi đến chốn.
Mấy chuyện giống như sau khi xuyên không trọng sinh có thể thu phục tướng tài, soán vị cướp ngôi rồi bản thân lên làm hoàng đề kiểu này thì chỉ có thể nghĩ trong đầu. Nếu thật sự dám nói ra trưởng bối có thể trực tiếp đánh chết ngươi.
Loại tư tưởng phong kiến này có lẽ người hiện đại không hề quan tâm, nhưng thời cổ đại, nó là một thứ được khắc sâu trong tâm hồn của mọi người.
Một số người sẽ nói rằng đây là ngu trung (ngu ngốc trung thành), nhưng một số người lại nói rằng đó là sự nô lệ, dù có người thực sự sinh ra tâm tư không nên có thì người đó phải có quyền lực, tài chính, năng lực và quan trọng nhất là vận may.
Còn những người được gọi là 'Thần đồng' kia cũng không dễ làm, thi Trạng Nguyên càng không dễ, đối với người hiện đại "xuyên không" tới nhiều ít gì cũng có chút ảnh hưởng, mà những ảnh hưởng này sẽ vô ý gây trở ngại đến sinh hoạt nơi đây.
Giống như y từ nhỏ đọc sách luyện chữ, nhưng chỉ đạt được hai chữ "tạm được" của phụ thân. Hai thế giới hoàn toàn khác nhau, tiêu chuẩn đánh giá cũng không giống nhau.
Từng có nhà Đại Nho tán thưởng tài năng của Cố Thành Chi, y cũng đã xem qua bản thảo thi từ của người đó, đúng là không có cách nào giả vờ với cái gọi tài hoa này. Sau lần khi xem nó một lần, y liền biết trần đời này thật sự có thiên tài.
*chỉ chung người học sâu hiểu rộng thời xưa
Y cũng giống đa số người "xuyên không" đều khinh thường cổ nhân, cảm thấy bọn họ tư tưởng bảo thủ còn bản thân lại vô cùng lợi hại. Nhưng Sở Quân Dật ở lại thế giới này quá lâu, sớm cảm nhận được sự lợi hại của những cổ nhân cùng tầm quan trọng của gia tộc.
Có lẽ có người sau khi rời khỏi gia tộc sẽ như đại bàng giương cánh bay vút lên bầu trời, nhưng đại đa số mọi người phải nỗ lực gấp mười gấp trăm lần bản thân mới sống được tốt hơn chút.
Trung quân, ái quốc, lễ giáo, gia pháp, hiếu đạo, nhân nghĩa những thứ này một tầng rồi một tầng đè lên, nếu muốn sống sót thì y nhất định phải chịu đựng. Có lẽ y có năng lực phản kháng, nhưng tiếc rằng kể từ lúc sinh ra dường như cái ý nghĩ này không hề có thoáng qua trong đầu y.
Y chưa từng nghĩ tới việc thành thân, cho dù sau này trưởng bối muốn cưới vợ thì y cũng sẽ nghĩ biện pháp thoái thác. Nhưng chuyện lần này thực sự đến quá đột ngột, hoàn toàn không cho y có thời gian để suy tính, tất nhiên việc y làm có thể là uổng công vô ích. Nhưng Sở gia rõ ràng đổi y lấy lợi ích, sao còn quan tâm ý nguyện của bản thân y nữa.
Có lẽ, y nên vui mừng vì người kia là Cố Thành Chi, chí ít hắn là người thông minh, nếu là...
Sở Quân Dật nhắm hai mắt, không tư không vị ăn xong bữa cơm này.
Say khi ăn xong, chén dĩa trên bàn đều đã được thu dọn sạch sẽ, Sở Quân Dật ngồi ở chỗ đó uống trà, trông vô cùng nhàn nhã.
Thường Sơn đã không còn hi vọng Lục gia sẽ để ý vấn đề này nữa, chỉ đành ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh chờ y hỏi.
"Bên phủ Vệ Nam Bá còn xảy ra chuyện gì nữa, nói chút nghe xem." Trà cũng sắp uống hết, Sở Quân Dật mới chịu mở miệng hỏi.
Thường Sơn nãy giờ nín nhịn cả một bụng rốt cuộc cũng nhận được lệnh đại xá liền khai ra hết: "Nô tài vừa tới bên ngoài phủ Vệ Nam Bá thì bên trong đã ồn ào ầm ĩ rồi, đứng ở ngoài tường vẫn nghe được tiếng cãi vã bên trong. Có rất nhiều người vây xung quanh ngoài phủ, nghe bọn họ nói từ hôm qua đã bắt đầu nghe thấy những tiếng cãi vãi, tiếng la khóc đứt quãng truyền ra. Còn nguyên nhân.... Đổng cô nương nói là do Cố tam gia hại chết phụ thân và đệ đệ của nàng!"
"Cái gì?! Cố Thành Chi hại chết phụ thân và đệ đệ của nàng?! Sở Quân Dật lần này không biết phải nói gì luôn, làm sao lại có loại logic thần thánh như thế này chứ?!
"Thật đấy ạ, Đổng đại cô nương đã nói như vậy." Thường Sơn cảm thấy vị cô nương này đầu óc xảy ra vấn đề gì rồi, nếu không sao nói ra được những lời như vậy: "Đổng đại cô nương còn nói bát tự của Cố tam gia khắc nhạc gia, phụ thân và đệ đệ của nàng cũng là do bị Cố tam gia khắc chết!"
"..." Sở Quân Dật không nói gì lát sau mới hỏi: "Đổng đại cô nương có biết việc hôn sự này chỉ là lời nói miệng với nhau không, vẫn chưa từng đưa sính lễ, ta nhớ ngay cả thiếp canh cũng chưa đổi nữa mà."
Thường Sơn giật giật khóe miệng nói: "Biết, Đổng đại cô nương nói nếu chưa từng đổi thiếp canh hay đưa sính lễ, vậy mối hôn sự này coi như không tính. Nếu cuộc mối hôn sự đã không tính, vậy hai nhà dù có cưới gả ma chay cũng không liên hệ."
Sở Quân Dật không biết phải đánh giá vị Đổng đại cô nương này thế nào nữa, người bình thường nào có ai có loại logic kiểu này.
Cái gọi là hôn nhân bằng miệng chính là cuộc hôn nhân được định ra bằng lời nói, nhưng không có thư từ làm chứng, đó chẳng phải vì sợ lỡ như một trong hai người chết trước khi cưới, bên kia còn lại gánh lấy cái danh khắc vợ hay khắc chồng sao.
Những gia đình định hôn nhân theo kiểu này hơn phân nửa đều là người quen biết nhau, sau khi đôi bên định ra đều chắc chắn sẽ không vô cớ hủy hôn, nếu hủy hôn mặc kệ là ở nơi nào cũng đều bị người đời khinh bỉ.
Còn nếu như hôn nhân bằng miệng đã định, nhưng một trong hai người qua đời vậy người còn lại có thể đính hôn với người khác mà không ảnh hưởng gì. Bởi vẫn chưa đổi thiếp canh chưa đưa sính lễ, mối hôn sự này tuy rằng hữu hiệu nhưng không khắc đối phương, cũng không coi đã là người của đối phương.
Cho tới bây giờ, vẫn chưa từng nghe nói qua có người nào bởi vì kiểu hôn nhân bằng miệng này mà trách cứ đối phương khắc chết người nhà mình.
Nhưng Đổng đại cô nương này lại đi nói Cố Thành Chi khắc chết phụ thân và đệ đệ của nàng...
"Vậy Vệ Nam Bá nói thế nào?" Kiểu tư duy của Đổng đại cô nương thì Sở Quân Dật không hiểu nổi rồi, cho nên muốn nghe xem vị gia chủ kia nói như thế nào.
"Lúc đầu, Vệ Nam Bá không chịu, nhưng sau đó Đổng đại cô nương đòi treo cổ nói rằng nếu để nàng gả cho Cố tam gia thì nàng sẽ chết ngay... hiện tại, Vệ Nam Bá cũng mặc kệ tiểu thư ấy, dù sao nàng ta cũng không phải con gái của mình..." Thường Sơn cúi đầu trả lời, gã cũng cảm thấy Đổng đại cô nương này đi quá xa rồi, bản thân không thích hôn sự này muốn từ hôn lại có thể đi nói ra những lời kia.
Sở Quân dật cũng có chút trầm mặc, Đổng đại cô nương phản ứng quá kịch liệt rồi, hẳn là có người đã nói với nàng ta gì đó mới thành như vậy. Nếu như nhà Sở - Cố đã đính hôn thì nhất định phải hủy mối hôn sự của Cố Thành Chi và Đổng đại cô nương này. Trước đó, y cũng đã nghĩ qua sẽ có người đến tìm Vệ Nam Bá để ông ta hủy bỏ mối hôn sự này, nhưng y chẳng ngờ Đổng đại cô nương lại làm ầm ĩ lên thế này.
Y từng nghe mẫu thân nói qua, Cố lão thái thái vẫn không thích Cố nhị thái thái, chỉ bởi vì xuất thân của Cố nhị thái thái không tương xứng với Cố gia. Bà cũng sợ Cố Thành Chi cũng giống như phụ thân hắn sau khi gặp một người liền nhất quyết phải rước vào cửa, vì thế mà bà đã sớm định ra mối hôn sự này cho Cố Thành Chi. Nhưng việc này được đề ra từ hồi hắn còn nhỏ tuổi, sợ có chuyện ngoài ý muốn vì vậy vẫn chỉ mới định hôn sự bằng miệng mà thôi.
Với tư cách là đích trưởng nữ của Đổng đại lão gia Vệ Nam Bá tiền nhậm, tất nhiên Đổng đại cô nương đủ tư cách làm vợ Cố Thành Chi, nhưng bây giờ Đổng đại lão gia đã mất, ngay cả đứa con trai duy nhất cũng đi theo. Phòng lớn của Đổng gia đã tuyệt hậu, cùng nhị lão gia Vệ Nam Bá đương nhiệm quan hệ không rõ ràng, nếu nàng ta hủy hôn thì tuyệt đối sẽ không tìm được một mối hôn sự tốt hơn mối này.
Nhà mẹ đẻ suy tàn, Cố lão thái thái sẽ để ý cho nên mấy năm nay vẫn chưa đưa sính lẽ, ngoài ra còn do Cố Thành Chi cũng chưa trở về Kinh vì vậy cũng là nguyên nhân Cố lão thái thái muốn hủy hôn. Vô cớ hủy hôn đối thanh danh gia tộc sẽ không tốt, mà hài tử của Cố gia vẫn còn chưa kết hôn, Cố lão thái thái vẫn có chút kiêng kỵ.
Chỉ cần nàng ta có thể sống sót qua ba năm, khi Cố Thành Chi hết hiếu kì thì với phẩm hạnh của công tử ấy nhất định sẽ cưới nàng ta, cho dù là Cố lão thái thái có phản đối cũng không tìm được lý do. Bởi mối hôn sự này là do chính bà tự mình giúp tôn tử định ra, hơn nữa nhà gái cũng đã chờ nhà trai ba năm, nếu như hủy hôn rồi vậy những người khác của Cố gia cũng không cần ra cửa nữa.
Thế nhưng lúc này, Đổng đại cô nương không thể hiện lòng trung thành với vị hôn phu, giành lấy thiện cảm với Cố Thành Chi cũng thôi đi, còn ở sau lưng hắn đâm một đao, náo loạn đòi từ hôn. Xem ra vị cô nương này chỉ được cái lớn tướng, chứ không hề không minh mà còn không nghe lời.
Vệ Nam Bá nhất định là không muốn cắt đứt quan hệ thông gia này, nhưng ông ta không phải cha đẻ của Đổng đại cô nương, Đổng đại thái thái cũng còn sống, cho nên trọng lượng lời nói của ông vẫn giảm đi một chút.
Việc bản thân không hài lòng với những gì đã xảy ra và muốn đi tìm ra lý do cho cuộc sống này là điều dễ hiểu, nhưng bởi vì thế mà giận cá chém thớt lại không phải là hành động sáng suốt.
Sở Quân dật vẫn không nhịn được than thở: "Đổng đại cô nương này... Đúng là không thông minh." Đâu chỉ là không thông minh phải nói là ngu xuẩn quá mức tưởng tượng.
"Lục gia, tiểu nhân nghe nói..." Thường Sơn hơi do dự chút, vẫn nên nói: "Tiểu nhân nghe nói Đổng đại cô nương vẫn muốn gả vào Cố gia."
"Còn muốn gả nữa? Náo loạn đến như thế nàng ta còn muốn gả? Đầu chỉ để đó cho lừa nó đá thôi sao?!" Sở Quân Dật cảm thấy những chuyện mấy ngày nay thật sự đều kỳ quái, Đổng đại cô nương này rốt cuộc là ngốc đến thế nào mà còn muốn gả đi!
Phòng thứ hai không có cha mẹ chồng, nhưng nàng cũng không nhà mẹ đẻ, Cố lão thái thái khẳng định nhìn nàng thấy chướng mắt, vốn có được người chồng có thể dựa vào kết quả nàng lại đi đâm người ta một đao. Không ai trong số trưởng bối của trượng phu nàng ta có thể giữ nàng ta lại, nàng ta có thể sinh con hay không còn chưa biết, vậy mà còn muốn gả vào Cố gia, nàng ta cũng không sợ gả cho một người bị bệnh qua đời sao!
"Không phải Cố tam gia, tiểu thư ấy không phải gả cho Cố tam gia!" Thường Sơn thấy Sở Quân Dật trợn to mắt nhìn hắn, dừng một chút mới nói: "Là Cố nhị gia, nàng ta muốn gả cho Cố nhị gia của phòng lớn Cố gia!"
Sở Quân Dật: "......" Hủy hôn với đệ đệ xong lại còn muốn gả cho ca ca, Đổng đại cô nương này căn chính là một kẻ không có IQ!"