Đôi môi Sở Quân Dật vừa lạnh vừa mềm mại, Cố Thành một tay bưng bát thuốc, tay còn lại nâng đầu y lên.
Lúc hai môi kề vào nhau, trong đầu Cố Thành Chi trở nên trống rỗng, suýt chút nữa bản thân đã bị thuốc ngậm trong miệng làm cho sặc.
Sau khi ổn định lại tinh thần, hắn mới từ từ chuyển thuốc vào trong miệng của Sở Quân Dật.
Nhìn thấy Sở Quân Dật thuận lợi uống thuốc, Cố Thành Chi cũng thở phào nhẹ nhõm hơn, kiềm chế cơn rung động trong lòng, lại uống tiếp một ngụm thuốc nữa chuyển qua miệng y.
Hà thái y đứng ở một bên, cau mày nhìn Cố Thành Chi đút từng ngụm từng ngụm thuốc cho Sở Quân Dật.
Đợi đến khi bát thuốc cạn sạch, Cố Thành Chi quay đầu hỏi: "Bá phụ, uống thuốc rồi thì đã không sao rồi phải không ạ?"
Hà thái y qua loa đáp lại một câu.
"Khi nào Quân Dật mới có thể tỉnh lại ạ?" Cố Thành Chi đứng dậy đặt bát thuốc lên bàn bên cạnh.
"Có lẽ ngày mai sẽ tỉnh lại." Hà thái y liếc mắt nhìn hắn một cái.
Cố Thành Chi đang nhíu mày, cũng dần dần giãn ra, "Ngày mai, bá phụ có thể đến thêm một chuyến nữa không ạ?"
"Tối mai đi, ta thuận tiện đi kiểm tra lại chút chuyện." Hà thái y nhìn người nằm trên giường, xoa cằm suy tư.
Cố Thành Chi không hỏi Hà thái y muốn kiểm tra lại chuyện gì, hắn tính đưa chút bạc cho ông nhưng suýt chút nữa đã bị Hà thái y cầm bạc ném lại vào mặt.
Cuối cùng Cố Thành Chi vẫn gấp ngân phiếu lại nhét vào trong tay Hà thái y, hắn không thể để cho người ta đi một chuyến tay không trở về được.
Tiễn Hà thái y và người Sở gia rời đi, hạ nhân trong viện cũng lục tục trở lại.
Cố Thành Chi lạnh lùng nhìn bọn họ nhưng không nói gì cả.
Hạ nhân thấp thỏm trong lòng, cũng không biết vị gia chủ này muốn xử lý bọn họ như thế nào.
Đợi đến khi hạ nhân trong viện đều đến đông đủ, cửa viện liền bị khóa lại, Cố Thành Chi không nói một lời nào đi trở về phòng, chuyện này khiến đám hạ nhân thức trắng nguyên đêm.
Vào trong phòng Cố Thành Chi đi tới bên giường ngồi xuống, đưa tay sờ trán của Sở Quân Dật thì thấy không có phát sốt, chuyển qua sờ mặt của y thì cảm giác rất mát lạnh.
Cố Thành Chi thở dài, nếu không phải Sở Quân Dật vẫn còn thở, hắn thật sự cho rằng...
Lắc đầu, ném hết những ý nghĩ không đâu ra sau đầu, Cố Thành Chi đứng dậy cởi áo khoác ra, vén một góc chăn lên chui vào trong.
Từ trước đến giờ, nhiệt độ cơ thể của Sở Quân Dật có hơi thấp, cho nên y luôn vô thức dựa vào Cố Thành Chi.
Nhưng lúc này Sở Quân Dật đang hôn mê bất tỉnh, Cố Thành Chi nhìn y hơn nửa ngày mới đưa tay qua kéo người ôm vào lòng.
Sáng sớm hôm sau, Cố Thành Chi đứng dậy thay quần áo, kéo lại chăn cho Sở Quân Dật rồi, hắn mới đi ra ngoài.
Trong viện hạ nhân bị kinh hồn bạt vía cả đêm, bọn họ đều đã biết chuyện xảy ra tối qua, thật sự bọn họ cũng không ngờ tới hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy.
Nếu Thược Dược leo lên giường thành công ả sẽ được Sở Quân Dật sủng ái, bọn họ nhiều lời có thể bị khiển trách một phen.
Kết quả lúc này, hai chủ tử, một người hôn mê bất tỉnh, một người khác bất động thanh sắc, cũng không biết tiếp theo bọn họ sẽ bị xử lý thế nào, bây giờ chỉ cầu mong cho hai vị chủ tử hạ thủ lưu tình.
Sau khi Cố Thành Chi rời đi không bao lâu liền trở lại, hơn nữa lúc trở về không phải chỉ có một mình hắn, phía sau còn có tám tên nam nhân vạm vỡ đi theo, vừa nhìn đã biết cả tám người đều là người luyện võ.
Bọn họ không mang theo binh khí nhưng trên người treo rất nhiều dây thừng. Tám người đi theo Cố Thành Chi vào trong viện, xếp thành một hàng, lộ ra vẻ hung thần ác sát.
Trong viện một mảnh tĩnh mịch, hạ nhân ngây ngốc nhìn Cố Thành Chi và tám người phía sau hắn.
"Trói hết lại!" Cố Thành Chi híp mắt, vung tay lên, trực tiếp ra lệnh.
"Dạ!" Tám gã đại hán tử đồng thanh đáp, động tác đồng bộ.
Tám người vọt vào trong viện tử giống như mãnh hổ xuống núi vậy, túm lấy hạ nhân trong viện tựa như đang nhổ hành, bắt từng người trói từng người.
Đám hạ nhân ban đầu không phản ứng kịp, chỉ trong chốc lát, đã có một nửa số người bị trói ném xuống đất.
Thần sắc Cố Thành Chi hờ hững lạnh nhạt.
Đợi đến khi đám hạ nhân nhận ra người bên cạnh càng ngày càng ít, người bị trói cũng càng ngày càng nhiều, nổi sợ hãi dâng lên trong lòng, liên thanh thét lên kêu cứu, chạy trốn tứ phía.
Nhưng bọn họ sao có thể là đối thủ của mấy đại hán này, những người còn sót lại đều bị bắt trói rất nhanh.
Nhìn người trên mặt đất hoặc ngồi hoặc nằm hoặc nằm sấp trên đất, Cố Thành Chi cười khẩy một tiếng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Một tiếng hét thất thanh vang lên từ cổng viện.
Cố Thành Chi thu lại nụ cười trên mặt, nửa nghiêng người nhìn về phía cổng viện.
Sở đại thái thái luôn cảm thấy bản thân và Tam phòng xung khắc nhau, tối qua náo loạn đến nửa đêm, khi bà ngủ lại đã sau nửa đêm, sáng nay lúc rời giường còn có chút choáng váng.
Vốn tưởng rằng bên Tam phòng đã yên tĩnh lại, kết quả nghe được tiếng gào khóc thảm thiết truyền từ bên này ra.
"Cố tam gia, ở đây đang xảy ra chuyện quái quỷ gì thế này?!" Sở đại thái thái nghiến răng nghiến lợi đến gân xanh trên trán cũng nổi lên hỏi.
"Như những gì đại thái thái nhìn thấy." Ngữ khí Cố Thành Chi lạnh như băng.
Sở đại thái thái liếc mắt nhìn đám "bánh chưng" trên mặt đất, oán hận nói: "Bọn họ đã phạm lỗi gì, Cố tam gia lại bắt trói bọn họ? Nếu như Cố tam gia không vừa mắt với hạ nhân nào cứ nói một tiếng, ta sẽ sắp xếp thay cho ngươi người khác tốt hơn, hà tất gì bắt trói bọn họ lại như vậy."
"Đại thái thái dĩ nhiên sẽ không biết họ đã phạm lỗi gì?!" Giọng điệu Cố Thành Chi mang theo sự trào phúng nói.
"Cho dù có sai cũng không nên để người ngoài nhúng tay! Cố tam gia ngay cả chút đạo lý này cũng không hiểu sao?!" Sở đại thái thái nhìn về phía đám đại hán tử đứng đằng sau Cố Thành Chi, "Hơn nữa ngươi lại để cho ngoại nam đi vào trong nội viện, đây chính là lỗi của ngươi!"
Cố Thành Chi khinh miệt liếc mắt nhìn Sở đại thái thái một cái, cũng không cãi lại, đưa tay chỉ vào đám hạ nhân trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Mang đi!"
"Dạ!" Tám gã đại hán tử trăm miệng một lời, Sở đại thái thái bất giác rùng mình.
"Dừng tay!" Lại là một âm thanh khác truyền từ cổng viện đến.
Đám đại hán tử đưa tay ra dừng một chút, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn về phía Cố Thành Chi.
Cố Thành Chi khoát tay một cái, ý bảo bọn họ chờ một chút, xoay người liền thấy Sở lão thái gia nổi giận đùng đùng đi tới.
"Các ngươi đang làm cái gì?!" Sở lão thái gia rất tức giận, khi nhìn thấy mấy đại hán tử kia thì càng thêm giận dữ hơn, "Mới sáng sớm đã ầm ĩ gì thế?!"
Ông cụ chỉ đám người trên mặt đất, bất đắc dĩ hỏi: "Đây là xảy ra chuyện gì?" Sau đó chỉ qua đám đại hán tử bên cạnh, "Chuyện này là sao nữa?"
Sở đại thái thái vội vàng thêm mắm dặm muối thuật lại toàn bộ chuyện vừa rồi một lần nữa.
Cố Thành Chi không có ngăn cản bà ta, đợi đến khi Sở đại thái thái nói xong mới chậm rãi nói: "Bọn họ lơ là nhiệm vụ, tự ý rời khỏi cương vị, chẳng lẽ còn muốn ta giữ họ lại?"
Sở lão thái gia và Sở đại thái thái khí thế yếu đi, cùng nghĩ tới chuyện tối qua.
"Vậy cũng không nên làm như vậy, ngươi nên tìm quản sự đến trừng phạt họ mới đúng." Sở đại thái thái cắn răng phản bác.
"Quảng sự!?" Cố Thành Chi hừ lạnh một tiếng, "Trước đó họ thả ả nữ nhân kia vào viện, ta đã cho họ đến chỗ quản sự lĩnh phạt, kết quả thì sao! Nếu hình phạt của quản sự vô dụng, ta không ngại tự mình động thủ."
Sở lão thái gia nhíu mày, lúc trước ông cụ không biết Sở lão thái thái đưa thông phòng cho Sở Quân Dật, chuyện nội viện Sở lão thái gia chưa từng quan tâm đến. Hiện tại Sở Quân Dật còn hôn mê bất tỉnh, ngoại trừ nguyên nhân lớn là Thược Dược ra, đám hạ nhân này đều không tránh khỏi chịu trách nhiệm.
Vừa nghĩ như thế, Sở lão thái không còn mẫu thuẫn với chuyện Cố Thành Chi đang làm nữa.
Sở đại thái thái trong lòng cả kinh, bà đã biết chuyện Sở lão thái thái đưa thông phòng tới bà cũng biết, ngay cả chuyện Thược Dược vừa mới đưa đến chưa được bao lâu xoay người liền bị đuổi đến liễu viện bà cũng đã nghe nói, hạ nhân Tam phòng đến chỗ quản sự lĩnh phạt, nhưng cũng chỉ phạt tượng trưng một chút.
Nhưng bây giờ Cố Thành Chi nhất quyết níu lấy điểm này không buông, hơn nữa còn trói người lại, đây là đang đánh vào mặt của bà ta.
"Nếu như Cố tam gia cảm thấy quản sự làm không tốt có thể nói thẳng ra, hà tất phải đối xử người khác như thế." Sở đại thái thái khoác lên nụ cười của một vị Hầu phu nhân xưa nay, "Hơn nữa, dù sao nơi này cũng là nội viện, Cố tam gia không nên để ngoại nam ra vào tuỳ tiện như vậy."
Thái độ của Sở lão thái gia cũng dịu đi một chút, "Đại bá mẫu ngươi nói đúng, mau bảo bọn họ đi ra, chuyện trong nhà chúng ta đóng cửa lại nói, đừng khiến cho người ngoài chê cười. Nếu những hạ nhân này phạm lỗi cứ giao cho quản sự xử lý, ngươi là chủ tử, không thể chuyện gì cũng phải tự mình động thủ."
Cố Thành Chi chỉ cảm thấy hai người thay nhau thảo mai đến ghê tởm, bây giờ Sở Quân Dật vẫn đang nằm trong phòng, thế nhưng sau khi bọn họ đi vào chỉ lo nói hắn không hợp quy củ, ngay cả một câu hỏi han tình trạng của Sở Quân Dật cũng không có.
Người một nhà?! Ai là người một nhà với bọn họ?! Loại người thân ghê tởm thế này không có cũng được!
"Ta nghĩ hai vị có thể nghe không hiểu ý của ta." Ánh mắt Cố Thành Chi lạnh lẽo như băng, chậm rãi nói: "Mấy hôm trước Thái tử điện hạ từng giao cho ta một phần văn thư, ta đem văn thư bỏ vào trong thư phòng nhỏ ở chính phòng, mấy ngày nay ta đến chỗ Thái tử điện hạ, chưa từng nghĩ..."
Biểu cảm Sở lão thái gia và Sở đại thái thái cùng lúc thay đổi.
"Chưa từng nghĩ, chờ khi ta trở về lại phát hiện văn thư đã không còn thấy nữa." Cố Thành Chi nhếch môi cười khẽ, "Ả nữ nhân kia đầu độc chủ tử, bị đánh chết không có gì đáng tiếc, bất quá văn thư biến mất dù tìm ở đâu cũng không có. Cho nên ta mới muốn mang họ đi thẩm vấn một chút, nói không chừng có thể biết được là ai đã lấy đi văn thư của ta."
Sắc mặt Sở lão thái gia và Sở đại thái thái cực kỳ khó coi, Cố Thành Chi thân cận với Thái tử cho nên hắn tiếp nhận công văn của Thái tử là chuyện bình thường, cuối cùng có mất công văn thật hay không hoàn toàn đều do Cố Thành Chi định đoạt.
Nếu hắn nói đánh mất thì nhất định đã mất một phần, đến lúc đó bên Thái tử......
"Chuyện này, chuyện này..." Sở lão thái gia có chút nóng nảy, hạ giọng nói: "Nếu là mất văn thư đối với mặt mũi của ngươi cũng khó coi, nếu như ngươi không hài lòng với việc quản sự xử phạt, ta sẽ đích thân trông chừng!"
Cố Thành Chi im lặng cười mỉa một tiếng.
Lúc này, người gác cổng đến thông báo rằng bên ngoài có mấy phụ nhân tới tìm Cố Thành Chi.
Cố Thành Chi bảo người gác cổng đưa người vào.
Sở lão thái gia không hiểu đầu cua tai heo gì, Sở đại thái thái muốn nói nhưng thấy Sở lão thái gia không ngăn cản, công công đã không nói gì thì một đứa con dâu như bà ta lại càng không thể tranh lên tiếng.
Mấy phụ nhân đến rất nhanh, tất cả đều khoảng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, dáng người cường tráng, trong tay đều cầm một cây gậy, vừa bước vào cổng viện liền hành lễ với Cố Thành Chi trước tiên, sau đó đứng sang một bên.
"Đây là?" Sở đại thái thái không tự giác hỏi.
Cố Thành Chi không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Hạ nhân của quý phủ tầm mắt quá cao, Tam phòng bọn ta không dùng nổi. Vì vậy về sau bọn ta sẽ tự tìm hạ nhân cho minh, các vị không cần hao phí tâm tư nữa."
Sở đại thái thái trợn trừng to hai mắt, vừa định lên tiếng lại bị cắt đứt.
"Nếu như lão thái gia quyết định đích thân trông chừng, vậy ta sẽ không gây khó dễ nữa." Cố Thành Chi quay đầu nói với quản sự đứng ở cổng viện: "Những người này, đều kéo tới cửa hông, ta không cần mạng của họ, mỗi người năm mươi côn, sau khi đánh xong việc này coi như xoá sạch." Câu cuối cùng Cố Thành Chi chính là nói cho Sở lão thái gia nghe.
Sở lão thái gia suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, ông cụ phất tay bảo quản sự lui xuống tìm người, kéo hết những người trên mặt đất xuống.
Đám hạ nhân bị trói sớm đã dại ra, mãi đến khi bị kéo đi mới kịp phản ứng các vị chủ tử đang nói cái gì, năm mươi côn đủ để đánh chết một người, cho dù không chết cũng phải lột da, tất cả rất hoảng sợ kêu khóc không dứt.
"Là lão thái thái phái người bảo bọn tiểu nhân rời đi!"
"Cầu Cố tam gia khai ân!"
"Đại thái thái cứu mạng! Người hẳn đã biết, thật sự không phải bọn tiểu nhân tự chủ trương muốn rời đi!"
"Oan uổng quá! Lão thái gia, lão thái gia! Van cầu người cứu bọn tiểu nhân!"
Sở lão thái gia tức giận quát: "Kéo xuống, kéo xuống hết! Bịt miệng họ lại hết cho ta!"
Cố Thành Chi đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, Thược Dược là Sở lão thái thái đưa tới, có thể điều hạ nhân của Tam phòng đi ngoại trừ Sở đại thái thái hẳn cũng chỉ có Sở lão thái thái.
Hắn không thể ra tay với Sở lão thái thái chỉ bởi vì một nha đầu, nhưng hắn tuyệt đối không ngại cho các nàng ấy thêm chút buồn bực.
Bất kể đám hạ nhân của Tam phòng này có tội hay không, thì tối qua họ không có ở trong viện trông coi.
Hà thái y từng nói, nếu cứ để Sở Quân Dật như vậy qua một đêm, hôm sau liền có thể nhặt xác luôn.
Cố Thành Chi chỉ cần vừa nghĩ tới Sở Quân Dật sẽ chết, trong lòng giống như bị lửa thiêu đốt vậy, cho dù có đánh chết toàn bộ đám hạ nhân này cũng tiêu không được lửa giận của hắn.
Năm mươi côn tuy rằng thấy nhiều, nhưng do mấy bà tử kia xuống tay đánh cũng không lấy mạng của họ, nhiều lắm chỉ cần dưỡng mấy tháng là được.
Lúc Cố Thành Chi gả đến Sở gia không có mang theo nha đầu, một là bởi vì không quen, hai là bởi vì nha đầu bên cạnh Cố nhị thái thái hầu như đều không còn.
Từ trước đến nay, người Cố gia làm việc rất quyết tuyệt, sau khi Cố nhị phu nhân mất, nha đầu bên cạnh bà đều bị Cố lão thái thái lấy đủ loại lý do giết chết, cuối cùng chỉ còn lại một tiểu nha đầu mười tuổi.
Tiểu nha đầu này được Cố Thành Chi mang đi, nhưng Sở gia cũng không phải nơi tốt lành gì, vì vậy Cố Thành Chi đã đưa tiểu nha đầu kia vào trong thôn trang dưới danh nghĩa của hắn.
Hầu như hạ nhân trong Tam phòng bây giờ đều được phân đến sau khi cả hai thành thân, người bên cạnh Sở Quân Dật đều ở tiền viện, mà Cố Thành Chi chỉ để lại mấy người tuỳ thị ở Sở gia, còn lại đều để ở ngoài phủ.
Những thứ quan trọng đều không mang tới Sở gia, bình thường những hạ nhân kia sẽ không tới gần chính phòng, sau khi cả hai đi du học trở về có thể cảm giác được hạ nhân có chút lơ là, nhưng Cố Thành Chi không quá quan tâm, kết quả lại để xảy ra chuyện Thược Dược, càng không ngờ tới phạt bọn họ cũng không có tác dụng răn đe gì.
Bên ngoài tiếng gào khóc thảm thiết làm phối nhạc, Cố Thành Chi quay đầu nói với mấy phụ nhân bên cạnh: "Càng ít người, tiền hàng tháng của các ngươi càng nhiều. Quản chặt miệng của các ngươi cũng quản chặt chân của các ngươi, làm tốt công việc của các ngươi, ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Còn có một điểm nữa, không được tùy tiện cho người lạ vào viện, có người dám xông vào trực tiếp đánh chết!"
"Vâng!" Các phụ nhân trả lời đầy hữu lực.
Sau khi đuổi Sở lão thái gia và Sở đại thái thái đi, lại đưa tám gã đại hán kia ra khỏi Sở gia, Cố Thành Chi trở lại trong viện liền trực tiếp đi vào chính phòng.
Cho dù bên ngoài ầm ĩ thế nào, Sở Quân Dật vẫn không tỉnh lại.
Cố Thành Chi thở dài, ngồi xuống bên mép giường, hắn hối hận thật rồi, nếu như hắn không rời đi mấy ngày cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đưa tay sờ sờ mặt của Sở Quân Dật, vẫn có chút lạnh, bất quá đã tốt hơn tối qua rất nhiều.
Hạ nhân trong viện đều đổi thành người của mình, nếu hắn có việc ra ngoài đã có thể an tâm một chút, chuyện lần này nói cho cùng vẫn do hắn sơ suất.
"Bọn họ khi dễ ngươi như vậy, ngươi không tức giận sao?" Cố Thành Chi vuốt ve gương mặt của y, trong giọng nói, trong ánh mắt, đều mang theo chút cảm xúc mà hắn vẫn chưa nhận ra, "Lần này là ta không tốt, ngươi, ngươi có trách ta không?"
Lúc Hà thái y tới trời đã tối, Cố Thành Chi giữ ông ở lại dùng cơm tối, sau khi ăn xong Hà thái y đề cập tới tình trạng của Sở Quân Dật.
"Hôm qua ta đã cảm thấy có chút quen tai, hôm nay ta đi hỏi một chút, Sở Lục gia bị như vậy cũng không phải lần đầu tiên." Hà thái y bưng chung trà, nghiêng người dựa vào lưng ghế.
"Không phải lần đầu tiên?!" Cố Thành Chi ngạc nhiên lặp lại.
"Đúng vậy, không phải lần đầu tiên." Hà thái y uống một ngụm trà mới nói tiếp: "Đại khái khoảng mười năm trước, Sở Lục gia đã từng bị thế này một lần, khi đó Thái y khám bệnh cho y đã trở về Thái y viện từng nhắc tới, cho nên ta mới cảm thấy nghe quen tai. Toàn thân lạnh lẽo co quắp, hàm răng cắn chặt, có phải rất giống hay không."
Cố Thành Chi cau mày gật đầu.
"Còn có chuyện này nữa, khi đó Sở gia cũng đánh chết một thông phòng, mà kể từ sau khi thông phòng đó chết tình trạng của Sở Lục gia chuyển biến tốt hơn." Hà thái y bổ sung.
"Cái gì?!" Cố Thành Chi sửng sốt một chút vội vàng hỏi lại: "Thông phòng của ai?!"
"Nghe nói là thông phòng của Sở Tam lão gia nhưng dù sao đó là chuyện trong nhà của Sở gia, vì thế Thái y kicũng không rõ lắm." Hà thái y lắc đầu.
Cố Thành Chi nhíu mày, hắn đã từng cho người điều tra tình hình Sở gia, rõ ràng Sở Tam lão gia chưa từng nạp thông phòng và thiếp thất mới đúng, hạ nhân Sở gia cũng chưa từng nhắc tới.
Hà thái y nói tiếp: "Khoảng một hai năm sau lần đó, Sở Lục Gia lại xuất hiện tình trạng này lần nữa, chẳng qua lần đó rất nhanh liền hồi phục, hôm nay khi ta hỏi có người đề cập đến."
Cố Thành Chi chân mày càng nhíu chặt hơn.
"Mọi chuyện chính là như vậy, đêm nay Sở lục gia hẳn sẽ tỉnh lại, nếu như con còn có vấn đề gì tự mình hỏi y đi, ta về trước đây." Hà Thái Y đặt chung trà xuống.
Cố Thành Chi tiễn ông ra cổng, liền trở lại phòng ngủ.
Lúc Sở Quân Dật tỉnh lại thì đã là đêm khuya, y cảm thấy từng cơn chóng mặt hết đợt này đến đợt khác kéo tới, ngực của y rất tức tối, còn cảm thấy buồn nôn nữa.
Đầu óc xoay lòng vòng một hồi lâu mới miễn cưỡng ngừng lại, kết quả vừa mở mắt ra lại bị ánh nến làm cho chói mắt, vì thế y liền nhắm mắt lại.
Lúc này, một bàn tay ấm áp đưa lên che lại ánh sáng cho y, thân thể Sở Quân Dật cứng đờ, vừa định đưa tay hất ra liền nghe được một giọng nói.
"Ngươi khoan hãy mở mắt ra."
Đây là giọng của Cố Thành Chi.
Thân thể Sở Quân Dật dần dà buông lỏng, ở trong bóng đêm y trừng mắt nhìn.
Lông mi nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay, trái tim giống như bị cái gì đó làm cho lay động đến có chút ngứa ngáy, Cố Thành Chi không chút biến sắc thu hồi tay lại.
Sở Quân Dật dần dà thích ứng ánh sáng trong phòng, muốn ngồi dậy lại phát hiện toàn thân không còn chút sức lực nào.
Cố Thành Chi đưa tay đỡ người dậy, sau đó hỏi: "Tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
Sở Quân Dật sững sờ, lập tức nhớ tới chuyện đêm qua.
Cố Thành Chi thấy sắc mặt y trắng bệch, tuy đau lòng nhưng vẫn hỏi tiếp: "Trừ bỏ bị hạ độc, còn xảy ra chuyện gì nữa?"
Sở Quân Dật chỉ im lặng cúi đầu.
"Quân Dật, ta muốn biết." Cố Thành Chi nắm lấy tay Sở Quân Dật, khẽ nói: "Ta không hi vọng lại xảy ra chuyện thế này nữa, cho nên ta muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tình trạng của Sở Quân Dật không chỉ do tác dụng của thuốc, khẳng định còn xảy ra sự tình gì đó hắn không biết, muốn đề phòng thì phải biết được nguồn căn gốc rễ của nó.
Mà Cố Thành Chi bất chợt nhớ tới những lời Hà thái y nói trước đó -- trong lòng y có một nút thắt.
Cố Thành Chi dự cảm rằng có lẽ bản thân đã cách nút thắt rất gần rồi.
Sở Quân Dật trầm mặc hồi lâu, đột ngột rút tay về, dùng tay chống đỡ giường dịch người ra sau một chút, đợi đến khi lưng dựa vào vách tường mới ngừng lại.
Khi y rút tay lại Cố Thành Chi cảm thấy có chút hụt hẫng, muốn kéo y vào lòng lại phát hiện trạng thái của Sở Quân Dật.
Lặng im trong chốc lát, Sở Quân Dật đột ngột ngẩng đầu lên.
Cố Thành Chi sửng sốt một chút.
Sở Quân Dật cảm thấy y giống như đang đứng ở trên vách đá, tiến lên một bước có thể là trời cao biển rộng, mà lùi về sau một bước chính là vực sâu vạn trượng, y nên lựa chọn thế nào đây?!
Cố Thành Chi nhìn thấy quyết tâm trong mắt của Sở Quân Dật, y đang đưa ra lựa chọn, một bước sinh, một bước tử.
Sau đó hắn nhìn thấy Sở Quân Dật cười, bên trong nụ cười còn mang theo cảm xúc mà hắn không thể hiểu nổi.
Hắn thấy Sở Quân Dật mở miệng, âm thanh êm dịu mà kiên định.
"Ngươi có tin vào chuyện luân hồi chuyển thế không?"