Hôn Khế

Chương 57: Giết Gà Dọa Khỉ



"Chỉ là nha hoàn thôi à?" Vẻ mặt và ngữ khí của Cố Thành Chi đều vô cùng điềm tĩnh, chỉ là khi nhìn vào sâu trong đáy mắt cảm nhận được lửa giận đang bị kìm nén bên trong.

Trái tim Mạt Lỵ bất giác đập lệch một nhịp, nàng ta cúi đầu trả lời: "Tất nhiên chỉ làm nha hoàn thôi ạ."

Sở gia có quá ít con cháu, mặc dù bốn vị gia có khá nhiều thê thiếp, song hiện giờ họ mới chỉ có hai nhi tử. Ngoại trừ Sở Đại nãi nãi sinh hạ Đại thiếu gia ra thì chỉ còn mỗi Tôn di nương của Sở nhị gia sinh hạ Nhị thiếu gia.

Trong suốt những năm qua, Sở lão thái thái vì việc con cháu của Sở gia mà lo lắng sốt vó hết cả lên, nha hoàn bên cạnh hầu như đều được đưa đến bốn phòng để làm thông phòng, thế nhưng đến giờ vẫn không có lấy một người sinh hạ hài tử.

Vốn dĩ Mạt Lỵ cũng cho rằng một ngày nào đó bản thân sẽ được đưa đi làm thông phòng, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới Sở lão thái thái lại đưa nàng ta đến Tam phòng.

Cũng không phải nói Tam Phòng không tốt, tuy rằng Sở Quân Dật không được sủng ái nhưng y vẫn là con cháu thuộc dòng chính Sở gia, thà là "Đích" này vẫn tốt hơn là "Thứ". Vả lại hiện tại Tam phòng vừa không có thông phòng cũng không có thiếp thất, nếu như nàng có thể đứng vững, về sau chẳng ai có thể hơn được nàng.

Chẳng qua, trước đó Sở lão thái thái đưa Thược Dược đến, sau đó Thược Dược lại bị Sở lão thái gia hạ lệnh đánh chết, thật sự có chút làm cho Mạt Lỵ sợ hãi.

Đặc biệt là vào ngày thứ hai sau khi Sở Quân Dật tỉnh lại, hạ nhân của Tam phòng đã truyền ra tin đồn rằng Sở Quân Dật tương khắc với thiếp thất, thậm chí còn đưa ra một sự việc hơn mười năm trước để làm bằng chứng.

Mạt Lỵ quả thực rất muốn làm di nương, cho dù chỉ là một thông phòng, cũng tốt hơn bị gả cho một tên tiểu tử nào đó.

Những nha hoàn hầu hạ bên người Sở lão thái thái như các nàng đều được đãi ngộ tốt hơn so với những cô nương bình thường, nhưng ai có thể đảm bảo sau này các nàng sẽ chọn được một trượng phu tốt chứ, nếu như gả sai người vậy đời này coi như chấm hết.

So ra thì làm di nương của một gia môn vẫn tốt hơn, nhưng thi thể của Thược Dược còn chưa lạnh, Mạt Lỵ không dám tơ tưởng tới.

Bây giờ nghe Cố Thành Chi hỏi như vậy, tâm Mạt Lỵ như được sống lại.

Sở Đại thái thái cười nói tiếp: "Bây giờ làm nha đầu cũng tốt." Về sau là làm nha đầu hay làm di nương đều phải xem thủ đoạn của Mạt Lỵ có đủ thông minh để thu phục được nam nhân hay không.

Cố Thành Chi thờ ơ liếc nhìn Sở Đại thái thái, sau đó quay đầu hỏi Mạt Lỵ, "Chỉ muốn làm nha đầu, không muốn làm di nương sao?"

Mạt Lỵ thở gấp, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, làm sao lại không muốn, nhưng lại không thể thốt ra lời như vậy, "Nô tì nghe theo chủ tử."

Cố Thành Chi trong lòng cười lạnh một tiếng, ánh mắt thâm thúy, "Cũng được, gia nô nhà ta vẫn còn độc thân, hiện tại ta cũng không cần lo lắng không có người thích hợp để an bài nữa."

Như đóa hoa thoáng nở rồi tàn, gương mặt hơi ửng đỏ của Mạt Lỵ biến mất trong chốc lát, nàng ta ngẩng đầu, dùng ánh mắt không thể tin nhìn hắn.

"Lão thái thái đã tặng, nếu như ta từ chối quả thực là thất lễ rồi." Cố Thành Chi cười khẽ nói.

"Nha đầu này là cho Tiểu Lục!" Sở lão thái thái tức giận nói.

Cố Thành Chi thần sắc không động, chỉ là thu liễm nụ cười, "Hóa ra, trong lòng lão thái thái không coi ta là người của Tam Phòng."

Sở lão thái thái sững sờ, bà cụ quả thực không hề coi Cố Thành Chi là người Sở gia, nhưng bà cụ không thể nói ra những lời như vậy.

Thấy tình cảnh như thế, Sở Đại thái thái vội vàng giải vây nói: "Lão thái thái không hề có ý như vậy, ngươi nhìn, nha đầu này là đưa tới hầu hạ cho các ngươi, nhưng ngươi lại tùy tiện tay mai mối cho tiểu tử khác không phải đã phụ lòng lão thái thái rồi sao?!"

"Đúng vậy! Ta chính là có ý này!" Sở lão thái thái thấy con dâu trải ra bậc thang, lập tức thuận thế bước xuống, còn lẽ thẳng khí hùng nói: "Đồ vật trưởng bối tặng sao có thể tùy tiện tay tặng cho người khác!"

Cố Thành Chi chỉ nhìn "Đồ vật" Sở lão thái thái tặng không tiếp lời.

Sở Đại thái thái suy nghĩ một chút lời hắn vừa mới, chẳng lẽ Cố Thành Chi là coi trọng nha đầu này, muốn mang về làm thông phòng sao?!

Ngẫm lại cũng có thể đi, Cố Thành Chi đến Sở gia cũng đã hơn một năm, hiện tại đã gần hai mươi tuổi, lại không có con cái, có lẽ hắn có chút nóng vội.

Dù sao Mạt Lỵ cũng là muốn đưa tới Tam phòng, mặc kệ là ngủ với ai trong hai người bọn họ cũng không quan trọng.



Nghĩ đến đây, Sở Đại thái thái cười hiền lạnh hơn một chút, "Nếu như nha đầu này đã đưa tới Tam phòng của hai người, vậy dĩ nhiên sẽ do các người định đoạt."

Cố Thành Chi lại liếc mắt nhìn Sở Đại thái thái một chút.

Thấy trên mặt Cố Thành Chi không có bất kỳ cảm xúc gì, Sở Đại thái thái liền cho rằng hắn còn đang vì chuyện vừa rồi mà buồn bực, bà mím môi mỉm cười nói: "Chẳng qua chỉ là một nha đầu, nếu như Cố tam gia muốn cứ nói thẳng, lão thái thái luôn luôn rất yêu thương bọn tiểu bối các ngươi."

Cố Thành Chi không có tiếp lời, chỉ nhìn về phía Mạt Lỵ, thản nhiên nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Tình thế xoay chuyển quá nhanh khiến Mạt Lỵ không kịp phản ứng, đợi nàng suy nghĩ hiểu rõ ẩn ý bên trong những lời của Sở Đại thái thái nói, thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng hiện rõ trên mặt, nàng quỳ rạp xuống đất dịu dàng trả lời: "Mọi việc đều tùy ý Cố Tam Gia làm chủ."

Cố Thành Chi hừ lạnh một tiếng.

Sở Đại thái thái chỉ nghĩ hắn xấu hổ, rất thấu hiểu nói: "Đã như vậy, vậy bày hai bàn tiệc rượu, náo nhiệt một chút cũng rất tốt."

Mạt Lỵ thấy Cố Thành Chi vẫn không có ý lên tiếng, nhịn xuống xấu hổ tiếp lời nói: "Nô tỳ chắc chắn sẽ hầu hạ Cố tam gia... Cùng Lục gia thật tốt."

"Nói cách khác ngươi muốn làm di nương?" Cố Thành Chi hơi híp mắt, chuyển đề tài nói, "Ngươi có biết y tương khắc với thiếp thất hay không?"

Mạt Lỵ tất nhiên hiểu hắn nói tới ai, thế nhưng từ xưa đến nay chỉ có chuyện khắc vợ khắc chồng, khắc thiếp thất nói sao cũng giống như đang nói hươu nói vượn.

Dù sao có thể làm di nương vẫn tốt hơn làm nha đầu, Mạt Lỵ sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức trả lời: "Lục Gia là người hiền tự có phúc tướng, nô tỳ chắc chắn sẽ chú ý cẩn thận, tuyệt đối không làm chuyện tổn thương Lục gia."

"Rất tốt!" Cố Thành Chi khóe miệng dần dần câu lên, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Ngay khi mọi người trong phòng cho rằng mọi chuyện đã được định đoạt, Cố Thành Chi đột nhiên đưa tay bóp lấy cổ của Mạt Lỵ. (cuối cùng edit nãy giờ cũng chờ tới khúc này =]=]] nguyên bộ thích nhất khúc này lun á)

Nữ nhân cả phòng nhìn thấy khuôn mặt của Mạt Lỵ dần dần chuyền từ hồng sang trắng, từ trắng sang đỏ, cuối cùng là xanh tím.

Cố Thành Chi cười mỉa một tiếng, quay khuôn mặt trắng bệch của Mạt Lỵ về phía đám nữ nhân trong phòng, để cho họ nhìn được rõ ràng hơn một chút.

"Ngươi, ngươi, ngươi..." Sở lão thái thái ôm ngực, lặp đi lap lại từ "Ngươi" mấy lần vẫn không nói thành câu.

"Lão thái thái nói là tặng nha đầu này, đáng tiếc là nha đầu này tâm quá lớn, biết rõ tương khắc với chủ tử vẫn một hai muốn vào cửa." Cố Thành Chi cười lạnh chậm rãi nói tiếp: "Có ý đồ mưu hại chủ tử, mê hoặc lão thái thái, hãm hại lão thái thái thành người bất nhân bất nghĩa, thứ bất trung bất nghĩa này, còn có giá trị gì để sống."

Nói xong lời này, Cố Thành Chi Cổ Thanh Chi lại dùng sức thêm một chút nữa dứt khoát bẻ gãy cổ Mạt Lỵ.

Trong phòng lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

"Ta biết lão thái thái là bị nha đầu này che mắt." Cố Thành Chi rút tay về, móc ra một cái khăn lau tay, sau đó ngẩng đầu lên cười nói: "Vì vậy không cần cảm ơn ta."

Mạt Lỵ ngã trên mặt đất, đầu cùng thân thể hình thành một vòng cong kỳ dị, mặt hướng về phía các nàng, hai mắt trợn tròn cực lớn, khuôn mặt tím xanh, vẻ mặt đầy hoảng sợ, nàng cứ như vậy nhìn các nàng chết không nhắm mắt.

Đừng nói là những thái thái cùng nãi nãi sống an nhàn sung sướng này, ngay cả nha đầu bà tử đứng một bên cũng sắp bị dọa đến muốn ngất, thế nhưng Cố Thành Chi mỉm cười nhìn các nàng, khiến các nàng có muốn ngất cũng không dám ngất, chỉ sợ sẽ thành Mạt Lỵ thứ hai.

Cố Thành Chi sớm đã phiền thấu đám người Sở gia này rồi, trước đây tiểu đả tiểu nháo hắn không thèm để ý, nhưng chuyện của Thược Dược thật sự chạm tới điểm mấu chốt của hắn.

Nhưng Thược Dược chết rồi, hạ nhân trong viện Tam phòng đều bị xử lý, nếu hắn còn tiếp tục truy cứu thì lại trở thành người không nói lý lẽ.

Vì Sở Quân Dật đã nói Sở lão thái thái sẽ còn đưa người đến nữa, đã như thế thì hắn liền đợi.

Mấy ngày này, ngoại trừ bí mật truyền ra những tin đồn kia, còn bởi vì Sở Quân Dật đến nay vẫn nằm trên giường không dậy nổi, Sở lão thái thái không bắt được Sở Quân Dật, chỉ có thể đem mũi giáo nhắm về phía hắn.

Người thì thật sự rất muốn giết, nhưng cũng phải giết đến lẽ thẳng khí hùng.

Cũng may Sở Đại thái thái cứ luôn đổ thêm dầu vào lửa, nếu không Cố Thành Chi cũng không đủ kiên nhẫn nói mấy lời nhảm nhí với Mạt Lỵ nãy giờ.

Sở lão thái thái "Ngươi ngươi ngươi" nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu hoàn chỉnh, "Ngươi dám?!"

Nữ quyến nhà cao cửa rộng tự cho là khoan hậu nhân từ, cho dù đánh phạt hạ nhân cũng rất ít khi muốn lấy mạng người, cùng lắm chỉ đánh bản tử ném tới thôn trang, sống hay chết phó mặt cho trời.

Họ sẽ không đi xem hành hình, chứ đừng nói đến là thấy thi thể, giờ nhìn thấy một nha đầu đang sống sờ sờ bị bóp cổ chết ngay trước mắt, nỗi kinh hoàng mà họ phải chịu ai có thể thấu được.

Mỗi người sắc mặt trắng xanh, thân thể cứng đờ, trông cũng không tốt hơn Mạc Lỵ đang nằm trên đất.

Ngay cả Sở Đại thái thái cũng cứng đờ đến không dám động, nhưng Sở lão thái thái lại cực kỳ tức giận, đối với việc thế này năng lực chịu đựng của bà cụ chắc chắn tốn hơn vơi đám con dâu cháu dâu, lập tức vỗ bàn giận dữ hét lớn: "Nha đầu của ta ngươi cũng dám động! Ngươi, ngươi... Ngươi đây là bất hiếu!"

"Xem lão thái thái nói kìa, nha đầu này muốn mưu hại chủ tử, chết không có gì đáng tiếc." Cố Thành Chi vẫn tươi cười, ánh mắt sắc bén thêm mấy phần, ngay cả âm thanh cũng trầm thấp hơn, "Quân Dật là người của ta, ai muốn y chết, ta liền lấy mạng kẻ đó!"

Sở lão thái thái hơi rùng mình, chỉ cảm thấy một cỗ băng hàn ý công kích tới.

Câu nói này bà (cụ) đã từng nghe qua, chính là nhi tử có tiền đồ nhất, cũng là nhi tử ngỗ ngược nhất của bà (cụ) đã từng nói ra lời tương tự như vậy.

Khi đó, nó đã quỳ trước mặt Sở lão thái gia, thái độ vô cùng kiên quyết, gần như ngỗ nghịch cưỡng bức Sở lão thái gia xử lý thiếp thất mà Sở lão thái thái đứa tới.

Đó là nhi tử của bà (cụ), do bà mang thai mười tháng sinh ra, kết quả lại vì một nữ nhân cùng đứa con với nữ nhân đó liền ngỗ nghịch với mẫu thân là bà (cụ) đây.

Sở lão thái thái tức giận đến muốn hộc máu, nhiều năm như vậy thế không ngờ vẫn có người nói ra những lời như vậy.

Một hơi này chưa kịp thở ra thì bà cụ đã ngất đi.



Cố Thành Chi bất động, những người còn lại đều không dám động.

Cho đến lúc này, các nàng mới nhớ tới Cố Thành Chi là một vị tướng từng giết người trên chiến trường, hắn không phải thư sinh văn nhược.

Trước đây, hắn vì nhiều lý do mà nhẫn nhịn, nhưng giờ đây hắn không còn ý định nhẫn nhịn nữa, vì thế mà lộ ra nanh vuốt hung mãnh đủ để xé rách bất luận người hay vật gì đứng chắn trước mặt hắn.

Bây giờ, Cố Thành Chi không làm gì nhưng hắn chỉ ngồi đó thôi cũng đủ khiến các nàng giống như đang ở trên pháp trường đẫm máu, mà đao phủ lại đang nhìn chằm chằm vào từng người bọn họ.

Khi Sở lão thái thái ngất đi, một nha đầu kêu lên một tiếng, nhưng dưới ánh mắt trầm tĩnh của Cố Thành Chi lại đột ngột im bặt đi.

"Còn ngẩn ngơ ra đó làm gì, không tới xem tình huống của lão thái thái đi." Cố Thành Chi thấy không có ai dám động đậy, vừa cười vừa nói.

Được phân phó, nha đầu bà tử vội vàng vây quanh Sở lão thái thái, sợ xảy ra chuyện gì.

"Đi mời thái y." Cố Thành Chi nói với nha đầu đứng gần nhất: "Thuận tiện đến viện tử của ta gọi hai người tới."

Nha đầu vừa nghe Cố Thành Chi nói thế, hai chân tuy gần như nhũn ra nhưng vẫn loạng choạng chạy ra khỏi viện tử.

Bởi vì Cố Thành Chi không có ý rời đi,cho nên nha đầu bà tử trong phòng cũng không dám cử động, đành phải để Sở lão thái thái nằm tạm ở trên giường La Hán, sau đó đứng sang một bên.

Tuy nhiên, mấy vị thái thái và nãi nãi chân tay bắt đầu luống cuống, lúc đầu là bị doạ sợ đến tay chân lạnh cóng, nhưng đến khi lấy lại sức lực thì bị khí thế Cố Thành Chi áp chế.

Ánh mắt của hắn không có gì đáng sợ, nhưng khi nhìnvào lại giống như đang nói: Dám động đậy, dám nói chuyện, dám rời đi, kẻ nằm trên mặt đất kia chính là kết cục của các ngươi.

Thấy các nàng giống như chim cút, trên mặt Cố Thành Chi cũng hiện lên một tia cười lạnh.

Hắn chưa bao giờ đánh giá cao thủ đoạn của đám nữ nhân này, chỉ là hiện tại bị kéo xuống nước, nếu bọn họ đã muốn chơi vậy hắn sẽ chơi với các nàng một ván lớn.

Nhóm thái thái, nãi nãi đều đứng ngồi không yên, không chỉ vì cơ thể tê cứng mà còn vì áp lực tâm lý.

Nhất là khi Cố Thành Chi nở nụ cười tự tiếu phi tiếu, giống như muốn cỗ vũ các nàng hãy trở thành một Mạt Lỵ tiếp theo.

Vào lúc bầu không khí trong phòng đang rơi vào bế tắc, thì từ bên ngoài có hai phụ nhân đi vào trong viện tử.

"Ném vào bãi tha ma đi, trực tiếp thiêu đi." Cố Thành Chi chỉ vào thi thể trên mặt đất, ánh mắt chậm rãi quét qua nữ quyến trong phòng, "Cái thứ phản chủ này, nghiền xương thành tro vẫn còn nhẹ, đúng không?"

Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, nhưng những lời hắn nói ra lại làm cho ai nấy dựng tóc gáy, răng va vào nhau lập cập.

Thi thể Mạt lỵ bị mang đi, Cố Thành Chi cũng không bảo các nàng rời đi, mà bưng chung trà đã sớm nguội lạnh, uống từng ngụm từng ngụm một.

Ngược lại, hắn muốn xem xem, nếu không có sự cho phép của hắn thì ai sẽ dám rời đi.

Sự thật đã chứng minh, thật sự không có ai dám liều mạng, thẳng đến khi Thái y bước vào cửa, cũng không có người nào dám tự tiện động đậy.

Cố Thành Chi đứng dậy nghênh đón, cùng Thái y đứng ở bên cạnh Sở lão thái thái.

Thái y thấy bầu không khí trong phòng có gì đó không ổn lắm, theo bản năng nhìn Cố Thành Chi một cái.

Cố Thành Chi sắc mặt bình tĩnh nói: "Hôm nay, có một ả tiện tỳ mê hoặc lão thái thái, có ý đồ mưu hại chủ tử, lão thái thái vì tức giận quá độ mà ngất đi, xin Thái y nhanh chóng chẩn bệnh."

Thấy những người khác trong phòng cũng không phản bác, Thái y cũng không nhiều lời nữa, đi qua bắt mạch kê đơn thuốc, còn nói mấy điều cần chú ý trước khi rời đi.

Cố Thành Chi đứng ở trong phòng, hài lòng khẽ gật đầu, Thái y quả nhiên đều rất thức thời.

"Lão thái thái bị tiện tỳ chọc tức đến ngất đi, các ngươi hãy chăm sóc người cho thật tốt." Ánh mắt Cố Thành Chi đảo qua nha đầu bà tử trong phòng, thấy các nàng liều mạng gật đầu, lại nhìn về phía mấy vị thái thái và nãi nãi, "Nếu như đã không còn chuyện gì nữa, ta rời đi trước vậy."

Nhóm thái thái và nãi nãi đều cứng ngắc khẽ gật đầu, các nàng ước gì Cố Thành Chi mau chóng rời đi.

"Nếu như có chuyện..." Cố Thành Chi thấy các nàng trong chớp mắt liền khẩn trương, khẽ cười nói ra nửa câu nói sau, "Các người vẫn có thể tới tìm ta."

Nhìn bóng lưng Cố Thành Chi rời đi, mọi người ngồi ở đây đều nhưu được giải thoát mà thở phào một hơi, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Cả đời này tốt nhất đừng có gặp lại Cố Thành Chi.

Ra khỏi viện tử, Cố Thành Chi không quay trở về viện tử Tam phòng, mà đi thẳng tới chỗ của Sở lão thái gia.

Đem sự tình hôm nay giản lược nói lại một lần, để phòng người nào dùng việc này đâm hắn một đao.

Sở lão thái gia chưa bao giờ quan tâm đến nội vụ ở nội viện, vừa nghe nói Sở lão thái thái lại tặng người cho Tam phòng thì ông lập tức nhức đầu.

Hơn nữa, những gì Cố Thành Chi nói đều rất có lý, nhanh liền thuyết phục được Sở lão thái gia.

Sau chuyện của Thược Dược liền có thể nhìn ra thái độ của Sở lão thái gia, ông cụ không hề có tâm tư nhúng tay vào chuyện của Tam phòng, đối với việc Sở lão thái thái tự ý chủ trương khẳng định là không thích.

Cố Thành Chi chỉ châm thêm một chút lửa xong cũng liền rời đi, hắn cũng không quan tâm mấy chuyện ở nội viện, cho nên làm đến bước này đã đủ rồi.

Nhìn thấy Cố Thành Chi trở về với nụ cười trên môi, Sở Quân Dật cảm thấy kỳ lạ.

Y biết vừa nãy Cố Thành Chi đến chỗ Sở lão thái thái, Sở lão thái thái kiên quyết phải làm khó dễ bọn họ, vậy tại sao hắn trở về lại có thể vui vẻ đến vậy.

Hơn nữa, vừa nãy Cố Thành Chi còn gọi hai người trong viện đi, y nghĩ mãi vẫn không hiểu Cố Thành Chi muốn làm cái gì.



Thấy Sở Quân Dật hiếu kì, Cố Thành Chi không vội nói ra, ngồi vào bên cạnh bàn rót chung trà, chậm rãi uống.

Sở Quân Dật suýt nữa bị nội thương, đi vòng quanh Cố Thành Chi hai vòng vẫn không thấy hắn nói gì.

Thấy y gấp gáp, Cố Thành Chi đưa tay kéo y ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó liền nói hết toàn bộ sự tình xảy ra trong viện tử của Sở lão thái thái.

Sở Quân Dật nghe xong trợn mắt há hốc mồm, chờ đến khi Cố Thành Chi nói xong vẫn không lấy lại tinh thần được.

"Cảm ơn." Sau khi Sở Quân Dật hồi hồn câu đầu tiên nói ra chính là lời cảm tạ, Cố Thành Chi làm như vậy một nửa nguyên nhân là bởi vì mình.

Cố Thành Chi cười cười, vỗ vỗ đầu của y, đứng dậy đi vào thư phòng.

Phải nói rằng chiêugiết gà dọa khỉ của Cố Thành Chi ngày đó vô cùng thành công.

Vốn dĩ người Sở gia coi hai người họ như không khí, hiện giờ đều xem người Tam phòng như hồng thủy mãnh thú, chỉ sợ tránh không kịp.

Những người có mặt ở trong phòng Sở lão thái thái chính phòng ngày đó, sau khi trở về đều bị bệnh, Thái y đến chẩn bện một người lại một người, thế là toàn bộ Sở gia đều tràn ngập mùi thuốc.

Đối với chuyện này, Cố Thành Chi chỉ cười trừ.

Thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh, bắt đầu chuyển sang mùa đông, trận tuyết đầu tiên rơi rất lớn.

Sở Quân Dật co ro ở bên cạnh lò sưởi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra ngoài một cái.

Cửa phòng bị người đẩy ra, Cố Thành Chi lách mình tiến vào.

"Sao ngươi không chờ tuyết nhỏ đi một chút hẳn về." Sở Quân Dật đứng dậy giúp hắn vỗ tuyết dính trên người, chỉ mới đi từ thư phòng về chính phòng mà trên người hắn đã tích một tầng tuyết.

"Không sao đâu." Cố Thành Chi phủi phủi tay áo, nắm lấy tay Sở Quân Dật, sau đó móc ra một tấm thiếp mời đưa cho y, "Nhìn xem."

Nhận lấy thiếp mời, Sở Quân Dật không có lập tức mở ra xem, mà lôi kéo Cố Thành Chi trở lại phòng ngủ, cầm bộ quần áo đưa cho hắn.

Cố Thành Chi mỉm cười nhận lấy, không chút ngại ngùng mà trực tiếp thay đồ.

Sở Quân Dật gương mặt hơi nóng, quay đầu đi chỗ khác, lúc này y mới mở tấm thiếp mời ra.

Động tác của Cố Thành Chi rất nhanh, không bao lâu liền thay xong quân áo, đứng ở bên cạnh Sở Quân Dật, nhẹ nhàng nói: "Thu dọn đồ đi, đợi đến khi tuyết ngừng chúng ta liền đi."

"Nhưng mà..." Sở Quân Dật mấp máy môi, "Mang ta theo không tốt lắm đâu."

"Không có gì không tốt cả." Cố Thành Chi sờ sờ mặt của y, "Thiếp mời bên trên viết, dẫn theo người đi cùng đi cũng được."

"Thế nhưng..." Sở Quân Dật có chút do dự.

Đây là thiếp mời của phủ Thái tử, mời Cố Thành Chi tới sơn trang suối nước nóng ngoài ngoại ô ở mấy ngày, hàng năm Tấn Dung gần như đều sẽ đưa thiếp mời này cho các tử đệ* trong kinh, việc này cũng đã được Hoàng Thượng ngầm đồng ý.

*Tử đệ: đại loại là chỉ mấy người ngang hàng phải lứa hay chỉ những người đi theo quân đội. Ở đây ý chỉ những con cháu gia đình quyền quý bằng chang phải lứa với anh Thái Tử á.

Những năm trước Sở đại gia đều đi, nếu không cũng chỉ mang thêm Sở Nhị Gia cùng đi.

Với quan hệ của Cố Thành Chi và Tấn Dung mà nói, nhận được thiếp mời này rất bình thường, chỉ là mang theo mình...

"Ta sẽ không để một mình ngươi ở lại Sở gia đâu." Cố Thành Chi âm thanh ôn nhu mà kiên định, "Thái tử cũng đã đáp ứng rồi, ngươi chỉ cần đi theo ta là được rồi."