Qua hạ chí, thời tiết dần bắt đầu nóng lên, hai ngày qua trời nhiều mây nhưng không mưa.
Người Kinh thành thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, các tỉnh lân cận khô hạn, thậm chí vùng phụ cận Kinh thành cũng có lúc không mưa. Tuy nói tình hình hạn hán lan không đến kinh thành, nhưng luôn có người sẽ nghĩ nếu là trời đổ mưa thì tốt rồi.
Mà ở nội cung Càn Thanh cung trong Hoàng thành, lại đang nổi lên một trận cuồng phong, có lẽ nói như vậy cũng không đủ để hình dung bầu không khí lúc này.
Hoàng thượng ngồi ở bên cửa sổ, sắc mặt u ám đáng sợ, tiểu thái giám trực ban ước gì mình là cọc gỗ vẫn đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, ngay cả mồ hôi rơi xuống cũng không dám giơ tay lên để lau nó đi.
"Còn chưa tới sao?" Hoàng thượng nhìn về phía tiểu thái giám bên cạnh hỏi, ngữ khí mang theo một cổ hàn ý chết người.
"Còn chưa tới, hẳn sẽ nhanh thôi ạ." Tiểu thái giám vội vàng giương mắt nhìn bên ngoài cửa một chút mới trả lời, nhưng trong lòng lại run lên. Cho dù biết bản thân không cần để ý tới lửa giận này, nhưng hắn ta vẫn toát mồ hôi khi nghe Hoàng thượng hỏi
Mà Tổng quản đại thái giám Càn Thanh cung, Trần công công lại bưng một ly trà đi đến bên cạnh hoàng thượng, khẽ giọng nói: "Hoàng thượng, uống một ngụm trà thông họng đi."
Hoàng thượng nhìn hắn ta một cái, tiếp nhận chung trà uống hai hớp, sau đó liền mím chặt môi gắt gao nhìn chằm chằm kia chén trà.
Đột nhiên, y đưa tay ném chung trà ra ngoài, như thở không ra hơi, sau khi hít sâu mấy lần mới nghiến răng hỏi một câu: "Còn chưa tới sao?!" Trong giọng nói còn mang theo một chút sắc bén.
Tiểu thái giám nhanh chóng rụt đầu vào lồng ngực, hắn lại nhìn thoáng qua ngoài cửa, đáp: "Vẫn chưa..."
Trần công công vẫn luôn đứng ở bên cạnh, lúc Hoàng thượng đang hỏi chuyện liền nháy mắt với một tiểu thái giám khác, ý bảo hắn ta mau thu dọn chung trà đi. Chung trà vốn là để cho Hoàng thượng ném, bây giờ mà không để Hoàng thượng trút giận một chút thì khoảng thời gian này sẽ có kẻ bị xui xẻo, lửa giận này của Hoàng thượng vẫn nên phát với chính chủ đi.
Ngay lúc lửa giận Hoàn thượng chưa hạ, một tiểu thái giám chạy vào thông báo: "Hoàng thượng, Cố đại nhân cầu kiến."
"Bảo hắn cút vào đây!" Hoàng thượng gằn từng chữ từng chữ qua kẽ răng.
Tiểu thái giám vẫn luôn cúi đầu, nghe thấy hoàng thượng nói như vậy liền lui ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa liền chạy đi truyền lời, chỉ cầu bản thân có thể tránh xa nơi này.
Hai ngày nay tâm tình của Cố lão gia không tồi, lúc Hoàng thượng truyền ông tiến cung thì còn đang suy nghĩ là có chuyện gì, nhưng gần đây chuyện khiến cho Hoàng thượng bận tâm chỉ có mỗi chuyện hôn sự của cháu trai mình. Đệ đệ của ông không làm tròn trách nhiệm Hoàng thượng giao, tuy nói Hoàng thượng không có trách tội nhưng gã vẫn sợ Hoàng thượng sẽ trút giận lên mình, bản thân có thể ngồi vào vị trí này cũng không dễ dàng, chỉ mong an ổn sống là điều quan trọng nhất.
Hoàng thượng không có nói rõ y đối Cố nhị lão gia cùng Cố Thành Chi bất mãn, nhưng khi đó rõ ràng đã tức giận vô cùng, sao còn có thể trọng dụng cùng hắn (ở đây là nói Cố Thành Chi). Người đi Nam Sơn đều là người của Hoàng thượng, nhưng khi mang về lại là loại quẻ tượng này đây chẳng phải đã nói rõ ý tứ của Hoàng thượng, thân làm thần tử tự nhiên phải thức thời. (Ngu vl >_