Chuyện Sở gia có ma quỷ quấy phá không có lan truyền ra, nhưng Sở lão thái gia và Sở lão thái thái lại đều bệnh nặng một trận.
Cố Thành Chi nghe tùy thị báo cáo, khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến phất tay cho người lui xuống.
Sở Quân Dật ngồi ở một bên chép lưỡi, hỏi: "Ngươi đã làm gì, lại có thể doạ người thành như vậy?"
"Chủ ý không phải do ngươi đưa ra sao, giờ còn hỏi ta làm gì?" Cố Thành Chi cười nói.
"Chủ ý là ta ra, nhưng việc này là ngươi phái người đi làm, muốn biết đương nhiên phải hỏi ngươi." Sở Quân Dật bĩu môi.
Ngày đó từ Cầm quán trở về, Cố Thành Chi liền bắt tay chuẩn bị tiết lộ chuyện của Bạch di nương từng chút từng chút một, ban đầu chỉ muốn từ trong miệng đám hạ nhân nói ra, nhưng Sở Quân Dật lại nghĩ tới chuyện giả ma quỷ.
Cố Thành Chi suy nghĩ một chút cảm thấy làm vậy càng hay, liền phái người vào ban đêm lẻn vào Sở gia, trình diễn tiết mục linh hồn lang thang trở về lúc nửa đêm.
Sau khi từ sơn trang suối nước nóng trở về, Cố Thành Chi vẫn cho người đi hỏi thăm chuyện của Bạch di nương, Sở lão thái thái hận Bạch di nương đến chết đi được, nhưng bà cụ vẫn không thể ngăn Sở lão thái gia thỉnh thoảng tưởng niệm một phen.
Cho nên chuyện của Bạch di nương ở trước mặt Sở lão thái thái là điều cấm kỵ, nhưng trong miệng đám hạ nhân lại không phải là chuyện kiêng kị gì, chỉ cần không ở trước mặt Sở lão thái thái nhắc tới là được.
Không tra thì không biết, tra một cái thật đúng sợ khiếp người, lúc trước Cố Thành Chi vẫn cho rằng Bạch di nương chỉ vì rất được lòng Sở lão thái gia, nhưng thực tế lại không chỉ như thế.
Sủng thiếp diệt thê sẽ bị trừng phạt, Sở lão thái gia ở bên ngoài rất tôn trọng chính thê là Sở lão thái thái, nhưng ông cụ lại bí mật tặng đồ cho Bạch di nương còn nhiều hơn tặng cho Sở lão thái thái.
Vô luận là đãi ngộ hay yêu thương, hầu như chỉ ngoại trừ danh phận chính thê và địa vị Thế tử ra, Bạch di nương ở Sở gia đãi ngộ còn tốt hơn cả Sở lão thái thái vị Hầu phu nhân chính thức này.
Thể diện nên cho chính thê Sở lão thái gia đều cho, về phần những thứ khác ông cụ nhất định không cho. Sở lão thái gia chính là bày tỏ thái độ cho người ngoài thấy rằng bản thân ông cụ tuy sủng thiếp nhưng không có diệt thê, coi như nhà mẹ đẻ của Sở lão thái thái có tới đây cũng không thể làm khó dễ gì được.
Sở lão thái thái rất muốn xử lí Bạch di nương, thế nhưng Sở lão thái gia bảo vệ Bạch di nương quá kỹ, nếu như Bạch di nương bị tổn thương một chút xíu vậy chứng tỏ Sở lão thái thái không hiền lương thục đức.
Nếu đức hạnh của chính thê đã trở nên như vậy, thì việc Sở lão thái thái muốn Bạch di nương chết cũng không có gì lạ.
"Người giả quỷ là nữ?" Sở Quân Dật hiếu kỳ hỏi.
"Không phải, là nam nhân, nhưng khá am hiểu khẩu kỹ* mà thôi." Cố Thành Chi cười nói.
*口技 - khẩu kỹ; kỹ thuật miệng; một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo của miệng để mà bắt chước các âm thanh khác.
"Cũng may hai người họ nghĩ tới Bạch di nương, không hề nghĩ là cô hồn dã quỷ từ đâu tới?" Sở gia đã cho người đi tìm hòa thượng, chuẩn bị khai đàn siêu độ vong linh.
"Còn không phải bởi vì tiếng gọi kia." Cố Thành Chi nhéo nhẹ mặt Sở Quân Dật, trên mặt lại mang theo châm chọc.
Tiếng gọi "Hoàn lang" là một cái xưng hô độc nhất vô nhị, chỉ có mỗi Bạch di nương gọi Sở lão thái gia như vậy, cho dù là Sở lão thái thái thì cũng không thể gọi Sở lão thái gia như vậy.
"Nói cho ta biết người còn sai người đi làm chuyện gì nữa? Chỉ một tiếng gọi 'Hoàn Lang' kia dường như không đủ đô để đạt được loại hiệu quả này, lá gan tổ phụ không nhỏ đến thế." Sở Quân Dật chọc chọc cánh tay Cố Thành Chi.
Sở lão thái thái ngã bệnh đã trong dự liệu của y, nhưng Sở lão thái gia cũng bị dọa thành như vậy thật sự không bình thường, sau khi chân ái trở về, lại không hề khóc lóc thảm thương bày tỏ nỗi lòng, nghĩ thế nào cũng không đúng lắm.
"Bạch di nương tóc tai bù xù từ cửa sổ 'bay' vào, một thân bạch y, nhưng trên người bê bết máu, khuôn mặt xanh trắng, từng tiếng từng tiếng gọi 'Hoàn lang', ta nghĩ cho dù có là Sở lão thái gia cũng chịu không nổi đâu." Cố Thành Chi nhếch khóe miệng lên.
Sở Quân Dật há hốc mồm líu lưỡi, đây là tiết tấu muốn dọa người ta tè ra quần à.
"Khoan hãy nói, chuyện giả quỷ hiệu quả vô cùng tốt." Tâm tình Cố Thành Chi rất tốt.
Sở Quân Dật trầm mặc trong chớp mắt vẫn nói: "Làm vậy cũng đủ rồi, đừng làm quá mức."
"Mềm lòng rồi?" Cố Thành Chi nhíu mày hỏi.
"Có lẽ vậy..." Sở Quân Dật thở dài trả lời.
Cố Thành Chi ôm người vào lòng, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không oán bọn họ?"
Thái độ của Sở lão thái gia và Sở lão thái thái ảnh hưởng trực tiếp đến thái độ của toàn bộ người ở Sở gia đối đãi với Sở Quân Dật, Bạch ma ma có thể đau lòng đến khóc không ngừng, ngay cả hắn cũng tức giận đau lòng không thôi. Nhưng Sở Quân Dật giống như không hề quan tâm, chỉ không biết y là thật sự không quan tâm, hay chỉ đang đè nén khổ sở ở trong lòng.
Sở Quân Dật dựa vào người Cố Thành Chi, trầm mặc một hồi mới nói: "Có chút... không nhớ rõ, có lẽ đã từng oán... Nhưng hiện tại lại không có ấn tượng gì."
"Thật sao?" Cố Thành Chi cẩn thận quan sát vẻ mặt của y, muốn từ đó nhìn xem Sở Quân Dật có nói dối hay không.
"Ta không có lừa người." Sở Quân Dật nhìn mặt Cố Thành Chi, ánh mắt lại có chút rời rạc, "Thực ra... Ta chưa từng trách bọn họ, sau khi cha mẹ qua đời ta vẫn luôn ân hận, nếu trước đó ta có thể bình thường một chút, cha mẹ sẽ không chết. Bọn họ (người Sở gia) đối xử với ta như vậy... trong lòng ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, tất cả họ đều là người thân của cha..." Câu nói tiếp theo dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Cố Thành Chi khiến cho Sở Quân Dật không nói tiếp được nữa.
Cố Thành Chi thật sự cảm thấy sắp bị tức chết rồi, hóa ra cũng vì Sở Quân Dật dung túng cho nên người Sở gia mới có thái độ thế này. Bởi vì bọn họ là người thân của Sở tam lão gia, vì vậy đối xử với y như vậy bị Sở Quân Dật biến tướng thành bọn họ đang thay Sở tam lão gia báo thù.
Sở Quân Dật cúi đầu, y biết bản thân làm vậy không tốt, nhưng nếu tự mình động thủ, làm không tốt sẽ thành tự sát, mượn tay người khác chẳng qua là sự trừng phạt dành cho bản thân mà thôi.
Cố Thành Chi thấy bộ dạng này của y thì lửa giận trong lòng không ngừng bùng lên, thế nhưng đánh thì không nỡ đánh, mắng cũng không nỡ mắng, cuối cùng đành phải cắn răng ném người lên trên giường, hung hăng chọt lét, nhìn Sở Quân Dật lăn lộn trên giường mới cảm giác lửa giận trong lòng miễn cưỡng tiêu tan một chút, nhưng lửa trên người lại bị đốt lên.
"Ta biết lỗi rồi, ta biết lỗi rồi, ta thật sự biết lỗi rồi!" Sở Quân Dật nước mắt cũng sắp trào ra, muốn bắt lấy tay Cố Thành Chi lại bắt không được, chỉ đành luôn miệng cầu xin tha thứ.
Trong mắt Cố Thành Chi tràn đầy lửa giận, đưa tay kéo người vào trong lòng, ôm thật chặt, đợi đến khi thân thể bình ổn một chút, mới lấy tay hung hăng vỗ mông y hai cái.
Sở Quân Dật nhắm mắt giả chết, lông mi càng không ngừng run rẩy, màu đỏ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần lan đến mặt cùng lỗ tai của y, nhìn Cố Thành Chi miệng khô lưỡi khô nhưng lại không nỡ buông ra.
"Sau này còn dám nữa hay không?!" Cố Thành khàn giọng hỏi.
"Không dám." Sở Quân Dật liên tục lắc đầu.
Cố Thành Chi rất hài lòng với đáp án này, cắn răng thả người ra, nếu còn tiếp tục náo loạn thật sự hắn sẽ không thể kiềm chế được nữa.
Lông mi Sở Quân Dật run lên, đợi hơn nửa ngày mới hơi hơi mở mắt ra, nhìn thấy Cố Thành Chi ngồi trở lại bên cạnh bàn uống một ly tiếp một ly rót nước dập lửa, trong lòng vừa chua vừa chát, cảm giác ngọt ngào lại dần dần dâng lên, y cũng không biết đó là tư vị gì.
Nhẹ nhàng đứng lên, nhìn thấy Cố Thành Chi động tác hơi khưng lại, Sở Quân Dật không khỏi mỉm cười, đi qua, đưa tay từ phía sau vòng qua vai Cố Thành Chi, ôn nhu nói: "Sau này, ta sẽ không như vậy nữa, ngươi đừng tức giận nữa mà."
Cố Thành Chi hừ lạnh hai tiếng, nhịn một chút vẫn không nhịn được, đưa tay kéo người lại, gắt gao ôm vào trong lòng.
Ngồi vào trên đùi Cố Thành Chi, cảm giác được cánh tay mạnh mẽ đặt ở thắt lưng kia, trong lòng Sở Quân Dật cực kỳ thỏa mãn.
Ôm nhau một lát, Sở Quân Dật mở miệng nói: "Sở gia vậy là đủ rồi, nếu còn dọa nữa chỉ sợ sẽ phiền toái."
Cố Thành Chi nhìn y một cái nhưng không nói gì cả.
"Ngươi đừng có quên, nếu tổ phụ tổ mẫu xảy ra chuyện...... Ngươi phải giữ chín tháng hiếu kỳ đó." Sở Quân Dật đưa tay vuốt mặt Cố Thành Chi.
"Được, nghe lời ngươi." Cố Thành Chi bắt lấy tay y, đặt lên môi hôn nhẹ một cái.
Vốn dĩ Cố Thành Chi còn muốn dọa hai người họ thêm lần nữa mới thu tay, nhưng Sở Quân Dật nói cũng có lý, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu lỡ doạ chết người, hắn sẽ không thể tham gia kỳ Xuân vi sang năm.
Thời gian ba năm quá dài, hắn chờ không nổi.
Thấy Cố Thành Chi đồng ý, Sở Quân Dật cũng thở phào nhẹ nhõm, y không ngờ tới chuyện giả quỷ lại có hiệu quả tốt đến thế, có thể dọa cho người ngã bệnh luôn.
Mặc dù rất hả giận, nhưng nếu xảy ra chuyện, ảnh hưởng đến Cố Thành Chi thì không tốt, an toàn một chút vẫn tốt hơn.
"Vừa vặn, tìm thời gian dọn dẹp nhà cửa, đợi sau khi phân gia chúng ta dọn ra ngoài." Cố Thành Chi cười nói.
"Được." Sở Quân Dật cũng nở nụ cười.
Trong tay Sở Quân Dật chỉ có khế đất của cửa hàng thôn trang, còn lại chính là ba cửa hàng của Quan Tình.
Trái lại, trong tay Cố Thành có một căn nhà, mấy năm trước Cố nhị lão gia đã mua, tứ hợp viện ngũ tiến (5 sân)*, phía sau có vườn, nghe nói là rất tốt, bất quá phòng ốc hơi cũ một chút, có lẽ cần phải sửa chữa lại mới có thể vào ở.
*Tứ hợp viện là khuôn viên hình vuông hoặc hình chữ nhật, tức là 3 tòa kiến trúc gồm nhà chính và nhà ngang hướng Đông - hướng Tây được khép kín bằng dãy nhà có cửa ở phía trước. Dù nhà có tên gọi "Tứ hợp viện" nhưng vẫn không hẳn thiết kế của nó chỉ có 1 sân. Trên thực tế, những gia đình giàu có ngày xưa, có thể sở hữu các "hợp viện lớn" lên đến 7 hay 9 sân tùy theo tài chính và nhu cầu của chủ nhà, có những khu Tứ hợp viện nhỏ, khi đó khoảng sân giữa khá nhỏ nhưng có những khu Tứ hợp viện rất rộng và thiết kế tỉ mỉ, công phu.
Hình ảnh tứ hợp viện ngũ tiến (5 sân):
"Vậy để ta đi xem, mấy tháng nữa đến Xuân Vi rồi." Sở Quân Dật không muốn Cố Thành Chi bị chuyện này mà phân tâm.
"Được, ta sẽ phái người giúp ngươi." Cố Thành Chi cười cười, "Đợi đến khi tuyết rơi, có thể phòng ốc sẽ bị tuyết đè sập, đừng sửa chữa lại nữa, trực tiếp đập đi xây dựng lại sẽ dễ dàng hơn, ngươi xem ngươi thích căn nhà thế bào, chúng ta vẽ một bản thiết kế."
Sở Quân Dật nở nụ cười thay cho câu trả lời.
Buổi tối lúc ngủ, Cố Thành Chi thở dài nói: "Chuyện của phụ thân mẫu thân ngươi đừng quá tự trách mình, họ không trách ngươi, ngươi sống không tốt thì họ sẽ đau lòng."
Sở Quân Dật dung túng người Sở gia đối xử với bản thân như vậy, trong lòng Cố Thành Chi vẫn luôn thấy không thoải mái, người hắn không nỡ chạm vào, dựa vào đâu để cho những người đó khi dễ.
"Ta biết bọn họ sẽ không trách ta..." Nhưng Sở Quân Dật sẽ ở trong lòng tự trách chính mình, đây chính là một cái nút thắt chết trong lòng y, trừ phi Sở tam lão gia và Sở tam phu nhân sống lại, nếu không cả đời này Sở Quân Dật chắc chắn không thể bỏ đi ý nghĩ này, "Ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa, ngươi yên tâm đi."
Nguyện vọng duy nhất của Sở tam lão gia và Sở tam thái thái là mong y có thể sống thật vui vẻ, vì thế Sở Quân Dật sẽ không đi tìm cái chết nữa, hơn nữa bây giờ y đã không còn muốn chết nữa rồi.
"Ngủ đi." Cố Thành Chi thở dài, ôm người càng chặt hơn, hôn lên trán y, "Đối với ngươi, ta mãi mãi không thể yên lòng được, ngươi phải nhớ, hiện tại mạng của ngươi không chỉ thuộc về một mình ngươi thôi đâu."
"Ừm." Sở Quân Dật mím môi cười khẽ.
Sở gia bày một pháp sự lớn, những chuyện đó đều không liên quan đến Sở Quân Dật và Cố Thành Chi, Sở gia không phái người tới thông báo cho bọn họ, hai người cũng giả bộ như không biết chuyện gì cả.
Sau pháp sự, người Sở gia luôn cẩn thận từng li từng tí trong một thời gian, phát hiện 'Bạch di nương' không còn xuất hiện nữa, cũng dần dần yên tâm hơn.
Sở lão thái gia thân thể vẫn rất tốt, khôi phục rất nhanh, chỉ là tâm trạng cực kỳ u uất, ông cụ luôn muốn Bạch di nương có thể trở về thăm mình, nhưng chưa từng nghĩ tới khi gặp lại sẽ là cảnh tượng thế này.
Ngược lại, sức khỏe của Sở lão thái thái vẫn luôn không tốt lên được, nhưng khi nhìn thấy Sở lão thái gia mỗi ngày tưởng niệm Bạch di nương, bộ dáng thở ngắn than dài của ông cụ khiến lửa giận trong lòng bà cụ nổi lên, vì thế càng ra sức cố gắng khỏe lại hơn.
Đảo mắt đã vào tháng của mùa đông, y như lời Cố Thành Chi đã nói tuyết rơi dày đặc, trước đó đã rơi mấy trận tuyết nhưng không lớn lắm, nếu nói đè sập phòng ốc có chút nói quá.
Mà trận tuyết lớn này rơi liên tục ba ngày, cả tòa Kinh thành đều bị băng tuyết bao phủ.
Cố Thành Chi đã đặt toàn bộ tâm lực vào kỳ Xuân vi sang năm, những việc vặt này đều giao cho Sở Quân Dật xử lý.
Sở Quân Dật xem qua phòng ở trong căn tứ hợp viện ngũ tiến kia, phòng ốc có chút cũ nát, nếu như đã quyết định đập đi xây lại, vậy hết thảy làm luôn một lần, đỡ phải ngày sau phía Đông sửa một chút phía Tây sửa một chút.
Đội xây dựng là Cố Thành Chi phái người đi tìm, Sở Quân Dật nói yêu cầu với bọn họ, sau đó y cho người ở lại giám sát, còn bản thân trở về nghiên cứu bản vẽ thiết kế, buổi tối thuận tiện hỏi ý kiến của Cố Thành Chi, đủ mọi thứ linh tinh loạn xạ, đợi đến khi đưa ra bản vẽ thì phòng ở trong ngôi nhà đó đều đã bị đập bỏ hết.
Chuyện bên này tiến hành đã đâu vào đấy, trái lại bên Sở gia bắt đầu nổi sóng gió.
Sau đêm Sở lão thái thái nhìn thấy 'Bạch di nương' liền thường xuyên mất ngủ, cho dù ban đêm có ngủ cũng thường xuyên nói mớ.
Nếu như thường ngày nói mớ cũng không có gì, nhưng Sở lão thái gia vốn dĩ nghi ngờ cái chết của Bạch di nương chết có liên quan với Sở lão thái thái, chẳng qua những năm này không có chứng cớ mà thôi.
Trong đêm nghe được Sở lão thái thái nói mớ, Sở lão thái gia không ngủ nữa, ngồi dậy lẳng lặng nghe người bên gối đang nói cái gì.
Đều nói ngày nghĩ đêm mơ, Sở lão thái thái ban ngày bởi vì Bạch di nương đã chứa một bụng lửa giận, cho nên trong mộng bắt đầu đánh Bạch di nương, đợi đến khi người cũng bị đánh đến sống không bằng chết, Sở lão thái thái giẫm người ở dưới chân vừa cười to vừa mắng, chính lúc này từ trong miệng bà cụ thoát ra mấy lời.
Sở lão thái gia ngồi ở bên cạnh Sở lão thái thái nghe được mấy câu nói mớ này, trong cơn giận dữ đánh thức Sở lão thái thái.
Sở lão thái thái tỉnh lại vẫn còn hơi mơ hồ, thấy Sở lão thái gia còn tưởng bản thân vẫn ở trong mộng, lập tức cười lạnh nói: "Ngươi không phải sủng ái tiểu tiện nhân kia sao?! Ả chết rồi ta xem ngươi còn sủng ái được không?! Ngươi khẳng định là không thấy được bộ dáng ả ta trước khi chết thảm cỡ nào, thật sự rất muốn để ngươi nhìn một chút, không biết sau khi ngươi thấy còn có thể coi ả thành tâm can bảo bối nữa hay không?"
Sở lão thái gia tức đến trợn trắng mắt, trực tiếp nhào tới đánh nhau với Sở lão thái thái.
Sở Quân Dật nghe hạ nhân báo cáo xong thì không nói nên lời.
Cố Thành Chi phất phất tay, bảo người lui ra, sau đó sờ sờ đầu Sở Quân Dật.
Sắp sang năm mới rồi, hai người họ phải từ Hội An thư viện trở về Sở gia, kết quả vừa trở về liền phát hiện bầu không khí ở Sở gia vô cùng nặng nề, hỏi xong mới biết là Sở lão thái gia và Sở lão thái thái đã trở mặt thành thù, dẫn đến toàn bộ người Sở gia đều thành chim sợ cành cong, ngay cả ra khỏi cổng viện cũng không dám thở mạnh.
"Mặc kệ bọn họ, chuyện bên kia đã giải quyết xong chưa?" Cố Thành Chi một chút áy náy cũng không có, ngoại trừ lần đầu tiên hắn phái người hù dọa, sau đó hắn đã không làm gì thêm nữa.
"Xong rồi, tiền công lúc trước đều trả hết cả rồi, chờ ra tháng giêng mới gọi bọn họ tới nữa." Sở Quân Dật bất đắc dĩ trả lời.
Cố Thành Chi gật đầu, "Qua mười lăm chúng ta sẽ về thư viện, ngươi đừng quan tâm mấy người kia đó làm gì."