Lần đầu tiên trong cuộc đời tự mình đa tình, Cố Viện có chút nóng mặt, không thể tránh khỏi trừng mắt liếc người đàn ông một cái. Cô vốn căn bản không để bụng 10 vạn này, hiện tại chính là nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cô cười giả dối, trả lời: "Nếu tôi phải thì sao*?"
(*Vivi giải thích chỗ này cho các nàng dễ hiểu, đoạn trước anh Thẩm nói Nếu chị ko phải là công việc đặc đặc thù thì số tiền chị nhận là ko hợp pháp. Nên giờ chị mới nói là nếu phải thì sao. Chương trước ta cũng quên chú thích chỗ nghề nghiệp đặc thù này, có thể hiểu là những công việc có khai báo, có nộp thuế ấy.)
Thẩm Vạn Cẩm tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, không nhanh không chậm nói: "Vậy phiền cô viết cái hoá đơn, danh mục thì tuỳ ý."
Cái quỷ gì vậy, lần đầu tiên thấy làm loại chuyện này còn muốn lấy hoá đơn ấy. Cố Viện thật sự là bị kinh ngạc rồi, người thật sự cạn lời chính là cô, bởi cô có thể nhận ra từ trong mắt người này, hắn không phải nói giỡn, hắn là thật sự muốn hoá đơn.
Thậm chí bởi vì cô kinh ngạc, đối phương còn hiểu lý lẽ mà bắt đầu phổ cập khoa học về tầm quan trọng của một tờ hoá đơn.
"Không có hoá đơn, khi tiến hành khai báo đối chiếu với đơn vị kế toán về mục này, sẽ bị chế độ kinh tế tài chính xử phạt..."
"Bệnh tâm thần!"
Khóe miệng Cố Viện run rẩy rất nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể phun ra ba chữ này. Vừa mới dứt lời, cô gấp không chờ nổi xoay người.
Phía sau còn truyền đến tiếng người đàn ông nhượng bộ: "Không có hoá hơn vậy phiếu tính tiền viết tay cũng được, cô có con dấu không?"
Cố Viện dưới chân hơi lảo đảo, chân vốn bị làm đến nhũn ra giờ thiếu chút nữa là không xong. Cô đỡ trán thở dài, người này quả thật là lạ lùng!
Nửa giờ sau, Cố Viện lại thay đổi ý nghĩ của mình, hắn không phải là người lạ lùng, mà phải là cực phẩm mới đúng.
Lúc này Bạch Huyên Huyên ở phòng tân hôn, đang chuẩn bị tiến hành hoạt động đầu tiên của hôn lễ— tìm giày cưới.
Trong phòng chen đầy người, có nam có nữ có già có trẻ, giá trị nhan sắc khác biệt cực lớn. Có những người soái đến nỗi làm người ta ghen ghét, chú rể ôn hoà lễ phép và đám bạn của chú rể. Cũng có những người đầu to mặt lớn kêu gào lung tung, các bà con của Bạch gia.
Người đi đầu gọi là Bạch Cương, là anh họ của Bạch Huyên Huyên. Lúc này đôi mắt háo sắc của hắn nhìn Cố Viện, lớn tiếng phát động cảm xúc của mọi người ở đây:
"Tôi thấy giày cô dâu giấu dưới váy phù dâu đấy, nói không chừng là cột vào trên đùi, tôi tới giúp mọi người sờ một chút."
Căn phòng nho nhỏ lập tức nóng lên, không ít người mở to mắt nhìn chằm chằm Cố Viện. Mặc dù là quần áo không gợi cảm chút nào, nhưng mặc ở trên người cô gái cũng có thể nhìn ra dáng người rất ngon. Huống chi lộ ra bên ngoài là làn da trắng sáng, khuôn mặt nhỏ không phấn son trang điểm lại tinh xảo xinh đẹp.
"Ừng ực" ở đây có người nuốt nước miếng, bắt đầu tranh luận:
"Cái đầu mày ấy, lỡ như mày cố ý che giấu cho người ta thì sao, tao cảm thấy ý kiến công bằng là mỗi người sờ một lần là hợp lý nhất."
"Chó má, mấy người như vậy là tìm giày cưới sao? Tao thấy là đang tìm chuyện vui thì có. Tao cảm thấy có thể trực tiếp xốc lên nhìn, công bằng công chính."
Toàn bộ trong phòng chia làm ba nhóm, một nhóm là Bạch Cương cầm đầu quậy chuyện; một nhóm là phụ nữ trong thôn, phần lớn là mắt lạnh nhìn, có người còn đệm vào; cuối cùng là chú rể và nhóm bạn của hắn, sắc mặt đều đen vô cùng.
Sớm nghe nói khu vực vùng sâu vùng xa có tập tục nháo phù dâu, lại không thể tưởng tượng được, nơi này cách bọn họ nháo đây là không xem người khác là con người. Nhớ lại hơn mười phút trước, Bạch Huyên Huyên ám chỉ cô có thể đem giày giấu ở dưới chân là tương đối bảo mật, con ngươi Cố Viện lạnh hơn.
Bạch Huyên Huyên ngồi ở giữa, đầu tiên là nhìn nhìn sắc mặt bạn trai với nhóm bạn hắn, lập tức đỏ mặt xin lỗi tựa hồ như vô cùng áy náy: "Ngại quá, tập tục nơi này thật không tốt, mọi người chỉ là thích nói giỡn."
Nghe được chỉ là vui đùa, nhóm bạn chú rể sắc mặt hơi giãn ra một chút. Bọn họ đều là người có giáo dưỡng, tất nhiên hiểu phong tục các nơi không giống, ưu khuyết khác nhau. Mặc kệ trong lòng không tán thành như thế nào, cũng không nên bởi vậy mà liên lụy đến bản thân cô dâu. Xuất phát từ tôn trọng đối với cô dâu, bọn họ vẫn chưa lên tiếng, chỉ là đều dịch về phía Cố Viện.
Lúc trước từng có tiếp xúc với Cố Viện nên biểu hiện của Lâm Ngạn rõ ràng hơn nhiều. Trên gương mặt tuổi trẻ tràn đầy khinh thường, trực tiếp đứng ở bên cạnh người Cố Viện.
Bạch Huyên Huyên lại chuyển hướng nói với đám người Bạch Cương: "Anh họ, mọi người đừng quá đáng quá mức."
Cuối cùng, cô ta mới nhìn về phía Cố Viện, lúc nhìn thấy đối phương mặc dù mặc váy xấu như vậy, vẫn cứ diễm lệ áp đảo hoa thơm cỏ lạ, trong mắt Bạch Huyên Huyên xẹt qua một tia đố kỵ, cười hòa giải: "Viện Viện đừng để ý, bọn họ chỉ là đùa giỡn thôi."
"Ấy, Huyên Huyên, đừng nói như vậy chứ. Anh đây vẫn luôn chơi như vậy mà, sao, con gái thành phố thì cao quý, khinh thường nơi nhỏ này của chúng ta à..."
Bạch Cương vừa mới sừng sộ tựa hồ như nổi giận, mỡ trên mặt rung rung, tay không ngừng vung loạn, còn không thuận theo ý, không buông tha rống lên, ngụ ý, chơi không nổi thì đừng làm phù dâu, chẳng qua chỉ là con đàn bà mà còn dám phản kháng.
Trong lòng Bạch Huyên Huyên không ngờ, cô ta nghĩ tên trứng thối kia lúc này lại quậy cái gì. Không thấy sắc mặt Vũ Hàng khó coi bao nhiêu sao. Hôn lễ của cô giống với những người khác trong thôn sao? Cô ta không muốn ở trước mặt chồng tương lai và bạn của anh ta để lại loại ấn tượng này.
Mà khi liếc thấy khóe miệng Cố Viện mang theo ý cười trào phúng, cô ta có chút không khống chế được, đố kỵ vẫn luôn đè nén trong lòng lên men, chỉ muốn cho Cố Viện xấu mặt một lần. Cho dù Vũ Hàng bọn họ không vui vẻ thì hôm nay là ngày vui, bọn họ sẽ không thật sự trở mặt. Cơ hội tốt như vậy chỉ sợ sau này sẽ không có.
Tâm niệm Bạch Huyên Huyên hơi đổi, ánh mắt hung ác, làm như thật khó xử nhìn Cố Viện thương lượng:
"Viện Viện, quả thật đây là phong tục của bọn mình, nếu không cậu để cho anh họ mình tuỳ tiện kiểm tra một chút. Anh ấy có chừng mực, sẽ không thật sự đụng tới cậu đâu. Lát nữa mình lại cho cậu cái bao lì xì lớn."
Mặt Cố Viện hoàn toàn lạnh lẽo, đây là đem cô làm thành cái gì?
Cô còn chưa kịp có phản ứng, Bạch Cương lại giống như đã được cho phép, mang theo ý cười dâm đãng đi đến chỗ Cố Viện. Mấy anh em hắn cũng xúm đến, ý tứ thật rõ ràng, mềm không được thì mạnh bạo.
Không khí trong phòng chạm vào là nổ ngay. Đột nhiên có người nắm lấy tay Cố Viện, bàn tay rất lớn rất ấm áp, nhưng có chút mồ hôi.
Cố Viện nghiêng đầu, liền thấy Lâm Ngạn cau mày, cậu thanh niên hơi hé miệng nói: "Chị Cố, đừng sợ", ngay sau đó còn đưa cho cô xem vũ khí một tay khác của hắn vừa lấy— một cái chậu hoa tiên nhân cầu nhỏ sức sống dạt dào.
Dưới hoàn cảnh căng thẳng như vậy Cố Viện lại thiếu chút nữa bị chọc cười. Trong lòng cô cũng nhẹ nhàng hơn chút, cô biết, có bọn đàn ông này ở đây, không ai động được cô. Google ngay trang # Т RUMtruyeИ.v n #
Mắt thấy đám người Bạch Cương kia càng đi càng gần, móng heo sắp đụng tới cánh tay Cố Viện, tiên nhân cầu trong tay Lâm ngạn cũng đã chuẩn bị ném ra.
Không nghĩ tới "Bang" một tiếng vang lớn truyền đến. Mọi người kinh ngạc nhìn qua, vậy mà lại là người vẫn luôn ôn tồn lễ độ Trần Vũ Hàng!
Chú rể mặt lạnh đứng ở trong phòng, dưới chân là ly thuỷ tinh tan vỡ, đáy mắt đều là lửa giận, ngực phập phồng kịch liệt, chỗ trán gân xanh giật giật không ngừng, mỗi một chữ đều như là từ trong cổ họng nhảy ra: "Đủ rồi đấy!"
Người không thường phát hỏa khi nổi giận là rất đáng sợ. Ngay cả Bạch Cương cũng bị hàn băng trong mắt người đàn ông dọa, nhưng bên người hắn đều là đàn em, có chút mất mặt. Hơn nữa Trần Vũ Hàng vẫn luôn biểu hiện hễ đòi hỏi là đáp ứng, làm cho bọn họ không có chút sợ hãi nào. Giờ phút này hắn còn lẩm bẩm cãi lại: "Em rể à, đây đều là quy củ..."
Trần Vũ Hàng giận tới tay vẫn luôn phát run, lòng bàn tay siết chặt mảnh thuỷ tinh, máu không ngừng chảy lại giống như không cảm giác được. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn hoàn toàn không bận tâm lễ phép đánh gãy lời đối phương:
"Vậy dựa theo quy củ, loại chuyện tìm giày cưới này, có phải nên do tôi tới hoàn thành hay không!"