Nếu như không muốn, thế thì kẻ gia nhập sau như tên Tiêu Giai kia sẽ độc hưởng cô gái ấy, ba người bọn họ có ai có thể cam tâm đây? Nhưng nếu như nguyện ý, vậy nghĩa là cùng chung...
Giống như Cố Viện đã đoán, liên minh giữa bốn người trong nháy mắt tan vỡ. Cô cho bọn hắn cơ hội để lựa chọn, lại cũng rất có tâm cơ thiết kế một cảnh vây hãm khó khăn như vậy.
Tra nữ ư, cũng chỉ là muốn chủ động tranh thủ cho bản thân một chút thôi.
Người thứ hai thỏa hiệp chính là Lâm Ngạn.
Thiếu niên cao to này bước tới trước, đóng cửa sổ đang lồng lộng gió trêи mái xe lại, còn mở máy sưởi trong xe lên, nhiệt độ không khí trong núi rất thấp, huống chi cô gái không mảnh áo che thân, thời điểm đắm chìm trong ɖu͙ƈ vọng có thể không cảm thấy được, nhưng lúc xong việc có thể sẽ dễ bị cảm.
Trong lòng Cố Viện xẹt qua một dòng nước ấm, tùy ý thiếu niên cúi người xuống, hôn lên trán cô, giọng hắn vẫn trong trẻo như cũ, có loại tự tin gần như là ngây thơ: "Chị Viện Viện sau này sẽ phát hiện, em mới là người tốt nhất... đến lúc đó, nhất định sẽ thích em nhất!"
Sau khi nói xong, hắn giống như hạ quyết tâm, không muốn để bản thân trở nên do dự, kéo khóa kéo xuống, thả đồ vật thô to của mình ra. Đó là một cây côn thịt to như cánh tay, gân xanh đan xen leo lên, quy đầu to như trứng ngỗng mang khí thế nghiêm nghị, vẻ ngoài lại là thịt hồng nhạt non mềm tươi mới, giống với tính tình của hắn. Hai bên trái phải dưới đáy côn thịt treo hai cái túi trứng tròn vo, lông đen bóng rải rác chung quanh, kết hợp với kϊƈɦ cỡ cực to, ngược lại có chút sự bá đạo lỗ mãng.
Hai người đàn ông đều bị kẹp đến mức sau eo tê dại, lập tức phối hợp với nhau tăng tốc lên, ʍôиɠ của Tiêu Giai chuyển động nhanh chóng, cự vật tùy ý ở trong u huyệt đùa giỡn đâm xoáy. Lâm Ngạn cũng không chịu thua kém, đồ vật to đâm thọc trong miệng nhỏ của cô gái.
Hết đợt này đến đợt khác, cắm làm đến mức hai иɦũ ɦσα Cố Viện lay động lung tung, trong miệng phát ra âm thanh rêи rỉ ưm ưm a a vô nghĩa, khóe miệng chảy ra một sợi nước dãi, chỗ cửa huyệt lại thêm bọt mép bay tứ tung, ngón chân cuộn chặt lại, toàn bộ cái ʍôиɠ đều bị vô lăng đè ép đến nỗi thay đổi hình dạng, mỗi một thời khắc đều ở trong tình trạng kề cận với vui sướиɠ cực hạn.
Sau khi lại cắm thêm trăm cái, rốt cuộc ghen tuông kia không kìm nén được, sau khi cô gái hét lên tiếng ngắn ngủi, chỗ sâu trong tao tâm bắn ra một cổ âm tinh, tưới lên quy đầu, mị thịt mấp máy cực nhanh, bao phủ lấy dương cụ thô to cường tráng.
"Tới rồi... tới rồi... A... Chọc... Chọc mạnh quá... A Giai... Ông xã... Bắn, bắn cho em..."
Một câu xưng hô như vậy, vốn đã sắp đến cực hạn, Tiêu Giai rốt cuộc khó có thể nhẫn nại thêm nữa, thân gậy sưng căng đến phát đau, eo thon thúc vào điên cuồng, hung hăng tiến thẳng vào hoa tâm, sau khi nghiền vào chỗ sâu nhất, mã mắt buông lỏng, tϊиɦ ɖϊƈh͙ mau chóng bắn ra.
Chất lỏng nóng rực đặc sệt hun nóng khiến cho cả vách tường không ngừng co rúm, Cố Viện bất giác trở nên co rút, có loại ảo giác mỗi một lỗ chân lông đều giãn nở ra lại bị đàn ông đổ bê-tông lấp kín... Còn chưa hoàn toàn hoàn hồn lại từ trong cơn cao trào này lại lần nữa bị Lâm Ngan một phát túm lên, đè lên trêи mặt sau lưng ghế, một chân bị nâng lên cao, thiếu niên liền đỡ thịt căn thô to cường tráng vọt đi vào.
"A...Căng quá! Chịu không nổi... Ưm a..."
Quy đầu to như trứng ngỗng vọt vào trong động hoa huyệt còn chưa hoàn toàn khép kín lại, đẩy hết toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc sệt trở vô lại, dùng sức ma sát, lần thứ hai cắm làm, giống như ganh đua gì đó, vừa vào trận là đã mưa rền gió dữ, côn thịt cắm đến chỗ sâu nhất không chút thương tiếc, còn mang theo ghen tuông mà la lên: "Còn em thì sao, gọi em là gì?"
Thiếu niên trẻ tuổi lại tràn đầy sức sống, động tác bên hông mãnh liệt như sóng thần, mỗi lần thúc tới, xương mu đều chạm vào nhau phát ra tiếng vang thật lớn, thao đến mức chất dịch đục vẩy ra ngoài, theo chỗ giao hợp "tí tách" rơi xuống đất.
"Ư ư... A Ngạn... Ngoan nha... Cũng là ông xã luôn... Ưm a..."
Giọng nói cô gái rời rạc thành từng tiếng nhỏ vụn, trong cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào mơ hồ, giống như vừa khóc vừa kể lể thân thể không cách nào thừa nhận kɧօáϊ cảm đợt sau càng dâng trào hơn đợt trước này.
ƈôи ȶɦịt ra sức đâm thúc vào trong huyệt thịt, nhiều lần va chạm chỗ mẫn cảm trêи vách động, sau khi lao tới với biên độ lớn, cảm giác no căng cực đại cùng cảm giác tê mỏi ập đến, bức cho Cố Viện không ngừng thét chói tai.
Bị hai căn ƈôи ȶɦịt với kϊƈɦ cỡ không giống nhau thay phiên nhau làm, thật sự là quá sung sướиɠ.
Không biết qua bao lâu, sau khi lại lần nữa bị bắn cho tràn đầy, toàn bộ thân thể Cố Viện đều mềm mại ngã xuống, nửa người dựa vào trêи ghế, mơ mơ hồ hồ có người đi vào, bàn tay ấm áp nâng cô dậy, thấp giọng hỏi cô: "Còn muốn không?"
Là Chu Nguyên Minh, nghĩ đến cây ƈôи ȶɦịt đầy gân xanh khác hẳn với người thường kia của hắn, hoa huyệt của Cố Viện vừa mới bị hung hăng cắm một lần lại lần nữa phát ra tiếng "ùng ục", phun ra một lượng lớn hỗn hợp chất lỏng trắng đục, sền sệt kỳ lạ, hai chân lại ɖâʍ đãng giơ lên trêи eo người đàn ông.
"Muốn... Còn muốn... Bên trong căng quá... Giúp em đem những cái đó thao ra ngoài đi..."
ƈôи ȶɦịt một cây lại tiếp một cây, khoái cảm lần này so với lần trước càng thêm mãnh liệt lâu dài, mỗi lần Cố Viện đều cảm thấy chính mình sẽ chết mất thì sau khi cảm giác no căng, đau nhức, tê ngứa qua đi lại là một đợt sóng to gió lớn mới khác. Những cơn khát vọng đều bị đồng loạt hủy diệt, chính thức ăn đến no căng, chẳng còn cảm giác luôn nôn nóng khát vọng tình ɖu͙ƈ như trước kia nữa.
Hết thảy đều thực hoàn mỹ, nhưng mãi đến một khắc cuối cùng, vẫn là không có hơi thở của người kia. Trong lòng Cố Viện có chút mất mát, lại cảm thấy bản thân có lòng tham, đã có ba người đàn ông, thế mà còn không biết đủ.
Đang lúc hoảng hốt, Tiêu Giai đang ở bên cạnh cô đột nhiên ngẩng đầu, người đàn ông này không hay nói chuyện nhưng mỗi lần nói đều thực sự có thể đánh trúng trọng tâm, hắn kỳ thật là người suy nghĩ thấu đáo nhất, cũng hiểu Trần Vũ Hàng nhất. Hắn nhìn biểu cảm của Cố Viện, lại nhìn Trần Vũ Hàng đang đứng giữa xe như bức tượng điêu khắc, trong mắt hiện lên các loại cảm xúc, cuối cùng rốt cuộc hạ quyết tâm, nhàn nhạt mở miệng:
"Hàng tử, tụi tôi đều mắc việc, hay là cậu đi chuẩn bị cơm chiều chút đi."
Có là ai đi chăng nữa, bị đoạt mất phụ nữ, bị làm trò thay phiên thao làm ngay trước mặt, còn bảo hắn đi nấu cơm hầu hạ, đều không thể nhẫn nhịn được.
Khi nhìn người đàn ông đỏ mắt xông tới, tâm Cố Viện rốt cuộc cũng buông xuống. Chuyện tương lai không biết sẽ đi đâu về đâu, có lẽ quan hệ như vậy của bọn họ không thể lâu dài, nhưng chỉ mong giờ phút này không thẹn chính mình, không thẹn với bọn họ là được!