Phó Dư Dã chớp mắt, nói: "Thầy có thể giảng tiếp trang sau."
Tôi mới chú ý đến tình hình hiện tại, hoang mang bối rối mà chuyển trang Power Point, có lẽ đã xảy ra lỗi trong lúc nào, Power Point nhảy trang không được như bình thường, càng cố gắng tìm trang mình đang cần, tôi càng thấy xấu hổ.
Ngón tay Phó Dư Dã chỉ một trang trên màn hình.
"Trang này."
Cậu ấy chăm chú nhìn màn hình.
Tôi ngẩn người. Cậu ấy đưa mắt nhìn về phía tôi, tôi lập tức trả lời: "À đúng rồi."
Tôi cảm thấy thực sự rất xấu hổ vào lúc đó.
May mắn thay, đến khi Phó Dư Dã rời đi cũng không thể hiện sự bất mãn hay để ý nào.
Cậu ấy vẫn lễ phép, khiêm tốn như cũ, trái ngược với tôi, chật vật, không chớp mắt, mặt ngây ra.
Tôi tiếp tục đến nhà Phó Dư Dã mỗi tuần một lần, ngoại trừ dì bảo mẫu thường xuất hiện ra, tôi không gặp ai khác, căn nhà trống chỉ có cậu ấy và một con chó lớn. Nói thế nào đây, cảm giác có gì đó thật buồn.
Có một ngày khi tôi đến, chuông cửa vang lên rất lâu, Phó Dư Dã mới ra mở cửa.
Cậu ấy mặc một chiếc áo len kaki và quần bông màu xám, như thể cậu ấy chỉ vừa bước ra khỏi giường.
Tôi nghĩ cậu ấy có thể đã ngủ muộn vào đêm hôm qua, có thể là do cậu ấy chơi mệt hoặc do học tập mệt, dẫn đến hiện tại cậu ấy mời tôi vào với đôi mắt còn đang muốn díu vào nhau.
Thay vì tức giận, tôi lại có một cảm giác rất tuyệt vời, ừ thì bạn biết đấy, con người ta chỉ để lộ con người thật của mình trước người thân hoặc những người mà họ tin tưởng.
Có lẽ hai tháng ở chung đã khiến Phó Dư Dã thoải mái đôi chút.
Lúc này cậu ấy mới giống một học sinh cấp ba bình thường.
Cậu ấy vừa đi rửa mặt, vừa ho khan một tiếng.
Cố gắng đè nén cái ho ấy xuống.
Khi vào học, chúng tôi bắt đầu ôn lại từ vựng và những câu ví dụ đã học tuần trước như thường lệ, tôi phát hiện giọng cậu ấy mang theo chút giọng mũi.
Chờ cậu ấy đọc xong, tôi mới hỏi: "Cậu bị cảm sao?" Phó Dư Dã sửng sốt một chút, sau đó hỏi tôi hôm nay có cần nghỉ học không?
Tôi vừa buồn cười vừa không biết nên nói gì.
Tại sao người quyết định lại là tôi thế này.
Tôi nghĩ, cậu ấy sợ cậu sẽ lây bệnh cho tôi sao?
Tôi hỏi: "Cậu đã đo nhiệt độ chưa? Cậu có bị sốt không?"
Cậu ấy nhìn tôi, không nói gì.
Tôi với cậu ấy mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau một hồi, vẫn là tôi chịu thua trước mà quay đầu tránh đi.
Tôi nhìn nội dung trên quyển sách, nói: "Trong nhà có hộp y tế không, tôi thấy hiện tại cậu nên kiểm tra tình trạng sức khoẻ của mình đi."
Da cậu ấy rất trắng, buổi sáng tôi không để ý, giờ tôi mới nhận ra đôi môi luôn hồng hào của cậu ấy hiện đang nứt nẻ như một đoá hồng thiếu nước úa tàn.
Cuối cùng chúng tôi đến phòng khách, cậu ấy ngồi trên ghế sofa, dùng nhiệt kế đo nhiệt độ xủa bản thân. Hal chạy tới bên cạnh tôi vẫy vẫy đuôi, rồi lại ngồi xuống dép của Phó Dư Dã.
Tôi nhìn nhiệt kế: 38.5 độ.
Thuận tiện lấy từ trong hộp thuốc ra vài viên thuốc cảm.
Lại đến phòng bếp rót nước, đưa thuốc cho cậu ấy uống.
Phó Dư Dã được tôi đưa về phòng ngủ. Đây là lần đầu tiên tôi đi vào phòng ngủ của cậu ấy, trước khi bước vào tôi cũng có chút do dự. Dù sao thì nhìn cậu ấy cũng không giống một người có thể để người khác tùy tiện vào không gian riêng tư của mình.
Cậu ấy đặt ly xuống bàn, bình tĩnh mà nói: "Thầy à, tôi đỡ nhiều rồi."
Phản ứng lúc đó của tôi là, cậu ấy bị sốt nên nói sảng.
Về sau Phó Dư Dã nói với tôi, lúc ấy ánh mắt tôi nhìn cậu ấy chỉ có sự quan tâm và thương hại như cách một nhân viên cứu trợ nhìn một người phụ nữ goá chồng đơn côi.
Cậu ấy cho rằng tôi là chỉ là người quá quan tâm dến nỗi đau của người khác, sự đồng cảm quá mức ấy là không cần thiết, tôi cũng không hiểu gì về cách mà con người ta đối xử với nhau trên đời này.
Ngược lại thì, kẻ đáng thương chính là tôi mới phải. Để có thể ổn định cuộc sống tôi phải làm việc rất chăm chỉ. Chỉ để kiếm được mấy trăm đồng mà tôi dồn gần như toàn bộ sức mình cho nó. Nhưng tôi lại chẳng cảm thấy mình là kẻ đáng thương, bởi vì tôi tự tin nói rằng số tiền này là do chính mồ hôi công sức của mình mà có, tôi chỉ muốn sống một đời an nhàn hạnh phúc, không muốn leo lên địa vị cao, cũng nỗ lực không để mình ngã xuống đáy.
Mãi sau này tôi mới phát hiện ra rằng, đôi khi những người ở tầng lớp thấp lại tự cho mình là đúng hơn những người ở tầng lớp trên, để rồi tự lừa dối mình mà tồn tại.
Tôi nghĩ rằng người ta sẽ yếu ớt hơn bình thường khi họ bị ốm, và Phó Dư Dã cũng không ngoại lệ, vì vậy, lần đầu tiên tôi bác bỏ ý kiến của cậu ấy, đẩy cậu ấy vào phòng.
Tôi nhìn cậu ấy đắp chăn bông, đôi đồng tử xinh đẹp của cậu ấy thả lỏng nhìn tôi.
Tôi nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, khi tỉnh lại, mọi cơn đau đều sẽ qua đi."
Tôi cảm thấy Phó Dư Dã chỉ là một đứa trẻ con, còn là một đứa nhỏ không có tuổi thơ hạnh phúc. Tuy rằng giờ đã muộn, nhưng tôi hy vọng cậu ấy có thể cảm giác được sự quan tâm của tôi dành cho cậu ấy. Một sự quan tâm của người lớn dành cho trẻ con.
Phó Dư Dã vẫn giữ vẻ mặt bình đạm mà trở mình, nói: "Thầy à, tôi không phải con nít mới lên 6."
Được rồi, tôi ngượng ngùng xoa mặt. Rời khỏi phòng.
Tôi tìm kiếm một quán cháo gần đó, đặt hàng, sau đó đọc sách trên ghế sô pha.
Hal đứng nghe ngóng trước cửa phòng ngủ, thấy chủ nhân hôm nay không chăm sóc mình, lẳng lặng nằm xuống trên thảm lông êm ái.
Lăn lăn trên tấm thảm màu xám khiến nó dính đầy lông.
Nhìn tấm thảm giá cả xa xỉ kia, dành một giây đau lòng xong tôi cũng quyết định mặc cho Hal lăn qua lăn lại cắn đuôi trên đó.
Tôi nghĩ nếu không có chú chó này, Phó Dư Dã sẽ rất cô đơn.
Khi đồ ăn được giao đến, đồng hổ cũng điểm 12h, tôi định đi đánh thức Phó Dư Dã dậy, nhưng khi tôi vừa mở cửa, Hal chạy vào còn hào hứng hơn tôi, nhảy lên giường, ngồi xuống trên người của Phó Dư Dã.
Tôi vội vàng chạy tới kéo nó ra, nếu Phó Dư Dã bị ngạt thở chết thì thảm, may mà Phó Dư Dã đã tỉnh dậy, nhìn thấy chú cún của mình, ánh mặt cậu ấy vẫn bình thản, khi nhìn thấy tôi, cậu ấy lại ngạc nhiên hỏi: "Thầy?"
Nửa câu sau hẳn là: "Sao anh còn ở đây?"
Tôi tốt bụng nói: "Trưa rồi, tôi có đặt ít cháo, cậu muốn ăn ở đây hay là ra ngoài phòng khách?"
Cậu ấy tỉnh một ít, rồi lại chui vào trong chăn.
Sau đó chú cún kia lại ngồi xuống trên người cậu ấy.
Tôi:...
"Cậu có ăn không này?"
"..."
"Tôi đặt cháo bào ngư gà xé sợi, ngon lắm đó."
"..."
Trong chăn động đậy, Phó Dư Dã chui ra, nói với Hal: "Đi xuống!"
Hal nhích mông, không cam lòng mà nhảy xuống giường, đến chỗ tôi tìm kiếm chút an ủi.
Tôi thậm chí còn không nhìn nó, chỉ nói với Phó Dư Dã, "Nếu cậu cứ bơ tôi hoài vậy thì tôi mang cháo vào đây đút cho cậu đó !"
Phó Dư Dã cũng hết cách, cậu ấy ngồi dậy, tôi lấy nhiệt kế cho cậu ấy để xem nhiệt độ thế nào.
Nhiệt độ đã giảm xuống một chút.
Cậu ấy mặc áo khoác, ra ngoài ăn.
Lúc chúng tôi, Hal cứ thè lưỡi thở phì phò.
Phó Dư Dã chậm rãi nhìn nó, lại nhìn tôi, nói, "Buổi sáng quên cho nó ăn."
Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, nói: "Thức ăn cho chó ở trong ngăn tủ đó đúng không?
Thảo nào lúc nãy nó cứ kéo tôi đến cái tủ đó, tôi còn tưởng nó muốn tôi chơi cùng.