Diệp Thị Đấu giá hội là một công ty con của công ty châu báu Diệp Thị.
Thông thường, mỗi công ty châu báu khi trở thành một công ty lớn thì đều có hội đấu giá của riêng mình. Việc này vừa mở rộng quy mô công ty, vừa mang danh tiếng cho công ty từ đó thu hút nhiều khách hàng hơn, tất nhiên kèm theo đó là tài phú cũng theo đó mà cuồn cuộn chảy vào.
Trước nay, công ty châu báu Diệp Thị đa số đấu giá những trang sức, vật phẩm, đá quý. Phỉ thúy thì không phải chưa đấu giá qua nhưng đa phần là người ngoài có phỉ thúy tốt muốn đạt được giá trị cao nên ký gửi.
Còn phỉ thúy của công ty châu báu Diệp thị vốn bản thân mình còn không đủ dùng, cũng không mấy khi đem ra đấu giá, trừ trường hợp đặc biệt mà thôi.
Chỗ diễn ra hoạt động chính của lần đấu giá này là một hội trường rất lớn, được thiết kế đặc biệt theo hình xoắn ốc, mỗi chỗ ngồi đều có gắn thiết bị điện tử phục vụ việc ra giá gồm một bàn phím số và mấy nút Ok, Cancel…
Trần Hùng và Trần Lệ còn đỡ, Lâm Phong thì đối với tràng diện thế này cũng là lần đầu, cho nên có chút tò mò nhìn đông ngó tây.
Vì là những người có thân phận cao nên Trần Hùng và Trần Lệ hiển nhiên có vé Vip ngồi vào những hàng ghế đầu tiên. Còn Lâm Phong thì sau khi từ chối lời mời ngồi chung của hai anh em họ Trần liền tìm một góc nhỏ phía sau ngồi xuống.
Từ góc này, Lâm Phong có thể quan sát bao quát cả hội trường mà không cần tốn sức thả thần thức ra chi cho mệt.
Cũng không phải Lâm Phong không được ngồi hàng đầu, mà với tư cách chủ nhân của những vật phẩm áp trục trong buổi đấu giá hôm nay, Lâm Phong tùy tiện ngồi chỗ nào cũng không ai dám nói gì hắn.
Lâm Phong ngồi xuống, nhìn từng dòng người lũ lượt kéo vào, tất cả đều ăn mặc sang trọng quyền quý, những bộ cánh lòe loẹt đắt tiền.
Tất nhiên, loại thịnh hội có mặt mũi này không thiếu những vị thiếu gia công tử tay kè kè kẹp nách dẫn theo những cô gái chân dài, xinh đẹp.
Trong số đó, Lâm Phong nhận ra không ít gương mặt minh tinh màn bạc quen thuộc trên tivi. Điều này cũng làm cho Lâm Phong được một phen rửa mắt đại khoái nhân tâm.
Bỗng dưng, Lâm Phong nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào. Lại nhìn tới gương mặt, Lâm Phong liền giật mình, thầm cười khổ:
Không ngờ đến đây vẫn gặp người quen.
Thì ra, trong số những người vừa đi vào Lâm Phong chợt nhận ra một cô gái mà hắn đã gặp một lần từ rất lâu rồi.
Thậm chí, Lâm Phong cho rằng có lẽ cô nàng này không chừng đã quên hắn rồi cũng nên. Nhưng Lâm Phong với trí nhớ mạnh mẽ sao có thể quên nhanh như vậy.
Cô gái này bất ngờ lại là Diệp Thúy Ngọc mà Lâm Phong từng hai lần ra tay cứu giúp. Cũng chính vì vậy mà mới nảy ra va chạm với Thiết Đầu Bang.
Nhìn Diệp Thúy Ngọc mặc một bộ đầm trắng trang nhã, tay xách một cái túi hàng hiệu, ung dung nhã nhặn đi theo một người trung niên đi lên hàng ghế VIP. Lâm Phong liền suy đoán chắc cô gái này có gia cảnh không thấp.
Bởi vì thực tế, trên mỗi thiệp mời đều có đánh số và có cả thiệp VIP và thiệp thường, ngoại trừ một số người đặc thù ra thì chỗ ngồi cũng xem như biểu hiện cho thân phận.
Bất quá, Lâm Phong cũng không quá bận tâm nhiều đến chuyện này. Chẳng qua trong lúc vô tình gặp lại người quen nên có chút cảm khái mà thôi.
Dòng người kéo vào ngày càng đông, cho đến khi hội trường gần kín chỗ ngồi thì một người con gái bước ra. Theo sau là một hàng chừng mười em gái mặc đồng phục váy ngắn, tay mỗi người mang theo một cái khay có phủ vải đỏ, tượng trưng cho sự trân quý của vật phẩm bên trong.
Cô gái này thình lình lại là Diệp Đồng.
Lâm Phong nhìn lên một cái màn hình lớn được lắp phía trên hội trường, lúc này nó đang phát hình ảnh Diệp Đồng được phóng lớn ra.
Diệp Đồng hôm nay mặc một bộ đồ truyền thống, môi hồng má phấn rất duyên dáng.
Nàng quả nhiên là một người nhiều kinh nghiệm, mặc dù đứng trước rất nhiều thế lực lớn, những người trong đó thậm chí một vài người chỉ cần lật tay một cái thì cả thành phố cũng phải rung chuyển theo, vậy mà miệng lưỡi rất trơn tru.
Sau khi sơ lược nói ra một số quy tắc đấu giá của buổi đấu giá hội, không quên thả một cái dây mồi về sự trân quý của những vật phẩm áp trục, nàng liền tuyên bố bắt đầu buổi bán đấu giá.
Bất quá, sau khi tuyên bố xong, Diệp Đồng cũng không đứng lại mà lui về phía sau, nhường chỗ cho một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc một bộ đồ trắng, nhìn có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Nếu đặt người này ở tu tiên giới thì chắc chắn là hình ảnh đại diện cho một lão quái vật tu vi thâm sâu, nhưng qua ánh mắt của Lâm Phong thì thấy lão giả này chỉ là phàm nhân mà thôi. Tuy nhiên, trong người lão lại lưu chuyển một dòng khí lưu kỳ lạ có tác dụng bồi bổ thân thể.
Lâm Phong liếc qua liền khẳng định chắc chắn người này đã ăn qua loại linh thảo linh dược nào đó có tác dụng bồi bổ khí cơ, đả thông máu huyết rồi.
Lúc này, khác với Lâm Phong, một số người khi thấy lão giả này liền nhao nhao.
Đây không phải là chủ tịch hiệp hội Bắc Kinh Phùng lão nhân gia sao? Sao hôm nay lại đến chủ trì buổi đấu giá hội này? Chẳng lẽ Diệp thị có liên quan gì đến Phùng lão sao?
Một vài người không hẹn mà cùng nổi lên ý tưởng kiểu này.
Như nhìn thấu thắc mắc này của mọi người, Phùng lão liền tằng hắng vào một cái Micro trước mặt, sau đó nhẹ nhàng nói:
Chào quý vị, xin giới thiệu tôi là Phùng Nguyên, mọi người nếu nể mặt thì cứ gọi một tiếng Phùng lão là được. Hôm nay tôi có vinh hạnh chủ trì buổi đấu giá này với tư cách cá nhân mà thôi. Xin mọi người nể mặt cho! Ha ha
Phùng lão, có ngài chủ trì thì chúng tôi mừng còn không kịp, sao lại không nể mặt!
Đúng rồi, có Phùng lão ở đây thì chúng tôi hoàn toàn yên tâm rồi. Xem ra sau này phải thường xuyên đấu giá hội của Diệp thị mới được. Chất lượng vật phẩm bảo đảm rất tốt.
Phùng lão nghe mấy người nói vọng lên thì chỉ cười cười không nói gì.
Thực ra, lão cũng không phải được Diệp thị mời tới, mà là sau khi nghe tin, vốn trong lòng sẵn máu đam mê với phỉ thúy liền chạy đến xem.
Sau khi xem qua viên Cực phẩm Hỏa Long thủy tinh chủng kia, liền không nhịn được ánh mắt si mê.
Bản thân lão mặc dù thân gia không nhỏ, nhưng cũng không đủ tự tin có thể lấy nó tới tay. Bỏ thì thương, vương thì tội, cuối cùng lão nghĩ ra một cách đó là muốn tự mình chủ trì buổi đấu giá này.
Như vậy thì lão sẽ được tận tay tiễn bảo vật về chủ mới của nó, xem như cũng có chút thỏa mãn.
Mà đối với thân phận của Phùng lão, một khi mở miệng yêu cầu, Diệp thị châu báu lập tức mừng như điên gật đầu lia lịa, thậm chí còn đòi trả một bút thù lao không nhỏ xem như tâm ý.
Nhưng Phùng lão lắc đầu quầy quậy, lão cho rằng được tiễn viên Cực phẩm Hỏa Long này đi một đoạn xem như đã thỏa mãn, không cần thù lao.
Bất quá, Diệp Thị vẫn âm thầm chuyển trước vào tài khoản của Phùng lão một con số không nhỏ, dù sao, thứ danh tiếng và hiệu quả mà Phùng lão mang tới cho công ty châu báu Diệp thị thì còn lâu bọn họ mới chịu thua thiệt.
Mà nhìn tình hình sôi trào nóng bỏng trước mặt, một Phụ nhân ăn vận sang trọng quyền quý ngồi hành đầu cũng hết sức hài lòng. Người này chính là người nắm quyền tối cao, là chủ tịch của công ty châu báu Diệp thị, tên Diệp Hà.
Diệp Hà năm nay đã ngoài năm mươi, nhưng nhìn vẻ ngoài thì người ta có nói bà ta bốn mươi cũng xem như quá lắm rồi.
Bà ta vốn là chị cả trong gia đình, trải qua bao thăng trầm, một tay gầy dựng sự nghiệp mới có ngày hôm nay. Trong thị trường châu báu thì Diệp phu nhân này cực kỳ có tiếng nói.
Lúc này, nhìn thấy hội trường đã bắt đầu được hâm nóng, Phùng lão liền cười cười mở một cái khay đầu tiên ra, bên trên là một cái vòng tay phỉ thúy được chạm khắc tinh xảo.
Cái bàn dùng làm bàn đấu giá được thiết kế xảo diệu, mặt bàn làm bằng kính pha lê trong suốt, bên dưới còn có một hệ thống đèn LED chiếu lên tùy theo món vật phẩm.
Cũng không biết ai nghĩ ra chiêu này, nhưng quả thật nó gây ra hiệu quả thị giác cực kỳ lớn.
Phùng lão đặt nó lên mặt bàn, lập tức hình ảnh được phóng to lên màn hình.
Dưới ánh sáng lung linh kỳ ảo của hệ thống đèn LED phụ trợ, chiếc vòng tay như đẹp hơn, sang trọng hơn, đẳng cấp hơn vài phần.
Những cô nàng chân dài đi với các thiếu gia bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi, nũng nịu cầm lấy cánh tay thiếu gia cọ cọ vào lồng ngực đầy đặn trắng phau của các nàng.
Thế là, sau khi Phùng lão tuyên bố bắt đầu, liền xảy ra những cuộc trả giá nảy lửa.
Những thiếu gia công tử vốn sẵn máu bạo tay, ném ra một hai trăm vạn không chớp mắt, mặt không đổi sắc. Ngay cả Lâm Phong vốn tài đại khí thô thấy cảnh này cũng không nhịn được khóe mắt giật giật thầm than:
Xem ra đối với phương diện tiêu tiền, sau này mình cần phải tu luyện chuyên tâm hơn.
Bất quá, than thở thì than thở, nhưng Lâm Phong lại càng thêm chờ mong với viên Cực phẩm Hỏa Long thủy tinh chủng phỉ thúy của mình.
Lâm Phong vốn đã từng hỏi qua Trần Hùng đoán xem viên phỉ thúy kia có thể đạt đến giá bao nhiêu, Trần Hùng trải qua nửa ngày suy tư, cuối cùng chậm rãi đưa ra một cái giá thận trọng nhất mà gã có thể tính tới:
Năm mươi tỷ!
~~Bạo liên tục, cảm ơn các đạo hữu ủng hộ!~~