Tiểu La dẫn Lâm Phong đến một khu chung cư, sau khi vòng vèo thì cuối cùng dừng lại ở một căn nhà khá cũ.
Tiểu La động tác rất nhanh, mở cửa mời Lâm Phong vào bên trong.
Bên trong căn nhà bày biện sạch sẽ, có một cái bàn thờ quan công và một bàn thờ một người đàn ông, Lâm Phong liếc sơ qua liền thấy tiểu La có mấy phần giống người đàn ông này, liền suy đoán có lẽ cha của nàng đã mất sớm.
Tiểu La không để ý thái độ Lâm Phong mà lúng túng nói:
Lâm..Lâm đại nhân, mẹ em nằm bên trong, để em dẫn mẹ em ra cho ngài xem xét.
Không cần, bác gái đang ốm, nếu cô không ngại thì cứ dẫn tôi vào.
Lâm Phong mặc dù nói vậy nhưng thần thức sớm đã thấy một luồng sinh khí mỏng manh phía bên trong, cho thấy người bên trong chắc chắn bệnh đã lâu ngày, hút tinh hoa sinh mệt đến mức cạn kiệt thì sinh khí mới mỏng manh như vậy.
Vậy, vậy làm phiền Lâm tiên sinh theo em.
Nói rồi, tiểu La liền bước đến cửa phòng, đang định đưa tay mở ra thì người trong phòng dường như nghe được tiếng bước chân, liền ho khan hỏi:
Tiểu La, là con sao?
Giọng nói ôn nhu nhưng vô cùng yếu ớt suy kiệt.
Tiểu La liền mở cánh cửa, bước vào ngồi lên giường, nắm cánh tay gầy trơ xương nói:
Mẹ, con đây. Đây là Lâm đại…ca, anh ấy rất tinh thông y thuật, mẹ để anh ấy xem bệnh giúp mẹ nhé?
Vừa nói, tiểu La vừa đánh ánh mắt cầu xin Lâm Phong. Nàng không gọi đại nhân, sợ mẹ nàng lại suy nghĩ nhiều, gây ra khó xử cho Lâm Phong.
Lâm Phong hoàn toàn hiểu chuyện này, cho nên cũng rất phối hợp mà cúi đầu chào:
Cháu chào bác, cháu là Lâm Phong. Là bạn của tiểu La. Cháu nghe nói bác bệnh nên đến xem có giúp được gì không? Xin bác đừng trách cháu đường đột nhé!
Chào cháu Lâm, cảm ơn cháu có lòng. Bệnh của bác thì bác hiểu rõ nhất, dù cháu có giúp được hay không thì bác vẫn rất vui.
La mẫu mặc dù trong người vô cùng mệt mỏi nhưng cũng miễn cưỡng cố gắng cười nói.
Lâm Phong cũng không dài dòng, lập tức một tay giả vờ cầm tay La mẫu để bắt mạch, nhưng Càn Khôn Nhãn sớm đã quan sát toàn bộ cơ thể của La mẫu.
Bỗng dưng hai mắt hắn trợn to, không thể tin nổi. La mẫu vậy mà không phải bị bệnh, hèn chi trải qua bao nhiêu đợt khám và chạy chữa khắp nơi mà không thể khỏe lại.
Lâm Phong trong lòng cả kinh. Không ngờ lại có loại thể chất này thực sự xuất hiện. Đây chính là một loại thể chất được gọi là Long Nhai Linh Thể.
Loại thể chất này nếu xuất hiện trên người một nam nhân, tất nhiên là đại cơ duyên, dù tu luyện võ công hay tiên gia công pháp đều ngày đi vạn dặm, hơn nữa còn có khả năng thức tỉnh Long Lân chi hồn, khi đấu pháp chỉ cần triệu hoán Long ảnh, bá khí thông thiên, là thứ mà tu sĩ nào bắt gặp cũng hận nó không sinh ra trên người mình.
Lợi hại là vậy, nhưng nếu nó xuất hiện trên người một nữ nhân thì chính là đại họa. Chẳng những không thể tiến hành tu luyện mà chỉ cần tu luyện thì tuyệt đối không sống qua ba năm, cả người lập tức bị bạo thể mà chết. Cũng may La mẫu vốn là người ở thế giới này, cả đời bình phàm không dính tới chuyện tu luyện, cho nên mới có thể sống đến ngày hôm nay, xem như cũng quá may mắn rồi. Chỉ có điều Long Nhai Linh Thể trong người càng ngày càng phát tác, rút khô sinh lực thọ nguyên khiến cho La mẫu chỉ cách cái chết không còn bao lâu.
Nhưng càng may mắn hơn chính là Lâm Phong đã đến tu vi Trúc cơ hậu kỳ đỉnh, cộng với diệu dụng của Hỗn Nguyên Quyết có thể miễn cưỡng tính là một Kết đan sơ kỳ. Với tu vi này, mới có thể không tổn hao gì đến La mẫu mà rút một tia linh căn Long Nhai Linh Thể này ra ngoài.
Nhưng nhất định Lâm Phong sẽ phải tổn hao sức lực rất lớn.
Chính vì điều này, Lâm Phong sau khi bắt mạch xong liền trầm ngâm không nói.
Tiểu La thấy thái độ Lâm Phong thì mơ hồ cảm thấy không ổn. Nếu như Lâm Phong bó tay, nàng cũng không còn cách nào khác.
Còn La mẫu ngược lại dường như đã suy sụp tinh thần, chỉ cười yếu ớt nói:
Tiểu Lâm, cháu đừng buồn. Sống chết con người có số cả. Bác đã nhìn thấu rồi, không được thì thôi, không cần để tâm.
Bác gái, cháu có cách trị khỏi cho người. Nhưng hai người phải hứa một vài chuyện thì cháu mới có thể ra tay.
Lâm Phong sau một hồi trầm ngâm thì thần bí nói.
Tiểu La nghe vậy thì không chút chần chừ liền lao tới bên cạnh, cầm tay Lâm Phong xúc động nói:
Thật sao, thật sao Lâm đại ca, chỉ cần anh trị khỏi bệnh cho mẹ em, đừng nói một vài chuyện, cho dù một trăm chuyện em cũng hứa với anh.
Nói xong nước mắt liền trào ra, sau đó ôm chầm lấy La mẫu, hai mẹ con cùng rớt nước mắt.
Lâm Phong chờ cho hai người bình tĩnh lại, liền nói:
Trước tiên, khi cháu chữa bệnh thì tiểu La ở bên ngoài không cho bất cứ ai làm phiền. Thứ nữa, sau này không được cho bất cứ ai biết là cháu trị khỏi cho bá mẫu, cháu cũng không hành nghề y, cho nên loại sự tình này tốt nhất ít người biết một chút.
Được rồi, hai mẹ con em đáp ứng anh. Vậy bao giờ thì anh tiến hành vậy?
Tiểu La sau khi nghe hai điều kiện của Lâm Phong, quá dễ dàng. Nàng còn đang lo lắng hắn yêu cầu cái chuyện gì kia thì nàng cũng phải cắn răng hầu hạ.
Ngay bây giờ. Nhưng trước tiên, tiểu La chuẩn bị một thau nước ấm, một cái khăn khô.
Lâm Phong cũng không khách khí lập tức phân phó nói.
Lát sau, tiểu La sau khi làm theo lời Lâm Phong chuẩn bị đầy đủ mang đến thì liền rời ra bên ngoài ngồi chờ, tâm tình thấp thỏm không yên.
Lâm Phong sau khi đưa một tia linh lực có tác dụng làm cho La mẫu ngủ say thì lấy ra mấy viên Linh thạch để chung quanh giường, sau đó đánh mấy loại pháp quyết không rõ tên.
Bởi vì lý do tu vi chưa hoàn toàn đạt đến Kết Đan Kỳ, cho nên Lâm Phong cũng bày ra một cái Tụ linh trận sơ cấp để phòng ngừa vạn nhất.
Sau khi nhìn thấy mọi việc chuẩn bị xong xuôi, Lâm Phong không chút do dự điểm một chỉ lên mi tâm của La mẫu, sau đó ngón tay liên tục điểm lên các vị trí kinh mạch trọng yếu trên cơ thể theo một chu kỳ quái dị.
Chừng năm phút sau, nửa mặt của La mẫu bỗng hiện lên một loại đồ án chằng chịt phức tạp. Lâm Phong thấy cảnh này thì không nói hai lời, Hỗn nguyên lực cuồn cuồn huy động tiếp tục vẽ gì đó trên nửa mặt còn lại.
Nửa ngày sau, nửa bên mặt còn lại thình lình nổi lên mấy quầng sáng tựa như lớp vảy màu đen, cực kỳ quỷ dị.
Lâm Phong thấy vậy thì biết quá trình thi thuật đã thành công một nữa. Tiếp theo là quá trình rút Linh cơ ra mới cực kỳ quan trọng, cần phải tập trung mười phần thần lực, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể khiến tình hình La mẫu càng nhanh đi đến đoạn kết.
Bởi vậy, Lâm Phong hít sâu một hơi, lấy một viên đan dược cho vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống, tạm bổ sung chút linh lực. Lập tức bàn tay đổi thành song chưởng, bắt đầu mang theo một tia thần thức dẫn dắt linh lực của mình vào trong kinh mạch của La mẫu tiến hành quá trịnh tách rời linh cơ.
Cũng may, trong quá trình tu luyện Hỗn Nguyên Quyết, Lâm Phong đối với các loại thuật pháp nghiêng về thần hồn, linh thể, các loại trợ thuật thì cũng có sự hiểu biết rất sâu, nếu không cũng không dám tùy tiện thi triển thuật này.
Nếu ở tu tiên giới, tùy tiện sử dụng thuật này chắc chắn chịu sự truy sát của cả tu tiên giới. Bởi vì thuật này còn có tên gọi là Đoạt Linh Thuật. Nó có thể giúp cho tu sĩ cao giai tách linh căn hoặc thể chất đặc thù nào đó của tu sĩ thấp giai ra. Nhưng với điều kiện tu sĩ cao giai phải có tu vi cao thâm hơn xa tu sĩ bị chiếm đoạt linh cơ.
Nhưng hiện giờ, không phải Lâm Phong muốn chiếm đoạt linh cơ của La mẫu mà là giúp cho người này kéo dài thọ nguyên, tránh chết oan vì một loại thể chất mà đáng lẽ chỉ có trong truyền thuyết và cũng không nên xuất hiện ở trên một người phụ nữ.
Tiểu La ngồi bên ngoài nghe ngóng động tĩnh trong phòng, nhưng tất cả chỉ là một sự yên lặng tĩnh mịch.
Cho đến sụp tối, nàng mới thấy Lâm Phong một thân quần áo ướt đẫm, vẻ mặt tươi cười bước ra nói:
Xem như không uổng công sức. Cô mau đem viên đan dược này hòa tan vào nước ấm, chia làm bốn lần uống, mỗi lần cách nhau bốn tiếng. Còn đây là một đơn thuốc, cô cứ ra tiệm thuốc bốc về, mỗi ngày sắc ba chén còn nửa chén nước rồi cho bá mẫu uống như trong đó tôi có ghi. Cẩn thận điều dưỡng chừng nửa tháng là hoàn toàn bình phục. Phỏng chừng bác gái còn có thể sống đến lúc nhìn cháu ngoại trưởng thành có cháu dâu luôn không chừng, hà hà..
Lâm Phong vì thi pháp thành công, cũng cảm thấy mãn nguyện, vì vậy mà vui đùa một câu.
Ai dè tiểu La nghe vậy chẳng những không cười như hắn suy tính mà còn khóc rống lên, thụp xuống quỳ trước mặt hắn, dập đầu khóc nói:
Đa tạ Lâm đại nhân, cả đời này tiểu nữ ghi nhớ ân đức của người, nhất định không bao giờ quên ơn.
Hắc hắc, mau đứng dậy vào xem mẹ cô đi.
Tiểu La nghe vậy liền nhanh chóng chạy vào phòng thăm mẹ mình, nhưng nàng chợt nghĩ tới gì đó, quay trở ra phòng khách nhìn thì bóng dáng Lâm Phong đã biến mất tự lúc nào.
Điện thoại của nàng chợt vang lên tiếng chuông báo tin nhắn:
Tạm thời đừng tìm tôi.
Nhìn ánh sáng chiều chiếu xuyên qua khung cửa sổ tạo thành một vết dài màu vàng sậm thả mình lên cánh cửa đóng chặt, tiểu La ngẩn ngơ.