Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 109: Chuyện con cá




Quãng đường lên hang Sơn Đoòng cũng không phải là dễ.
Sau khi xe dừng ở Đồng Hới lúc chiều lụp sụp tối, Lâm Phong liền căn cứ theo phương hướng bản đồ có sẵn mà hóa thành một đạo hắc quang phi hành ngay trong đêm tối.
Vì để tránh sự chú ý của mọi người, Lâm Phong rất cẩn thận bay chậm và thả tinh thần lực ra quan sát chung quanh.
Sau khi qua hơn một giờ, Lâm Phong liền thấy một cánh rừng bạt ngàn phía trước, cả tảng rừng nằm im trong bóng tối mù mịt.
Theo bản đồ, nếu đi bộ thì cần phải băng rừng mấy tiếng mới tới được bản Đoòng, là một bản nhỏ nằm trước cửa trước của hang Sơn Đoòng.
Lâm Phong sớm biết điều này, cho nên vừa phi hành vừa lẳng lặng quan sát tất cả.
Cảm nhận linh khí nơi đây vậy mà càng ngày càng đậm theo khoảng cách đến gần hang Sơn Đoòng, Lâm Phong liền tấm tắc lấy làm lạ.
Cuối cùng, một bản nhỏ với hơn chục nóc nhà cũng hiện ra phía xa xa tầm mắt của Lâm Phong. Bỗng nhiên, Lâm Phong nhíu mài, một đạo thần thức cực kỳ cường hãn vừa quét ngang hắn, sau đó thu về một cách đột ngột.
Ngay khi Lâm Phong còn đang giật mình, liền nghe âm thanh văng vẳng bên tai:
Người đến là tu sĩ phương nào, đã đến thì mời xuống đây làm chén rượu nhạt.
Giọng nói không mặn không nhạt, nhưng mang theo khí thế hùng hồn làm cho Lâm Phong cũng cảm thấy kinh hãi. Thần thức của hắn lập tức cẩn thận dò tìm, sau đó liền hướng một phương hướng bay đi.

Lát sau, Lâm Phong hạ thân xuống trước một đống lửa nhỏ đang cháy tí tách. Bên cạnh là một ông lão và một thiếu niên ăn mặc dân dã.
Lâm Phong biết người vừa nói chuyện với mình chắc chắn là ông lão này, liền không dám chậm trễ, chắp tay nói:
Vãn bối Lâm Phong, xin ra mắt tiền bối. Vãn bối từ nơi khác tới, không hiểu quy củ nơi này, có gì xin tiền bối bỏ qua.
Lâm Phong nhìn lão giả gương mặt bình phàm, râu tóc bạc trắng, bên cạnh có một cây gậy với một bình rượu tràn ngập hương thơm. Còn vị thiếu niên thì chỉ nhìn nhìn Lâm Phong mà không nói gì.
Uhm, thì ra cậu từ nơi khác tới. Vậy thì cũng không trách. Nhưng mà một người tu đạo có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, chỉ nửa bước vào Kết Đan như cậu thì đến đây làm gì trong đêm tối thế này?
Lão giả trước sau vẫn không quan sát Lâm Phong quá lâu, chỉ nhìn mấy con cá đang dần tỏa hương thơm trên bếp, chậm rãi hỏi.
Nhưng lời này vào tai Lâm Phong tựa như lôi đình nổ vang, bởi vì tu vi của hắn vốn đã được ẩn giấu kín đáo, tin rằng dưới tình huống không tập trung dò xét thì một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chưa chắc gì nhìn ra được tu vi của hắn. Vậy mà ông lão này nhìn cũng không nhìn liền trực tiếp nói ra tu vi của hắn một cách chính xác. Vậy thì chỉ có một khả năng, ông lão này tu luyện thần thông chuyên dò xét, hoặc một khả năng kinh khủng khác, đó là một tu sĩ Hóa Thần.
Lâm Phong thà tin phương án thứ nhất, cũng không thể nào tin nổi chuyện ông lão này vậy mà lại là tu sĩ Hóa Thần. Bởi vì theo Lâm Phong được biết, linh khí hiện nay trên Trái Đất đã hầu như loãng đến mức không thể hấp thu, mà một tu sĩ, nếu không có linh khí phụ trợ thì chỉ có một cách là chống lại được sự bó buộc của thời gian, từ từ tích lũy.
Lâm Phong đối với cao thủ như ông lão, chỉ dám sử dụng Càn Khôn Nhãn nhìn một cách thận trọng, nhưng thần thức như đi qua một khoảng không, hoàn toàn không thấy chút dao động linh lực nào, dường như đây thật sự là một phàm nhân.
Nhưng mà, nếu nói ông lão này là một phàm nhân thì đánh chết Lâm Phong cũng không tin.
Nhưng còn người thanh niên bên cạnh, Lâm Phong liền thử nhìn thì thấy người này vậy mà cũng đã là một tu sĩ có tu vi Kết Đan Hậu Kỳ, cực kỳ mạnh mẽ.
Vãn bối từng đi du lịch, dưới cơ duyên từng nghe được chỉ điểm của một tiền bối người Việt Nam, dặn dò một số chuyện có liên quan đến hang Sơn Đoòng nên mới đến tìm hiểu. Ngoài ra không có ý gì khác, mong tiền bối thứ lỗi.
Ồ, cậu ngồi xuống đây. Nhìn cậu niên kỷ còn nhỏ, nếu không ngại thì cứ gọi ông xưng cháu là được rồi. Xưng hô vãn bối tiền bối nghe mệt quá!
Ông lão có vẻ bực mình với cách xưng hô, liền nói.
Dạ, vậy cháu xin phép.
Lâm Phong cung kính không bằng tuân mệnh, liền ngồi xuống bên cạnh đống lửa, sau đó một năm một mười kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Kể xong, Lâm Phong liền lấy ra miếng thạch đầu có khắc Kim Thân Công Pháp, mặt sau có khắc lời nói của tiền bối kia để làm bằng chứng. Đối mặt với một người có khả năng là tu sĩ Hóa Thần, Lâm Phong không dám có chút qua loa nào.
Ông lão cũng nhìn thử, sau đó vuốt râu suy nghĩ chuyện gì đó liền trả lại cho Lâm Phong, ôn hòa nói:
Đúng là di vật của tổ sư. Nhưng cậu đến đây làm gì, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì sao?
Dạ, cháu chỉ đến để tìm hiểu xem bọn họ là ai mà làm cho tiền bối lão nhân gia lại quan tâm như vậy, lại còn để lại trận pháp phòng hộ.

Hắc, chuyện này ta nghĩ cậu không nên biết thì tốt hơn, với tu vi hiện tại, biết nhiều chỉ thêm chuốc họa vào thân. Thế giới này không như cậu nghĩ đâu.
Ông lão nói xong, lấy mấy con cá đã được nướng chín vàng thơm phức ra, đưa cho người thanh niên một con, cho Lâm Phong một con, còn lão cũng cầm một con nhắm rượu.
Xé một miếng cá bỏ vào miệng, uống một ngụm rượu suy tư nhìn đống lửa đang bập bùng, ông lão bỗng bất ngờ lên tiếng:
Cậu đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?
Ông cao thâm mạt trắc, một thân tu vi cao cường, cháu không tài nào nhìn ra được.
Ha ha, nói cho cậu biết, ta năm nay đã sống…
Ông lão không nói mà giơ hai ngón tay lên, sau đó cười cười nhấp rượu.
Thanh niên bên cạnh chỉ lẳng lặng ăn cá, dường như không để ý gì đến cuộc nói chuyện của hai người vậy.
Hai…hai nghìn năm ạ?
Sai, là hai vạn năm!
Đầu Lâm Phong bỗng như có vạn lôi cùng đánh xuống, ong ong hai lỗ tai. Quả thật hắn không thể tin nổi có người sống qua khoảng thời gian này.
Mà cách đây hai vạn năm, chẳng phải chỉ là những người thời kỳ đồ đá, thậm chí còn ăn lông ở lỗ hay sao…sao có thể?
Như nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Lâm Phong, ông lão liền cười cười, nói tiếp một tin tức chấn động:
Thậm chí khi đó, thế giới này còn là một cái tu tiên giới vô cùng thịnh vượng!
Lại là một tin tức chấn động làm Lâm Phong kinh hãi.
Nói thật, hắn hoàn toàn không thể tin nổi những gì nghe được. Nếu không phải biết ông lão trước mắt là một vị tiền bối đức cao vọng trọng, tu vi cao thâm thì Lâm Phong còn cho rằng người này chắc chắn bị điên, nói hươu nói vượn.
Sao, chẳng lẽ cậu không tin? Khó tin lắm phải không?
Ông lão như nhìn thấu tâm tư Lâm Phong, nở nụ cười đầy thâm ý nhìn hắn.
Cháu không dám, nhưng quả thật chuyện này làm đảo lộn mọi hiểu biết của cháu cho nên… Cháu hoàn toàn không có ý nghi ngờ lời nói của ông đâu!
Khà khà, cậu không tin cũng phải. Vậy ta hỏi cậu một câu, theo cậu, chủ nhân thế giới này là ai?

Ông lão nhàn nhạt hỏi, hỏi xong cũng không nói gì nữa mà ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt tang thương như suy ngẫm chuyện gì đó.
Lâm Phong nghe câu hỏi này thì dường như mường tượng ra điều gì đó, sau đó ngập ngừng nói:
Thưa ông, không phải con người là chủ nhân thế giới này sao ạ?
Ha ha ha, con người, con người là chủ nhân sao? Ha ha ha…
Ông lão nghe Lâm Phong hỏi lại thì không đáp mà cười rộ lên, giọng cười chất chứa sự tang thương, mang theo bi ai nồng đậm.
Người thanh niên bên cạnh nghe ông lão nói vậy thì nhìn nhìn, cũng không ăn nữa mà cũng nhìn bầu trời, suy ngẫm điều gì đó rất chăm chú.
Lâm Phong thấy tình cảnh này thì cũng biết ý không hỏi nữa, cũng lặng im cho miếng cá nướng vào miệng, mùi vị cũng rất ngon.
Lát sau, ông lão mới chậm rãi nhìn Lâm Phong nói:
Con người ở trên trái đất này chỉ như con cá trong bàn tay mà cậu đang ăn, chỉ là thức ăn của người khác, hoàn toàn là một quân cờ không hơn không kém. Buồn cười cho những người tự cho là hiểu hết tất cả về thế giới này, thật buồn cười…hắc hắc…
Lâm Phong nghe vậy thì cũng phần nào mơ hồ cảm nhận được ý tứ trong lời nói của ông lão, vì vậy mà Lâm Phong lặng im, vì hắn tin rằng nếu đã nói tới đây thì sớm muộn ông lão này cũng sẽ nói ra thêm chân tướng sự việc mà thôi.
Quả nhiên, sau khi trầm ngâm một lát, ông lão lại nói:
Thế giới này chẳng qua là một cái ao nuôi cá mà con người chính là những con cá tự cao tự đại, tự cho mình là chủ nhân hết thảy, mà nào đâu biết rằng bản thân mình có vùng vẫy thế nào cũng chỉ là những con cá đáng thương mà thôi. Dĩ nhiên, chuyện cá lớn nuốt cá bé cũng là chuyện bình thường trong đó.
Vậy ông nếu đã nhìn thấu sự thật, thì ông có cách nào thoát khỏi cái ao, có thể từ con cá hóa thành rồng thoát khỏi ao tù không?
Cũng không hiểu sao, Lâm Phong bỗng dưng thốt ra một câu theo bản năng suy nghĩ trong lòng.
Ông lão nghe xong thì hơi giật mình nhìn Lâm Phong, sau đó chậm rãi trả lời:
Bản thân ta cũng chỉ là một con cá sống lâu hơn những con cá khác, vùng vẫy mạnh mẽ hơn những con cá khác một chút mà thôi. Thôi, cậu ăn con cá đi, để lâu nguội thì mất ngon. Ha ha, xem ra hôm nay ta nói quá nhiều rồi. Người đến ở đâu thì cũng nên trở về đó. Mọi chuyện ở nơi này đã có ta lo. Xem như tâm ý của cậu ta thay mặt tổ sư ghi nhận, nếu cậu cần gì thì cứ nói, trong phạm vi năng lực ta sẽ giúp đỡ chỉ điểm một lần.