Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 111: Nộ khí xung thiên




Lâm Phong nén ngỡ ngàng, định thần nhìn lại. Bên dưới rõ ràng là một khoảng màng sáng lờ mờ, trong khoảng ánh sáng lờ mờ đó, Lâm Phong rõ ràng nhìn thấy một đồ án kỳ dị.
Hắn cắn răng chống lại áp lực cực lớn, phóng nhanh xuống.
Lập tức, một đồ án kỳ dị rõ ràng với những hoa văn màu vàng, đen xen lẫn với nhau, bên trên còn chậm rãi lưu chuyển một thứ năng lượng kỳ lạ.
Lâm Phong lập tức vận dụng Kim Thân, đồng thời lấy một viên đan dược cho vào miệng bổ sung chân nguyên, thả mình tiếp cận với đồ án kỳ dị kia.
Bỗng nhiên, ngay khi hắn tiếp cận với cái đồ án, một lực hút cực kỳ cường hãn truyền ra, như muốn kéo Lâm Phong vào bên trong nó. Lâm Phong vốn đã chuẩn bị trước, đang định đạp vào vách đá định nhảy trở lên để thoát khỏi lực hút kỳ dị kia, nhưng vô ích.
Đồ án xoay tròn rồi lõm vào một lõm khi hút Lâm Phong vào, sau đó mọi việc trở nên yên tĩnh như cũ.
Lâm Phong chỉ cảm thấy một trận đau đớn, những sức ép cực lớn như muốn bổ tung cả người hắn ra. Xung quanh tối đen như mực. Điều duy nhất Lâm Phong có thể cảm nhận được là từng luồng khí lạnh lẽo thấm vào da thịt.
Cũng may, Lâm Phong có linh khí hộ thể cho nên phần nào chống đỡ được. Hắn tin tưởng, chỉ cần là người thường, chắc chắn bị va đập hoặc sức ép ép cho đến chết mới thôi.
Bùm~~
Một tiếng va chạm mạnh vang lên.
Tiếng va chạm bỗng dưng bị vọng lại thành những âm thanh rất kỳ dị.

Bùm…ù..m…ùm….
Lâm Phong chưa hết đau đớn, kiểm tra sơ thân thể thì cũng không có gì đáng ngại, bỗng nhiên hắn nhìn thấy chung quanh mình đang chất đầy những bộ xương.
Xương người có, xương động vật cũng có, thậm chí còn có giáo mác, cung tên, búa rìu….đủ loại vật dụng chất đầy thành những đống lớn trong một khoảng không gian hình mái vòm.
Không gian lờ mờ được duy trì bằng một thứ ánh sáng kỳ lạ vọng ra từ một lối đi.
Bỗng nhiên, trong lối đi vang lên tiếng bước chân, hơn nữa ngày càng gần.
Lâm Phong vội vàng thu lại khí tức, nhảy vào giữa một đống quần áo dụng cụ rách nát, tạm thời che người lại, sử dụng Quy tức thuật nén lại toàn bộ hơi thở.
Chỉ giữ lại Càn Khôn Nhãn để quan sát thông qua một cái lỗ nhỏ, Lâm Phong thậm chí còn không tùy tiện dùng thần thức, phòng tránh trường hợp vô tình bị phát hiện sẽ gây ra phiền toái.
Chỉ thấy một thân ảnh dần dần hiện ra mang theo tiếng bước chân đều đều.
Phía sau tấm vải rách rưới, Lâm Phong liền thấy một nhân vật kỳ dị, cơ thể tựa như người nhưng không hề có tóc, hai mắt màu đen yêu dị. Đặc biệt, người này thân cao hơn ba mét, sải tay to lớn, gương mặt co rút nhìn rất dữ tợn.
Lâm Phong để ý thấy gã sau khi đến nơi này thì đi một vòng, có vẻ như bị thu hút bởi tiếng động do Lâm Phong gây ra lúc trước. Nhưng sau khi đi một vòng, gã này liền chậm rãi đi ra theo lối đi lúc trước.
Tiếng bước chân xa dần…
Lâm Phong im lặng chờ đợi cho đến không còn nghe âm thanh gì vọng lại nữa thì mới lặng lẽ chui ra.
Lâm Phong tin rằng, rất có khả năng mình đang trên đường đến với một bí mật kinh khủng nào đó.
Chẳng lẽ thế giới bên dưới lòng đất thực sự có người tồn tại? Vậy tại sao bao nhiêu năm qua không ai biết, hay họ biết mà cố tình giấu giếm?
Tất cả những câu hỏi này, Lâm Phong chỉ có thể biết khi tự hắn đi trải nghiệm.
Nhưng cái mà Lâm Phong thắc mắc nhất, từ trước đến nay, không phải vào càng sâu dưới lòng đất thì áp lực càng lớn sao? Nơi này là đâu sao không hề có chút áp lực nào lớn? Hay là hắn đã lại bị chuyển dời ra khỏi Trái Đất?
Nghĩ đến đây, Lâm Phong thử lấy điện thoại ra nhìn, thì vẫn còn thấy có sóng điện thoại, nhưng rất yếu, lúc được lúc không.
Xem ra nơi này là bên dưới mặt đất rồi…
Lâm Phong tự lẩm bẩm một mình, sau đó cẩn thận tiến tới lối đi đen kịt mà lúc nãy quái nhân kia vừa xuất hiện.
Xuất phát từ sự cẩn thận, cứ đi một quãng ngắn, Lâm Phong lại dừng lại yên lặng chăm chú lắng nghe xem có động tĩnh gì từ phía còn lại không, nhưng rất may, đi được một quãng xa mà vẫn chưa có động tĩnh gì.
Đường hầm đen kịt mà Lâm Phong đang đi, có không gian khá rộng, trần cao có nhũng thạch nhũ giống như pha lê, hai bên vách hầm cũng được cấu thành từ một loại đá đen, khi Lâm Phong sờ vào thì thấy nó có vẻ ấm nóng, rất kỳ lạ.

Đi được một quãng tới một cái ngã tư giao nhau với con đường đang đi, Lâm Phong bỗng nghe âm thanh vang vọng, hình như là một loại ngôn ngữ nào đó đang được phát ra.
Hắn liền nhanh chóng chui vào một lỗ hổng nhỏ bên cạnh, yên lặng quan sát.
Trước mặt hắn, hai người đang lững thững đi cùng nhau, động tác vung tay múa chân như đang trò chuyện rất vui vẻ. Nhưng điều đặc biệt là hai người này có da màu xanh dương, hai mắt màu đen bóng, cái miệng nhỏ nhắn và toàn thân trơn bóng.
Lâm Phong nhìn hai người này liền liên tưởng đến một thứ:
Người ngoài hành tinh!
Nhưng đó chỉ là một cách gọi của mọi người trên thế giới để chỉ những sinh vật khác giống loài mà họ nghĩ rằng từ bên ngoài tới thăm Trái Đất.
Lâm Phong nhìn thật kỹ hai người này, tròng mắt liền xoay chuyển, cả người không chút do dự co rút một trận.
Lập tức, một người có hình dạng giống tám chín phần hai cá thể kỳ lạ vừa đi ngang, chỉ có điều dáng đi và ngôn ngữ thì Lâm Phong không tài nào bắt chước được.
Đã có được hình dáng này, Lâm Phong cho rằng mình cũng không cần quá mức cẩn thận nữa, bèn nhẹ nhàng men theo vách hầm, chờ cho hai người kia đi xa liền bước ra, cẩn thận đi về hướng ngược lại với bọn họ.
Đi một chốc, Lâm Phong bỗng có cảm giác rùng mình, vì ở trước mặt hắn là một người cao to như lúc trước xuất hiện.
Lâm Phong thầm kinh hãi như vẻ ngoài vẫn tự nhiên bước tới. Đồng thời, trong lòng cảnh giác, chỉ cần có một hành động kỳ là của người to lớn trước mắt là hắn sẽ tuyệt đối quay đầu bỏ chạy không chút do dự. Còn chuyện chạy đi đâu thì tới lúc đó tính.
Chỉ thấy người to lớn kia sau khi nhìn thấy Lâm Phong, có hơi sững người lại, liền quỳ rạp xuống mặt đất, dáng vẻ vô cùng cung kính, miệng bô bô nói gì đó mà hắn không hiểu nổi.
Lâm Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó chầm chậm bước đi.
Người cao lớn mãi cho đến khi Lâm Phong đi khuất bóng mới dám đứng dậy đi tiếp.
Lâm Phong theo con đường kia, rốt cuộc cũng thấy ánh sáng chan hòa cuối đường hầm, nhưng trước nó, có những giống như trạm canh gác được bày bố, trong đó là từng nhóm hai ba người, xem bộ dáng cũng không phải dễ ăn.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Lâm Phong nảy ra một ý.
Hắn nghênh ngang đi thẳng tới phía một người đang đi phía trước, giả vờ vấp một cái rồi té lên người hắn.
Ngay lúc này, bàn tay Lâm Phong lập tức nhanh chóng đưa một luồng thần thức vào bên trong người đó, lục tìm nơi có ký ức.
Nhưng điều làm cho Lâm Phong không ngờ tới là trên đầu người này vậy mà lại không chứa chút ký ức nào, mà ngược lại, nơi này chứa một loại lực lượng cực kỳ khác lạ.
Ngay lúc Lâm Phong còn đang bất ngờm người này bỗng phát lên âm thanh the thé như báo động, lập tức những tên chung quanh cầm theo một loại vũ khí gì đó như một cây súng phóng ra ánh sáng chạy tới chỗ Lâm Phong, chuẩn bị bắn hạ.
Lâm Phong kinh hoảng, chắc có lẽ khi hắn sử dụng thần thức đã kinh động đến lực lượng gì đó trong đầu người này, làm cho hắn nhận ra Lâm Phong không phải cùng chủng tộc.

Lập tức, hắn nhún mình nhảy lên, sau đó uốn éo một cái chạy đi, từng luồng sáng xẹt qua bên người.
Luồng sáng này vậy mà lại có thể xuyên qua linh khí hộ thể của hắn, xẹt qua da thịt tạo nên một mùi cháy khét và cảm giác đau đớn trong thần hồn.
Cũng may, công pháp Hỗn Nguyên Quyết tự động vận chuyển giúp cho Lâm Phong ngay lập tức tỉnh táo, nhanh chân bỏ chạy.
Những âm thanh quái dị vang lên liên tục khắp mọi nơi. Biết mình có chạy chung quanh thì sớm muộn cũng bị tìm ra, Lâm Phong thầm trách mình sao quá hấp tấp để lộ hành tung.
Khóe mắt Lâm Phong liếc qua một tên cầm vũ khí đang một mình đi về góc khuất mà mình đang trốn, lập tức nảy ra một ý.
Lâm Phong phong bế hô hấp, chờ cho tên này vừa đến gần, liền tung ra một quyền cực mạnh. Tên này ngay cả la hét cũng không la được một tiếng liền cứ vậy mà ngã xuống.
Lâm Phong đỡ thân hình hắn, lôi vào một góc.
Không gian lập tức lâm vào yên ắng, tiếng vang báo động cũng đã chấm dứt.
Lúc này, tất cả những người được cử đi tìm kẻ đột nhập đã được tập họp về lại vị trí.
Tất cả được tập họp tại một khoảng sân rộng, bên trên là một tên thủ lĩnh đang nói chuyện.
Không ai chú ý, một tên lính canh trong có vẻ rất bình thường, nhưng nghe những lời của tên thủ lĩnh liền cả người nhẹ run rẩy, hai mắt mang đầy vẻ chán ghét thù hận.
Bởi vì, Lâm Phong thông qua tên lính canh kia, đã biết những người này nào có phải người ngoài hành tinh gì đâu, mà là một bộ tộc đã ở trên Trái Đất này hàng vạn năm qua, mà phương thức tồn tại của bọn chúng, thình lình lại là thu thập hồn lực của con người, sau đó đem bán cho một thế lực nào đó mà chỉ có cao tầng mới biết.
Lâm Phong sau khi biết được chuyện này liền hai phần hiểu, tám phần không. Nhưng lúc nghe những lời mà tên thủ lĩnh nói hắn mới hiểu, thì ra trước này, đám Hồn tộc này thông qua các loại phương thức đã đi sưu tập tất cả hồn phách trên mặt đất rồi giao dịch như một loại tài sản.
Nhưng điều mà Lâm Phong khó hiểu nhất, là trong ký ức của bọn chúng lại xuất hiện những đối tác là con người.
Có mối lợi nào lại khiến cho con người có thể bán đi đồng tộc như những món hàng?
Đó chính là câu hỏi đang ngập tràn trong đầu Lâm Phong lúc này. Tuy nhiên, từ phía sau tên thủ lĩnh lại có một người đi ra! Đúng vậy, là một con người, một con người bằng xương bằng thịt.
Lâm Phong sau khi xác định rõ người này thuộc nhân tộc thì nộ khí xung thiên.