Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 125: Kiếm tu




Tu sĩ họ U thấy vậy thì âm u nhìn thanh niên nói:
Ta với Tô huynh chỉ là bèo nước gặp nhau, vô tình đi qua quý tộc. Nếu đạo hữu đây đã nói vậy thì ta sẽ lập tức rời khỏi, đạo hữu vừa lòng chưa?
Hừ, nếu ta không nhầm thì ngươi thuộc Ảnh tộc, trước nay đã có hiệp nghị tuyệt đối không đi vào lãnh địa của nhau. Đạo hữu ngươi nghĩ nơi đây là đâu mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?
Sao? Chẳng lẽ ngươi muốn lưu ta ở lại? Nếu vậy thì ta cũng không ngại thỉnh giáo cao chiêu quý tộc.
Tu sĩ họ U cười rộ lên, sương mù quanh thân lại cuồn cuộn xoay tròn, quỷ khí khởi phát.
Tô đạo hữu, còn ngươi? Ngươi có ý kiến gì không?
Thanh niên kiếm tu cười nhạt quay sang hỏi tu sĩ họ Tô.
Không biết đạo hữu xưng hô thế nào?
Lê Dũng!
Thanh niên kiếm tu hơi nhíu mài, nhưng cũng lạnh lùng đáp.
Lê đạo hữu, nhìn ngươi chắc là chấp pháp giả Nhân Đạo Minh. Đây là chức trách của ngươi, ta rất hiểu. Nhưng U đạo hữu đây chỉ vô tình đi ngang đây, chưa hề gây tổn hại gì cho phàm nhân Nhân tộc, hay là Lê đạo hữu nể mặt Tô mỗ, mở một mảnh lưới ngày sau cũng có thêm cái bằng hữu, ý ngươi thế nào?
Tu sĩ họ Tô trầm ngâm nửa ngày thì ôn hòa nói ra.

Hắc, dài dòng đủ rồi. Nếu đã nói vậy thì hai người cùng lên đi.
Thanh niên họ Lê cười gằn, cũng không nói gì thêm nữa mà hai tay kết xuất một ấn quyết kỳ lạ, miệng lầm rầm niệm chú.
Lập tức, trước mặt hắn xuất hiện năm thanh kiếm lơ lửng tỏa ra ngũ sắc quang mang. Hai tay không chút do dự chỉ lên trên:
Ngũ Hành Kiếm Trận, khởi!
Lập tức, năm thanh kiếm tựa như sao băng bay lên trời, sau đó bay về năm hướng bao vây lấy hai người Tô – U.
Gã họ U không sợ mà còn hưng phấn, cũng không chậm chạp, cả người run rẩy một trận, từ trong đám sương mù có năm ảo ảnh mang theo âm khí dày đặc bay ra.
Vậy để Ngũ Quỷ Ảnh Hồn của ta lĩnh giáo cao chiêu Lê đạo hữu đi!
Nói xong, theo động tác của gã, năm ảo ảnh như hóa thành thực chất, mang theo những cái đầu lâu quỷ ảnh ào ào bay về năm hướng vừa lúc đối chọi với năm thanh kiếm đang chuẩn bị giăng thành kiếm trận.
Bên cạnh, tu sĩ họ Tô cũng chưa vội ra tay mà quan sát tình hình trước mắt, hai mắt nhíu lại.
Lê Dũng mắt thấy cảnh này, cũng không nói hai lời, pháp quyết trong tay liền biến đổi, lập tức năm thanh kiếm liền đình chỉ kết trận, lại huyễn hóa ra năm con ngũ sắc kiếm xà, liên tục chém vào những cái đầu lâu do Ngũ Quỷ Ảnh Hồn ngưng tụ ra.
Nhưng Ngũ Quỷ Ảnh Hồn đúng là không vừa, đối với thế công hung hãn của Ngũ Sắc Kiếm Quang không hề sợ hãi, ngược lại từ trong mồm phun ra những luồng khói đen như muốn ô uế những thanh kiếm kia.
Lê Dũng thấy vậy thì cười lạnh, lập tức hét lớn:
Phân Quang Kiếm Ảnh, tụ!
Theo tiếng hét, năm con Ngũ sắc kiếm xà liền đình chỉ thế công, ngược lại chuyển qua xoay tròn, từ chậm rãi rồi nhanh dần, chuyển thành một cơn xoáy, dồn dập mang theo ngũ sắc chói lóa bao vây Ngũ Quỷ Ảnh Hồn.
Tu sĩ họ U thấy vậy thì thẹn quá hóa giận, hai tay khô gầy hợp lại, miệng lẩm bẩm:
Hợp Ảnh!
Vừa nói xong, bàn tay liền vỗ ra một cái, nhất thời Ngũ Quỷ Ảnh Hồn vậy mà lại lóe lên một cái, thoát khỏi sự bao vây của những cơn lốc xoáy do Ngũ sắc kiếm xà hóa thành, liền xuất hiện tại một nơi gần đó.
Năm cái đầu lâu do Ngũ Quỷ Ảnh Hồn hóa ra, không chút do dự há cái miệng to cắn nuốt lẫn nhau cực kỳ hung hãn.
Sau khi chỉ còn lại một cái đầu lâu to lớn nhất, hung hãn nhất, khí tức của nó lại tăng vọt tiếp cận như một tu sĩ Kết Đan Sơ kỳ khác, hơn nữa lại hóa thành một cái bộ xương mờ ảo hung tợn, vô biên hàn khí cuồng bạo từ người nó tỏa ra.
Tu sĩ họ U thấy cảnh này thì vui mừng, liền vung tay về phía Lê Dũng:
Sát!
Lê Dũng thấy vậy nhíu mài, động tác liền không đình chỉ, tay chỉ xuống mặt đất lẩm bẩm:
Độn!

Lập tức, năm thanh kiếm mang theo ngũ sắc quang mang liền chui vào lòng đất không thấy bóng dáng. Bàn tay của hắn không vì vậy mà dừng lại, hai tay chắp vào nhau niệm pháp quyết.
Thanh kiếm sau lưng lập tức bay ra khỏi vỏ, một âm thanh réo rắt từ trong đó truyền ra. Vừa nhìn đã biết kiếm này đã thông linh, trong Kiếm có linh, tất thành thần kiếm.
Kiếm này vừa xuất, lập tức không gian lạnh lẽo hơn ba phần.
Cho dù Lâm Phong ở xa xa quan sát chiến cuộc, cũng không nhịn được mà cảm thấy lạnh lẽo.
Kiếm này chắc chắn tắm máu vô số mới hình thành sát khí kinh thiên như thế này. Người này không hổ danh Kiếm Tu.
Lâm Phong ở một bên quan sát không nhịn được thầm khen. Đối với kiếm tu, trong tu tiên giới luôn được xưng là có chiến lực mạnh nhất nhì, hầu như đa số đều là loại biến thái lấy một địch hai, chỉ công không thủ, một khi xuất kiếm không chết không thôi.
Thanh niên họ Lê này là một kiếm tu, trước một gã dị tộc đồng cấp và một tu sĩ đồng giai khác sờ sờ đó nhưng không hề nao núng, nói chiến liền chiến.
Phần đảm lược này làm cho Lâm Phong cũng phải âm thầm giơ ngón tay cái.
Đang suy nghĩ bâng quơ, Lâm Phong bỗng nghe vang lên âm thanh:
Keng!
Bảo giáp?
Hừ, để cho ngươi thất vọng rồi!
Định thần nhìn lại, lúc này Lê Dũng đang sờ một bên ngực bị một thanh hắc sắc phi đao đâm vào, xuyên qua lớp quần áo chém vào lõm một lỗ nhưng không thể xuyên thủng, nhưng bị thương một chút là chuyện không thể tránh khỏi.
Thì ra, gã họ Tô từ đầu tới cuối đứng một bên âm thầm chờ cơ hội để đánh lén. Ngay khi Lê Dũng vung kiếm định chém tới bộ xương do Ngũ Quỷ Ảnh Hồn hợp thành thì gã liền ra tay.
Nhưng ai ngờ Lê Dũng thân mang bảo giáp, chỉ bị thương nhẹ.
Mắt thấy một kích không đắc thủ, gã họ Tô liền không chút do dự xuất ra một quyển trục cũ kỹ.
Được, được lắm. Không ngờ ngay cả loại sự tình này ngươi cũng dám. Vậy thì đừng trách Lê mỗ!
Lê Dũng sát khí trùng thiên, nhìn thấy hành động của gã họ Tô thì cười rộ lên.
Bàn tay Lê Dũng liền cầm lấy thanh kiếm trước mặt, cả người bỗng hô một tiếng, mũi chân điểm nhẹ.
Lập tức thân ảnh của hắn lăng không lên cao, kiếm quang mang theo sát khí trùng trùng quét xuống như muốn quét ngang hết thảy.
Bộ xương do Ngũ Quỷ Ảnh Hồn hóa thành lập tức rút về bên cạnh tu sĩ họ U.
Kiếm quang đại thịnh như muốn nuốt chửng hai người một hồn cũng một lúc.

Nhưng vào lúc này, tu sĩ họ U hàn quang chợt lóe, cũng không nói gì liền điểm mấy cái lên người Ngũ Quỷ Ảnh Hồn. Lập tức Ngũ Quỷ Ảnh Hồn âm khí tràn ngập, khí tức âm trầm tăng lên chóng mặt.
Nó nhìn Kiếm quang đang gào thét, liền không chút do dự phun ra một luồng hôi sắc quang hà đón đỡ.
Bên kia, gã họ Tô cũng không hề thua kém, bàn tay ném quyển trục về phía trước, miệng phun một luồng chân nguyên linh lực lên nó, khẽ lẩm bẩm bấm niệm pháp quyết:
Khởi!
Giữa không trung, quyển trục theo pháp quyết mà điên cuồng bành trướng, tạo thành một tấm thiết thuẫn che chắn trước người gã.
Vừa lúc đó, Kiếm quang cũng gào thét mà đến, lập tức ba bên giao nhau.
Chỉ thấy, Kiếm quang lúc đầu rõ ràng chiếm thế thượng phong, nhưng rõ ràng đã bị chặn lại.
Lê Dũng mắt thấy cảnh này, liền không chút do dự ném bản thể phi kiếm nhào tới, chém mạnh lên quyển trục, gia tăng sức ép lên gã tu sĩ họ Tô, đồng thời, bàn tay của hắn cũng không chậm chạp hợp thành song chỉ, chỉ lên trên một cái, lớn tiếng nói:
Ngũ Hành Trận, Phong!
Lập tức, một quầng ngũ sắc kiếm quang từ lòng đất tê tê cuồng khởi, kiếm ảnh như mưa bao bọc toàn bộ hai người Tô – U.
Tu sĩ họ Tô và họ U nhìn thấy một màn này, liền biết đối phương rốt cục thi triển sát chiêu, bọn họ đều rất rõ ràng trong lòng, dưới tình huống này, Lê Dũng đang chiếm thế thượng phong. Chỉ cần một sơ xuất nhỏ thì hôm nay hai người khó lòng thoát khỏi nơi đây.
Tuy nhiên, cả hai người trong lòng cũng có chút đề phòng lẫn nhau, thậm chí cũng có ý nghĩ lợi dụng đối phương để tìm cơ hội đào tẩu cho bản thân.
Tu sĩ họ U rốt cuộc không nhịn được nói:
Tô đạo hữu, còn thủ đoạn gì thì chúng ta cùng lấy ra đi, nếu không thì cho dù ta có táng mạng thì ngươi nghĩ sẽ thoát được sao?
Hừ, lời ngươi nói cũng là ý của ta. Được, vậy cùng lên đi.
Nói xong, gã họ Tô liền điểm một cái về phía trước, lập tức từ trong quyển trục bỗng dâng lên một cỗ khí thế kinh người.
Bạo!
Một âm thanh nhỏ phát ra từ miệng của gã, lập tức Quyển trục hơi co rút lại một chút bạo liệt ra, xung lực phát tán va chạm với thanh kiếm tạo thành âm thanh Ca~~Ca~~, xem bộ dáng thanh kiếm cũng chịu tổn thương không nhỏ.
Tu sĩ họ Tô thấy vậy thì cười lạnh, bàn tay khẽ lật, quyển trục tưởng đâu tiêu tán thì lại bất ngờ tụ tập lại, nhưng quang mang ảm đạm, xem chừng linh tính cũng tổn hại nhiều.