Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 50: Chào đồng hương!




Lâm Phong tìm một cái phòng trọ sạch sẽ ở một góc vắng vẻ của phía Tây Nam Vân Thành, sau đó đóng cửa phòng, đánh một cái pháp quyết cách âm rồi ngồi xuống bàn rót một chén trà.
Sau khi tâm bình khí hòa, Lâm Phong cẩn thận lấy phiến đá vừa mua được ra xem xét.
Lúc ở đấu giá hội, do hoàn cảnh đặc thù nên Lâm Phong không xem xét kỹ, giờ mới có thể tập trung quan sát phiến đá này. Đập vào mắt Lâm Phong là mấy chữ trên cùng:
Chào đồng hương!
Chính là mấy chữ này làm cho Lâm Phong hoảng sợ, đồng hương ở đây có nghĩa là cùng quê hương Trái Đất, chứ không phải cùng một đất nước với hắn. Vậy có nghĩa là từng có người Việt Nam đến tu tiên giới này, hơn nữa còn là đến trước Lâm Phong từ lâu.
Chắc bạn rất ngạc nhiên phải không? Nếu bạn là người Việt Nam thì tốt, nhưng nước khác cũng không sao, dù sao, tôi cũng không thích phân biệt chuyện vặt đó. Bởi vì đến đây rồi, thì bạn sẽ biết cảm giác gặp một người cùng quê hương Trái Đất là chuyện tình vui vẻ đến mức nào!
Lâm Phong đọc đến đây thì không hiểu sao một cỗ ấm áp dâng lên trong lòng, lời nói thật chí lý, một trong mấy chuyện vui sướng nhất trong đời người chính là tha hương gặp cố tri, mặc dù Lâm Phong chưa gặp qua người này bao giờ, cũng không cùng đất nước, tiếng nói, nhưng qua lời nói chân tình này, Lâm Phong cũng cảm thấy vô cùng thân thiết.
Nếu bạn đã đọc hiểu những dòng này tức là chúng ta cũng xem như bạn bè. Mặc kệ như thế nào, bạn bè gặp mặt thì cũng nên có chút quà, tôi có tặng bạn đồng hương một bộ công pháp đắc ý mà tôi vô tình có được, hi vọng giúp bạn sớm ngày tu luyện đại thành…
Chữ viết đến đây thì Lâm Phong nhìn thấy một khoảng trống, dường như người kia có điều suy nghĩ, đắn đo, sau đó tiếp tục viết:

Tôi hôm nay đã tu luyện tiểu thành, bỗng nhớ quê hương, trải qua trăm đắng nghìn cay cũng tìm được cách về, chỉ là gian khó nguy hiểm trùng trùng. Nếu bạn có ngày tu vi đạt tới Nguyên Anh Kỳ, hãy tới Nam Việt Thần Tông tại phía Bắc đại lục tìm chưởng môn nhân hiện tại và đưa phiến đá này thì sẽ biết phải làm gì. Chúc bạn tu luyện cho tốt, bạn đồng hương thân mến!
Chữ viết đến đây thì hết.
Lâm Phong đọc xong thì thở dài, tâm trạng có chút mất mát. Vị cao nhân ấy chắc chắn tu vi sâu không lường được, vậy mà còn nói là hành trình trở về khó khăn nguy hiểm, thì có lẽ, trong thời gian gần Lâm Phong khó mà trở về Trái Đất được. Lo nghĩ nhiều chỉ làm rối rắm mọi chuyện hơn.
Tuy nhiên, Lâm Phong đoán ít nhất tu vi của người kia đã trên Nguyên Anh Kỳ. Hơn nữa thời gian có vẻ rất lâu, không biết hiện giờ nếu người này còn sống thì đã trở thành tồn tại thế nào rồi. Lâm Phong lẩm nhẩm một mình, xem ra nếu muốn trở về thăm lại người thân một lần, thì phải cố gắng tu luyện, hết sức giữ mạng để chờ cơ hội.
Lật ra phía sau phiến đá, Lâm Phong thấy một bộ pháp quyết được viết bằng tiếng Việt Nam, là một bộ công pháp luyện thể:
Kim Thân Công Pháp
Bộ công pháp này gồm chín tầng, là công pháp luyện thể cực kỳ bá đạo, ngoài hấp thu các loại dược lực thì còn phải hấp thu các tài liệu quý, luyện da lông, cơ thịt, xương cốt chắc đến mức có thể đối kháng lại với pháp bảo bằng nhục thân, trong khi vẻ ngoài vẫn như bình thường không bị thô to xấu xí. Quả nhiên là một công pháp bá đạo.
Tuy nhiên, khi Lâm Phong đọc đến nội dung mấy tầng sau thì có cảm giác muốn thổ huyết tại chỗ, mấy tầng đầu còn dễ, dùng linh dược pha linh thủy ngâm mình rồi hấp thu, rèn luyện là có thể thành, nhưng càng về sau càng khó, thậm chí có mấy loại tài liệu chủ chốt để tu luyện mà Lâm Phong cũng mới nghe qua lần đầu.
Lâm Phong lắc lắc đầu, đến chân núi tự có đường đi, tạm thời cứ tu luyện trước mấy tầng đầu đã.
Trải qua một hồi nghiên cứu công pháp khắc trên phiến đá, Lâm Phong liền tĩnh tâm suy nghĩ chuyện về Vân Tinh Tông và vị Kha Vạn đạo hữu kia, tinh tế cân nhắc một phen.
Một bên, Lâm Phong cũng bắt đầu tập trung nghiên cứu tầng hai Hỗn Nguyên Quyết. Trải qua một thời gian bận rộn, chưa tu luyện được bao nhiêu thì bị cuốn vào nhiều chuyện làm Lâm Phong trễ nãi việc tu luyện đã rất lâu.
Hỗn Nguyên Quyết tầng hai này khác với tầng đầu, kiến thức bao la thâm hậu, ngoài các loại hít thở, vận chuyển cải tạo kinh mạch, hấp thu linh khí thì còn chứa một số pháp quyết trụ cột để sau khi tiến vào tầng ba thì sẽ có thể vận dụng linh hoạt các loại pháp quyết để đấu pháp cùng người khác.
Thời gian thấm thoát trôi qua, ba ngày liền Lâm Phong ở trong phòng đả tọa tu luyện, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo một chút, mua sắm vài vật dụng cần thiết, mấy bộ đồ rồi lại về đóng cửa tu luyện.
Sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Phong mở bừng hai mắt, một luồng khí thế tỏa ra sau đó co lại ẩn giấu vào bên trong người. Trải qua mấy ngày tu luyện, mặc dù chưa đạt tới Luyện khí trung kỳ đỉnh để đột phá, nhưng Lâm Phong càng củng cố vững chắc căn cơ của mình, đồng thời khôi phục thần thức đến mức tốt nhất.
Bước ra khỏi khách điếm, Lâm Phong nhẹ nhàng đi tới Tạo Hóa Phường để hỏi thăm tình hình luyện khí.
Vừa bước vào, thanh niên giữ quầy hôm trước vừa nhìn thấy Lâm Phong thì lập tức tiến lên nghênh đón bằng thái độ cung kính:

Kính chào Lâm tiền bối, chủ nhân đã dặn khi ngài đến thì mời ngài vào phòng khách chờ đợi, chủ nhân sẽ đến ngay!
Ồ, được.
Lâm Phong chỉ khẽ ừ rồi dưới sự cung kính của thanh niên chủ quầy, bước vào phòng khách ngồi xuống, lập tức có một thị nữ mang trà và một loại trái cây không biết tên lên cho Lâm Phong giải khát lúc chờ đợi, sau đó đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lâm Phong cũng không khách khí mà bóc mấy quả ăn, chậm rãi uống trà.
Lâm Phong uống chưa hết nửa chén trà thì nghe tiếng lão giả hôm trước chưa vào cửa đã cười nói:
Chào Lâm tiểu hữu, xem ra ngươi cũng rất nóng lòng nha!
Lâm Phong nghe thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy chắp tay cười nói:
Chào tiền bối, tiền bối cũng thật đúng hẹn. Quả nhiên cao nhân có khác. Được ngài luyện khí ta thật sự rất an tâm.
Haha, nếu Lâm tiểu hữu đã nói vậy thì xem ra ta cũng không thể làm phụ lòng ngươi được. Ngươi xem thử có vừa ý không?
Nói xong, lão giả phất tay một cái, một cây cung sáng bóng như ngọc, dây cung tỏa ra hắc sắc quang mang nằm lẳng lặng trên bàn, bên cạnh là hai mươi mũi tên đen thui, đầu mỗi mũi tên đều ánh lên vẻ sắc bén đến cực điểm.
Lâm Phong nhìn thấy vậy thì vô cùng hài lòng, cầm lên vuốt ve yêu thích không rời mắt.
Lão giả thấy vậy thì đắc ý, không uổng công lão chuyên tâm rèn luyện, tất cả cũng là vì ánh mắt si mê ngưỡng mộ này của Lâm Phong.
Lâm Phong sau khi xem xong thì lập tức chắp tay với lão giả nói:
Quả nhiên tiền bối là cao nhân, hoàn toàn xứng đáng hai chữ Tạo Hóa. Xin hỏi công chế tạo là bao nhiêu?
Hắc hắc, hai chữ đó chỉ là trong lúc cao hứng ta vui miệng đặt vậy thôi. Còn tiền công thì xem như quên đi, trong lúc chế tạo cũng còn dư ra một sợi gân và ít tài liệu, xem như lão phu giữ lại làm phí tổn, tiểu hữu không tiếc nuối với lão chứ?
Hì, nếu tiền bối đã sắp xếp như vậy thì tiểu bối sao dám ý kiến gì. Xin đa tạ tiền bối đã giúp đỡ!
Lâm Phong thật lòng thật dạ nói, hắn vô cùng hiểu rõ nếu đưa cho người khác chế tạo chưa chắc gì đạt được thành phẩm tốt như thế nào. Cây cung này bản thân nó cũng xem như một Linh khí thượng phẩm, kết hợp với mũi tên đặc chế thì cũng đạt đến đẳng cấp pháp bảo.

Đây là chân chính pháp bảo, chứ không phải loại ngụy pháp bảo là tu sĩ Luyện Khí Kỳ hay dùng. Nếu Lâm Phong thật sự liều mạng, dưới tình huống xuất kỳ bất ý thì bắn trọng thương hoặc thậm chí bắn nát đầu một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng có khả năng, tất nhiên là Lâm Phong cũng phải chịu phản phệ không ít.
Nhưng như vậy cũng đủ thấy lần này Lâm Phong đã nhặt được món hời, vì vậy mà chân tâm thật dạ cảm kích lão giả trước mắt. Vị này mặc dù có chút ham muốn được nịnh nọt tâng bốc, nhưng người ta là có bản lĩnh, có khả năng thì người ta có quyền. Nó cũng tương tự như nắm đấm của ai lớn thì lời người đó nói chính là chân lý vậy.
Lâm Phong cùng lão giả nói chuyện một hồi, bỗng dưng từ bên ngoài, một thanh phi kiếm mang theo ánh lửa sáng chói phá không bay vào trước mặt lão giả, lão không chút do dự chụp lấy thanh phi kiếm, lặng im một chút rồi trầm ngâm cất thanh phi kiếm vào túi trữ vật.
Đây chính là phi kiếm truyền tin, một loại truyền tin thông dụng trong giới cao giai tu sĩ, dùng để truyền tin cự ly xa thay cho Truyền Âm Phù cực kỳ hữu dụng. Lâm Phong hôm qua sau khi tìm hiểu ngọc giản mà Phương Nhi đưa cho cũng có thấy nhắc tới cái này, hôm liền đã được gặp, quả nhiên diệu dụng.
đứng dậy nói:
Lâm tiểu hữu, hiện giờ ta có chút việc gấp phải đi ngay. Nếu không có việc gì khác thì hẹn tiểu hữu dịp khác nói chuyện nhé?
Ý tứ trục khách của lão giả lồ lộ làm sao Lâm Phong không hiểu, bèn cung kính cảm tạ lần nữa rồi bước ra khỏi Tạo Hóa Phường.
Sau khi đi đến một góc vắng không người qua lại, Lâm Phong liền móc ra cái Truyền Âm Phù mà Kha Vạn đưa cho, nói lầm bầm vào đó mấy câu, truyền linh lực kích phát nó rồi quăng nó tự bay đi theo một phương hướng.
Lâm Phong thấy cảnh này thì khóe miệng khẽ cười, bước đi đến nơi lần trước ba người họ tụ hội, gọi một bình trà rồi ngồi vừa uống vừa chờ.
Tất nhiên, uống được trà của Phương đạo hữu thì đối với loại trà pha bình thường này Lâm đại tu sĩ của chúng ta uống vào chẳng khác gì nước lã.
Sau khi làm vài ngụm trà thì dưới thần thức của Lâm Phong, Kha Vạn cũng đã xuất hiện bên ngoài cửa, hơn nữa còn đi có một mình.
-------
Canh 3 đã bạo, các bạn còn thấy Độc Hành chưa đủ thành ý để quăng Nguyệt Phiếu, Like FB sao? :(