Giọng nói của Kha Băng Nguyệt êm ái như chim hót, dáng vẻ yểu điệu thục nữ làm cho Lâm Phong tâm sinh hảo cảm. Mặc dù Lâm Phong chưa nhìn mặt cô gái này, nhưng chỉ cần tướng mạo và giọng nói này cũng đủ để khuynh đảo chúng sinh rồi.
Nhưng tất nhiên, ngoài mặt Lâm Phong vẫn giữ vẻ ôn hòa cười nói:
Kha cô nương tuổi tác xem chừng cũng ngang với ta, cứ bằng hữu tương giao, nếu nể mặt thì cứ gọi Lâm ca ca là được. Không cần khách khí vậy đâu. Thôi, tất cả đều ngồi xuống đi rồi nói chuyện.
Tiểu nữ đa tạ Lâm đại ca!
Kha Băng Nguyệt dịu dàng đáp lại, sau đó chờ cho Lâm Phong và Kha Vạn ngồi xuống thì tự động ngồi một bên châm trà.
Nếu lần trước Phương Nhi thể hiện trà đạo chính là chuyên nghiệp thì cái mà Kha Băng Nguyệt đang làm còn cao hơn một bậc, động tác ưu nhã nhẹ nhàng, sự hòa quyện giữa không gian và cách pha trà, châm trà càng làm cho Lâm Phong ánh mắt có chút si mê.
Kha Vạn ở một bên cũng thấy chuyện này nhưng không nói gì mà im lặng suy tư, đôi mắt vừa có vẻ cưng chiều lại mang chút u sầu.
Quả thật, vì căn bệnh quái ác kia của con gái mà Kha Vạn đã tổn hao tâm trí, vận dụng mọi quan hệ, cuối cùng liều một phen nhờ vả Lâm Phong.
Cho nên hôm nay vừa nghe Lâm Phong truyền âm hẹn gặp mặt, Kha Vạn liền dẫn theo con gái đến đây.
Lâm Phong sau khi nhận chén trà từ tay Kha Băng Nguyệt, khẽ ngửi mùi hương phiêu đãng thanh thuần rồi nhấp một ngụm lớn, nước trà thoáng chốc vơi đi gần hết.
Kha Băng Nguyệt thấy cảnh này thì không nhịn được cười khúc khích. Lâm Phong biết mình thất thố, vội vàng khụ khụ ho khan cười nói:
Ha hả, để cho Kha muội cười chê rồi. Trà ngon qua tay muội còn ngon hơn mấy lần. Sau này những thứ trà khác ta xem chừng cũng chỉ là nước lã không hơn rồi!
Hihi, nếu Lâm đại ca thích thì sau này tùy thời muội sẽ pha cho ca uống. Chỉ có điều, thời gian của muội không còn bao lâu…
Kha Băng Nguyệt ban đầu còn cười nói, sau đó giọng dần trầm thấp, cuối cùng là một chút nức nở.
Lâm Phong thấy vậy thì cũng lúng túng không biết an ủi như thế nào, bèn quay qua nhìn Kha Vạn nói:
Kha đạo hữu, lần này hẹn huynh đến đây chính là cho huynh biết một tin vui. Nhưng trước tiên, huynh hãy cầm lấy bình đan dược này, chắc sẽ hữu dụng để huynh hồi phục nguyên khí đang hao tổn. Dù sao theo ta thấy, nếu để lâu chắc chắn ảnh hưởng không nhỏ đến tu vi hiện tại của Kha huynh đây!
Lâm Phong vừa nói vừa móc ra bình năm viên Nguyên Khí Đan mà hắn có được thông qua hoàn thành công tác đưa tới trước mặt Kha Vạn.
Hành động này, một phần Lâm Phong cũng muốn báo đáp ân tình mà Kha Vạn giúp hắn vào Vân Tinh Tông, một phần cũng cảm động với tình cha con của người này. Cha mẹ thì ở đâu cũng vậy, đối với con cái luôn là sự bảo hộ tuyệt đối, có thể sẵn sàng hi sinh tất cả của bản thân để cho con cái niềm vui, mà Kha Vạn này chính là một người như vậy.
Kha Vạn tiếp nhận bình đan dược, mở ra, bỗng một mùi hương nồng đậm phiêu tán truyền ra, Kha Vạn vội vàng đóng nắp bình đan dược lại sau đó hít một hơi thật sâu, chăm chú nhìn gương mặt bình tĩnh của Lâm Phong trầm trọng nói:
Đa tạ Lâm đạo hữu, nhân tình này ta chắc chắn ghi nhớ!
Kha huynh đừng khách khí, chút chuyện nhỏ này có là gì so với những gì đạo hữu giúp cho ta!
Nói gì đi nữa thì nhân tình của Lâm huynh lần này ta xin ghi nhận. Tuy nhiên, Lâm huynh lần này nói cho ta biết tin vui chắc không phải việc này đúng không?
Vừa nói, Kha Vạn vừa trông mong nhìn Lâm Phong.
Quả nhiên, Lâm Phong không để Kha Vạn thất vọng, chỉ thấy hắn lấy một hộp gỗ từ trong túi trữ vật, sau đó đặt lên bàn, nói:
Kha đạo hữu, mời huynh xem thử xem đây có phải thứ huynh đang cần không?
À được, để ta xem thử!
Kha Vạn cũng không khách khí lập tức mở hộp gỗ ra, chỉ thấy một cây linh dược xanh biếc óng ánh, rõ ràng chính là Tịnh Linh Thảo có số năm tuổi tuyệt đối không dưới năm mươi năm.
Cây linh dược này đã vượt quá yêu cầu của Kha Vạn lúc đầu, hiệu quả trị bệnh chắc chắn càng thêm nắm chắc một phần. Vì vậy, sự cảm kích của gã đối với Lâm Phong lúc này khó nói hết thành lời, không nhịn được, kéo tay Kha Băng Nguyệt, hai cha con lập tức hành đại lễ nói ra:
Kha mỗ cả đời chưa quỳ trước ai ngoài phụ mẫu, hôm nay xin đa tạ Lâm huynh thành toàn, cứu mạng con gái Kha Băng Nguyệt của ta. Ơn này cả đời không quên!
Tiểu nữ thiên ân vạn tạ Lâm đại ca cứu mạng, nếu như đại ca không chê, chờ ngày tiểu nữ khỏe mạnh, báo đáp hiếu thuận với cha chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa để tạ ơn người.
Lâm Phong thấy cảnh này thì bối rối, lập tứng đỡ tay hai người dậy, không cho họ hành đại lễ, nói:
Hai vị, hai người đừng làm ta tổn thọ, hai người làm vậy chẳng khác nào không xem ta là bằng hữu. Mau đứng dậy!
Lâm đạo hữu, bằng hữu như huynh ta sao lại từ chối, nhưng đại lễ này huynh nhất định phải nhận!
Kha Vạn tâm ý kiên quyết, Lâm Phong cũng không còn cách khác, đành bối rối nhìn họ hành đại lễ, sau đó tất cả ngồi xuống, Kha Vạn liền nói:
Lâm huynh, lần trước yêu cầu của ta chỉ là một cây Tịnh Linh Thảo mười năm tuổi, sao đột nhiên lại biến thành năm mươi năm, hơn nữa, trước nay đối với linh dược linh thảo trân quý thì Vân Tinh Tông kiểm soát rất chặt…
Thấy Kha Vạn tỏ thái độ thật sự lo lắng cho mình, Lâm Phong cũng cảm thấy ấm áp, bèn trấn an:
Kha huynh đừng lo, may mắn ta có chút kỹ năng trồng linh thảo cho nên hoàn thành đủ chỉ tiêu, sau đó cơ duyên xảo hợp lấy được cây Tịnh Linh Thảo này tới tay. Không biết có đủ chữa trị cho lệnh muội chưa?
Đủ, hoàn toàn đủ. Lần này đa tạ Lâm đạo hữu khó nói hết. Nhưng vì hiện giờ thời gian có chút gấp gáp, ta muốn sớm về điều dưỡng để sớm chữa trị cho Băng Nguyệt, xin Lâm huynh hiểu cho!
Kha Vạn thấy linh dược tới tay, trong lòng nôn nóng. Dù sao bệnh tình của con gái hầu như đã trở thành tâm bệnh của gã. Tâm tình này Lâm Phong tất nhiên hiểu được, vì vậy mà nói:
Được, chúc Kha đạo hữu thành công chữa bệnh cho Kha muội.
Sau khi chia tay nhau, Lâm Phong cũng ra khỏi phòng trà, tìm đến một góc vắng không ai để ý, nhất thời cả người vặn vẹo áp súc, cơ bắp bỗng thô to, da ngăm đen, răng hô, mắt xếch, diện mục dữ tợn sau đó nghênh ngang đi ra phố.
Tìm đến một thương hội có tên Thiên Nam Thương Hội, Lâm Phong nghênh ngang bước vào trong. Thấy Lâm Phong đi vào, một lão già ngủ gà ngủ gật trên cái bàn đón khách lập tức đứng dậy, đon đả chào hỏi:
Chào đại nhân, ngài cần mua gì? Đan dược hay là linh dược linh thảo, tin tưởng chỉ cần đại nhân cần thì chúng ta chắc chắn cung cấp đầy đủ, chất lượng tuyệt đối không để đại nhân ngài thất vọng.
Hừ, ta không phải đến mua gì cả!
Lâm Phong hừ mũi lạnh giọng nói.
Ồ, nếu ngươi không mua thì đến đây làm gì?
Lão già nghe Lâm Phong nói thì cảm thấy cụt hứng, sắc mặt bất thiện trầm xuống nói.
Ta muốn đến bán linh dược, nhưng xem chừng cửa hàng của ngươi không thu nổi, ta đi sang cửa hàng đối diện xem sao!
Lâm Phong cũng không nói gì, chỉ cười lạnh hắc hắc nói, sau đó xoay người định đi.
Ngay lúc này, một cô gái tuổi tầm hai mươi, trong phòng bên trong đi ra, vừa lúc thấy cảnh này, bèn bước nhanh đến hỏi:
Đạo hữu, ngươi khoan đi đã!
Sao? Chẳng lẽ các ngươi nghĩ ép buộc ta ở lại? Hắc, ta chưa từng nghe trong Nam Vân Thành này lại còn có cửa hàng như thế này!
Không hề, đạo hữu chớ hiểu lầm! Thiếu nữ này nghe Lâm Phong nói vậy thì hốt hoảng giải thích, sau đó nói tiếp:
Ta chỉ muốn hỏi đạo hữu nếu đến đây không mua hàng vậy có phải có gì cần bổn tiệm phục vụ không? Lúc nãy ta nghe đạo hữu nói là muốn bán linh dược, hay là chúng ta sang phòng bên cạnh nói chuyện!
Thôi được, nể mặt mũi đạo hữu thành tâm nên lần này coi như lần đầu tiên cũng coi như lần cuối đi. Còn người này…hắc!
Nói xong như có như không đưa ánh mắt liếc lão giả đang đầu đầy mồ hôi đứng đó, bước chân đi vào căn phòng bên cạnh.
Thiếu nữ cũng không thèm nhìn tới lão giả mà cười nói nhẹ nhàng với Lâm Phong đi vào phòng.
Sau khi thị nữ dâng trà, Lâm Phong cũng không dài dòng mà nghênh ngang nói ra:
Bản tính ta không thích dài dòng, ta có chút linh dược cũng được coi là tốt, không biết chỗ này của đạo hữu có mua không?
Haha, đạo huynh quả nhiên thẳng thắn. Bổn tiệm đối với linh dược tất nhiên có hứng thú mua lại, nhưng mà còn tùy thuộc vào chất lượng linh dược mà đạo hữu cung cấp, bổn tiệm nhất định đưa ra cái giá làm đạo hữu tuyệt đối hài lòng. Hơn nữa, nếu đạo hữu không hài lòng, bổn tiệm có thể thay đạo hữu đem đi đấu giá.
Thiếu nữ cười nhẹ, nói ra một tràng, sau đó nhìn nhìn Lâm Phong chờ đợi hắn có thể mang ra cái gì.
Lâm Phong cũng không nói gì mà cười khẩy, lấy ra một hộp gỗ từ trong túi trữ vật, bộ dáng ngông nghênh cao ngạo, rất phù hợp với vẻ ngoài hung ác.
Thiếu nữ cũng không bình luận gì thêm mà chầm chậm mở hộp gỗ.
Bên trong nằm lẳng lặng một gốc linh thảo óng ánh, xanh tươi no đủ, dược hương phiêu tán. Thiếu nữ hai mắt híp lại, thần thức tập trung quan sát gốc linh thảo, mặt dù trong lòng đang quay cuồng nhưng trên khuôn mặt cũng không tỏ vẻ gì, chỉ có đôi mắt sáng rực là cho thấy nội tâm của nàng không giữ nổi bình tĩnh.
Chắc chắn không thể bình tĩnh được rồi, bởi vì trong hộp là một gốc Lam Sinh Thảo có ít nhất một nghìn năm hỏa hầu.
Thiên niên linh dược, có ý nghĩa gì, thiếu nữ sinh ra trong gia tộc kinh doanh đan dược sao lại không hiểu. Thứ này cho dù bất cứ tiệm nào có cũng lập tức cất giấu hoặc đem làm trấn điếm chi bảo mà người trước mắt lại nghênh ngang xuất ra như vậy, làm cho trái tim của nàng cũng nhảy lên liên hồi.
Lâm Phong như nhìn thấu ánh mắt của thiếu nữ có ý nghĩa gì, nhàn nhạt cảnh tỉnh một câu:
Cây thiên niên linh dược này là một vị tiền bối bận việc nên nhờ tại hạ đi giải quyết. Nếu quý điếm muốn động tâm tư gì đó thì đừng trách tại hạ không cảnh báo trước. hắc hắc…
--------
( Bạo canh 5 - Từ hôm nay mỗi ngày Độc Hành liều mạng bạo chương, mong các bạn đọc xong bấm Like FB hoặc nếu có hảo ý thì Bấm đề cử Nguyệt Phiếu cho Hỗn Nguyên Hệ Thống nhé! )