Chưởng tôn, ngài nói chúng ta lần này hành động như vậy có phải là có chút…
Người nói chính là một trung niên mặc một bộ thô bố trường bào.
Lão giả ngồi giữa có tu vi cao nhất trong bọn họ, linh lực đã gần như phiêu tán, cả người như không có chút dao động linh lực nào, cho thấy tu vi chắc chắn đã đến Nguyên Anh Hậu Kỳ, một cấp độ cực kỳ kinh khủng. Lão giả được gọi là Chưởng tôn này theo thói quen vuốt bộ râu dài sau đó nói:
Nếu ngươi muốn hỏi tới cái hiệp ước kia thì không cần nói tới nữa. Lần này chính là một sự kiện đã được tổ tiên căn dặn từ mấy chục vạn năm về trước. Lần này, chính là đại sự liên quan đến hưng suy của toàn tộc, nhất định phải cẩn thận hành động.
Chưởng tôn, lời răn dạy của tổ tiên tất nhiên bọn ta không dám trái lại. Nhưng ngài cũng biết, bọn ma đạo trước nay không phải tốt lành gì, hơn nữa, hiệp ước của chúng ta với những lão quái vật bên Nhân tộc cũng đã nói rõ chúng ta không được nhúng tay vào mấy chuyện này…ài, ta thật không hiểu, có chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện này chứ.
Này, Thanh Giao lão đầu ngươi sống càng lâu càng nhát chết có phải không? Ta xem đám nhân tộc cũng không phải dạng tốt lành gì, mấy năm gần đây cũng sát hạt con cháu một tộc ta mà phải mắt điếc tai ngơ, thật tức muốn chết. Nhân dịp này đại khai sát giới một hồi cho sướng mới được.
Người nói là một trung niên râu ria xồm xoàm, vai u thịt bắp tức tối lớn tiếng nói.
Lão Gấu đen Hắc Hùng nhà ngươi có ngon thì mà đánh với tên trưởng lão của Vân Tinh Tông kia thử xem, hay lại cầu cứu Chưởng tôn như lần trước?
Thanh Giao lập tức mỉa mai chế giễu, làm cho khuôn mặt của trung niên Hắc Hùng có chút xấu hổ bào chữa:
Chẳng qua khi ấy ta chưa chuẩn bị kỹ, nhất thời sơ ý. Tin rằng hôm nay gặp lại ta sẽ cho lão già ấy nếm thử uy lực mấy nắm đấm của ta, khặc khặc.
Hừ, hai người các ngươi cãi nhau đủ chưa. Thật không ra thể thống gì. Lạc Thủy, con thấy thế nào?
Tức giận trách mắng hai người này một câu xong, lão giả Chưởng tôn liền quay sang hỏi ý Lạc Thủy.
Lạc Thủy cũng không vội trả lời mà nói:
Phụ thân, con muốn nghe suy nghĩ của Tử Nguyệt tỷ trước đã.
Được, ta cũng muốn nghe suy nghĩ của Tử Nguyệt thế nào đối với chuyện này.
Chưởng tôn cũng gật nhẹ đầu đồng ý.
Bẩm Chưởng tôn, ta đối với chuyện này chỉ có một cái thắc mắc, đó chính là ngài có nghĩ sau khi kết thúc mọi chuyện, bọn ma đạo vốn nổi danh lật mặt này có há mồm đớp luôn chúng ta hay không? Dù sao, trong lòng ta ẩn ẩn vẫn có một chút chuyện không hiểu cho lắm. Nếu nói chúng ta vì lời dặn của tổ tiên, thì quả thật ta cảm thấy có chút cảm giác nhắm mắt nhảy vào hố lửa vậy. Trải qua mấy tháng liên tục công thành rồi rút binh, rồi lại công thành, số thương vong cũng đang tăng lên, mà bọn ma đạo vẫn có chút dưỡng binh, chưa có ý lộ diện hoàn toàn…
Phụ thân, con cũng cảm thấy như vậy. Hơn nữa, con cũng không hiểu tại sao cha cương quyết như vậy…
Lạc Thủy cũng một mặt khó hiểu hỏi. Trong mấy người ngồi đây, chỉ có mình nàng có thân phận đặc thù là dám chất vấn vị Chưởng tôn pháp lực sâu không lường được mà thôi, những người khác cho dù có ý tưởng này cũng không dám hỏi thẳng như vậy. Lúc này, bốn ánh mắt đều đổ dồn lên người Chưởng tôn chờ nghe câu trả lời.
Lão giả Chưởng tôn thấy vậy, cũng biết nếu mình không nói rõ thì khó lòng làm việc, vì vậy bèn nói:
Chuyện của Nhân tộc ra sao, thì chúng ta vốn luôn giữ thái độ nước sông không phạm nước giếng, trước nay đối với mọi chuyện, Vạn Thú Sâm Lâm chúng ta bên này chỉ hành động mang tính giao dịch mà thôi. Không xen chuyện nội bộ của nhau. Cho nên những lần thú triều trước đây, chúng ta chỉ cho yêu thú cấp thấp tấn công, mà phía nhân tộc cũng không cử tu sĩ cấp cao ra mặt, đây chính là ước định song phương. Ta thật cũng không bất đắc dĩ thì cũng không muốn phá bỏ ước định này…
Chưởng tôn nói một hơi thì thở dài, đôi mắt lại có chút tưởng nhớ chuyện gì đó xa xăm rồi tiếp tục nói:
Khi ta chỉ là một con yêu thú chưa hóa hình, khi đó vị tộc trưởng lúc đó đã gọi ta đến và nói ngài đã đoán ra ta sẽ là Chưởng tôn đời tiếp theo. Dặn dò ta rất kỹ lưỡng, trong thời gian ta chưởng quản thú tộc, sẽ có một người xuất hiện bên Nhân tộc sẽ có khả năng cho Yêu thú nhất tộc chúng ta một con đường vinh quang chưa từng có trong lịch sử từ thời Hồng hoang thái cổ đến nay. Cho nên, bằng mọi cách, cho dù phải trở mặt với bất cứ ai thì chúng ta cũng phải tìm được người này.
Chưởng tôn vừa nói, đôi mắt vừa hiện rõ ra sự kiên quyết, phỏng chừng cho dù tất cả người ở đây có đồng loạt phản đối thì lão cũng sẽ làm tới cùng.
Thanh Giao nghe Chưởng tôn nói vậy thì có chút khó hiểu hỏi:
Chưởng tôn, vậy chúng ta đi đâu tìm người này, làm cách nào nhận ra hắn? Làm cách nào biết hắn có thật sự cho chúng ta vinh quang hay không? Vả lại, Vân Tinh Tông bên kia trước nay…
Thanh Giao dường như nói tới Vân Tinh Tông thì có chút kiêng kị, nhưng lại có thêm một tia căm ghét, cũng không nói hết câu.
Tử Nguyệt cũng nhíu đôi chân mài đẹp tuyệt trần trên khuôn mặt trắng như ngọc, tỏ rõ sự chán ghét nói:
Chuyện nội bộ của bọn họ chúng ta không cần quan tâm. Bọn họ muốn làm gì thì làm, nhưng lần này, chuyện mà chúng ta cần giải quyết thật sự rắc rối như mớ bòng bong rồi.
Hắc Hùng nghe đến chuyện Vân Tinh Tông thì huyết áp tăng cao, vung nắm đấm định đập bàn theo thói quen, nhưng lại thấy ánh mắt sắc như dao cạo của Chưởng tôn như có như không nhìn gã thì nắm đấm đang đưa lên chuyển sang gãi đầu, tức tối nói:
Con bà nó, ta nhổ vào bọn tu sĩ nhân tộc, một bên thì là ma đạo chuyên nghiệp, còn một bên là mượn cái danh chính phái để làm mấy chuyện tán tận lương tâm, ta thật con mẹ nó chướng mắt. Cũng không hiểu tại sao Lạc muội lại…
Hắc Hùng dường như có chuyện gì đó rất uất ức, vừa nói ra liền biết mình lỡ lời, nhìn khuôn mặt tất cả mọi người đột nhiên lạnh lẽo nhìn gã, gã liền ấp úng cười khan hai tiếng sau đó im lặng không nói nữa.
Không khí có chút ảm đạm, mọi người đều đăm chiêu.
Chưởng tôn sau một tiếng thở dài sâu kín, liền nói:
Thực ra, ta sớm đã có được cách nhận ra người ấy. Chẳng qua thời cơ chưa tới nên chưa đưa ra mà thôi. Tổ tiên lúc sắp tọa hóa từng tự hao phí toàn bộ chân nguyên tích lũy để bói một quẻ, cuối cùng để lại một bức di ảnh phác họa người này. Đây, các ngươi cũng xem qua một chút.
Nói xong lão giả liền đảo tay một cái, một bức tranh với những đường nét mờ nhạt hiện ra.
Trong tranh vẽ không rõ nét, tổng thể đang vẽ một thanh niên đang đứng trên đỉnh một ngọn núi, hai tay chắp sau lưng, vạt áo có lẽ do gió thổi mà dường như đang tung bay.
Tuy khuôn mặt không quá rõ nhưng cũng có thể nhìn ra vài đường nét cơ bản.
Mấy người xem xong ai cũng tấm tắc khen người trong tranh quả nhiên là thần nhân, chỉ một bộ dáng tiêu sái, ánh mắt xa xăm bao quát chúng sinh, bễ nghễ thiên hạ cũng đủ để chấn nhiếp linh hồn người khác.
Tất cả mọi người đều công nhận như vậy, trừ một người!
Lạc Thủy!
Lúc này, nàng đang trợn mắt há hốc mồm, ngón tay ngọc hơi run rẩy chỉ vào người trong bức tranh, sợ hãi nói:
Là…là hắn, chính là hắn!
Là ai, con gặp qua người này sao, hắn đang ở đâu?
Chưởng tôn hai mắt lóe sáng, lập tức truy hỏi, điệu bộ vô cùng gấp gáp.
Phụ thân, chuyện là như vầy. Cách đây mấy tháng con có vào thành, định bụng là đi dạo một chút chắc cũng không sao…
Lạc Thủy nói tới đây thì thấy Chưởng tôn nhíu mài, chứng tỏ lão có chút tức giận vì nàng hay tự tiện ra ngoài thâm nhập vào nhân tộc để thỏa mãn tính ham chơi, bèn vội vàng nói tiếp:
Lúc ấy, tên thành chủ Nam Vân Thành không biết nghe tin tức từ đầu liền phát động treo thưởng săn giết yêu thú, con nghe qua liền tức giận không thôi, sau đó…
Lạc Thủy vừa kể, trong đầu vừa kinh hãi ngập tràn, bất tri bất giác nhớ lại cái tên khốn đáng ghét ngày đó còn nợ nàng mười Kim Nguyên Bảo.
Người này còn ai khác ngoài Lâm Phong!
Đáng thương cho Lâm Phong giờ phút này còn chưa nhận ra mình chính là đối tượng săn lùng của toàn bộ yêu thú trong Vạn Thú Sâm Lâm.
Nếu biết, phỏng chừng Lâm Phong cũng trực tiếp bế quan tỏa cảng trong Vân Tinh Tông, cho dù mang tiếng nhát chết, rồi chịu phạt cũng được.
Nhưng Lâm Phong làm sao biết được, lúc này còn đang hung hăng tham gia tiếp viện cho Nam Vân Thành, định bụng sẽ từ trong chiến đấu mà thu hoạch, tìm cơ duyên cho riêng bản thân mình.
Lâm Phong vì thuộc người xung phong tình nguyện, cho nên có tư cách tự chọn nhóm.
Nhóm Lâm Phong xuất phát đầu tiên, là nhóm có nhiệm vụ kiểm tra một thôn làng tên là Dã Sơn Thôn ở khá gần Vạn Thú Sâm Lâm nhưng xa cả Nam Vân Thành và Vân Tinh Tông.
Nhiệm vụ của bọn họ là kiểm tra xem thôn dân trong làng đã di chuyển tới nơi khác chưa, có yêu thú cấp thấp nào tấn công thì tiện tay diệt sát để giúp họ bảo toàn mạng sống.
Nhiệm vụ này xem như cũng có tính nguy hiểm, nhưng bù lại phần thưởng tinh điểm cũng khá hậu hĩnh, Lâm Phong liền cùng hai người khác tổ chức thành đội ba người đi đến Dã Sơn Thôn.
Sau khi trở về dược viên thu dọn chút đồ đạc thiết yếu, Lâm Phong liền mang Tiểu Bạch đến gửi cho vị nữ tử băng sương kia. Chuyện này làm cho nữ tử có chút dấu hiệu tan băng, bởi vì có mấy lần nàng đến kiểm tra Lâm Phong thì thấy tiểu ham ăn này, có chút yêu thích cho nên cũng rất tình nguyện mà nhận chăm sóc nó thay cho Lâm Phong một thời gian. Không biết Tiểu Bạch có phải thuộc dạng trọng sắc khinh bạn hay không mà thấy được gái đẹp ôm liền im thin thít, chỉ nhìn Lâm Phong như kiểu hắn phải bảo trọng, nó sẽ cố gắng chịu cái ôm của người đẹp này ít hôm vậy.
Lâm Phong nhìn Tiểu Bạch một cái rồi quay người đi tụ họp với hai người còn lại tại lối đi xuống núi, chuẩn bị xuất phát ngay đến Dã Sơn Thôn.