Ngay khi vừa ra khỏi khu vực Vân Tinh Tông, Lâm Phong lập tức chân đạp Hỗn Nguyên Kiếm hóa thành một đạo hắc quang bay đi về phía Vạn Thú Sâm Lâm. Tu vi Trúc Cơ Hậu kỳ đỉnh cũng được Lâm Phong ép súc còn Trúc cơ sơ kỳ, tránh sự chú ý không cần thiết của cao thủ.
Vói tốc độ của Lâm Phong, bay đến nửa đêm thì Vạn Thú Sâm Lâm âm u thâm trầm cũng xuất hiện trước mắt.
Vạn Thú Sâm Lâm sau khi trải qua biến cố lần trước, lúc này sinh cơ phục hồi, thông qua thần thức, Lâm Phong cũng thấy một vài người đang tiến vào săn thú ở vòng ngoài, lúc này họ đang đốt lửa nghỉ ngơi.
Lâm Phong cũng không gia nhập với những người này mà tìm một chỗ hoang vắng không người, sau đó hạ xuống, cất Hỗn Nguyên Kiếm rồi phủi phủi tay, nhìn vào một khoảng không âm trầm nói:
Các hạ theo ta từ nãy đến giờ, nhìn đã đủ chưa?
Đáp lại Lâm Phong là một màn im lặng, chỉ có tiếng mấy con thú nhỏ kêu lên chi chi trong bóng đêm mờ mịt.
Được, nếu ngươi không ra thì để ta mời ngươi ra.
Lẩm bẩm một mình, Lâm Phong ngay lập tức liền xuất ra Lang Nha Cung đã lâu không dùng, hôm nay, với tu vi hơn xa khi trước, Lang Nha Cung lập tức thể hiện rõ sự lợi hại.
Lâm Phong một lần cầm ba mũi tên, truyền linh lực cường hóa sao đó bắn về một hướng, bắn xong, hắn lập tức cất Lang Nha Cung đi, lật tay một cái lấy ra một cái roi màu đen đánh về phía khoảng trống tạo thành một thế công hết sức hung hãn.
Khoảng không mà Lâm Phong đánh tới, chợt xuất hiện một trung niên phụ nhân mặc một bộ hắc y từ trong khoảng không.
Người này sau khi xuất hiện liền cất tiếng cười the thé:
Nhóc con, ta vốn chỉ nghi ngờ mà theo dõi từng người, cuối cùng cũng tìm ra ngươi chính là người sát hại nhi tử của ta.
Nói xong, phụ nhân hắc y liền tế ra một cái quạt tỏa ra hắc khí âm trầm hét lớn:
Vạn Ma Phiên! Lên!
Nói xong, hai tay bắt quyết, lập tức từ trong Vạn Ma Phiên tuôn trào ra vô số hồn phách đen thui, những hồn phách này không ngừng kêu gào la hét, từ các loại yêu thú cho tới con người đều xuất hiện rõ mồn một, cực kỳ quỷ dị.
Chưa hết, theo cánh tay chỉ của phụ nhân, những ma hồn lập tức xông lên chặn đứng mấy mũi tên của Lâm Phong, hơn nữa còn ăn mòn ba mũi tên, chỉ chốc lát sau ba mũi tên liền bị bọn ma hồn này hoàn toàn ma hóa.
Cũng may Lâm Phong không có tế luyện tâm thần tương liên với mấy mũi tên này, nếu không chắc chắn chịu thiệt thòi.
Còn cái roi đánh tới chỗ phụ nhân thì lập tức bị người này dùng một cái thuẩn bài hình tam giác đón đỡ nghe một tiếng đinh tai.
Lâm Phong thấy hai kích của mình sử xuất bị đón chặn hời hợt như vậy thì biết đụng phải thứ khó chơi, không nói không rằng thi triển cây roi đánh tới Vạn Ma Phiên.
Trải qua nghiên cứu, Lâm Phong đã dần khám phá ra được cây roi này chuyên trị mấy loại liên quan đến thần hồn của tu sĩ, hơn nữa lúc nãy phụ nhân cũng không dám dùng Vạn Ma Phiên đón đỡ cây roi, cho thấy nó chắc chắn có tác dụng.
Đồng thời, Lâm Phong cũng thi triển Tùy Phong Bộ áp sát vào phụ nhân.
Phụ nhân nhìn thấy Lâm Phong không dùng pháp bảo nữa mà muốn xông tới dùng nhục thân đấu với bà ta, liền mở miệng cười hắc hắc:
Muốn tiếp cận lão nương sao, qua được ải này đi rồi tính.
Hầu như ngay lập tức, phụ nhân hai tay bắt quyết khẽ niệm khẩu quyết, chỉ thấy từ phía sau bà ta hiện lên một bóng đen hai mắt đỏ ngầu. Nhìn lại thì ra là một cái xác khô.
Chỉ thấy sau khi cái bóng đen này hiện lên, phụ nhân liền chỉ tay về phía Lâm Phong:
Ma thi lên, giết hắn!
Phụ nhân nói xong, vỗ túi trữ vật, lấy thêm một lá bùa màu vàng dán lên mi tâm của con ma thi này.
Ma thi vốn hai mắt đờ đẫn đỏ ngầu, nhưng vừa được phụ nhân dán lá bùa lập tức trở nên sinh động, liền phi thân theo hướng phụ nhân vừa chỉ đón đầu Lâm Phong, bộ dáng hung thần ác sát.
Lâm Phong đang tiến tới thấy cảnh này thì cười lạnh, cũng không nói gì mà miệng lẩm bẩm gì đó, thân ảnh tại chỗ lập tức chỉ còn tàn ảnh, thân ảnh hắn trực tiếp xuất hiện trước mặt, hơn nữa lúc này, làn da của Lâm Phong lại mơ hồ chuyển sang màu bạc, gương mặt nghiêm nghị, hai mắt tỏa ra ánh sáng hoàng kim, khí thế lăng lệ.
Lúc này, trông Lâm Phong giống như một chiến thần toàn thân màu bạch ngân, vừa đến trước mặt ma thi, Lâm Phong liền tung ra một quyền.
Một quyền này đơn thuần mang theo sức mạnh lực lượng.
Ý đồ của Lâm Phong chính là muốn thử xem sức mạnh Kim Thân của hắn trải qua tiểu thành kết hợp với cơ thể trải qua cải tạo của Hỗn Nguyên Lực sẽ có sức mạnh đến mức nào.
Chỉ thấy quyền đầu như hóa thành tàn ảnh, quyền đầu chưa đến thì khí kình do ma sát với không khí tạo thành tiếng lốp bốp.
Ma thi cũng không phải dạng vừa, nhất thời, cánh tay đầy lông lá hắc khí cuồn cuộn cũng đấm ra một quyền.
Phụ nhân thấy cảnh này thì an tâm, bởi vì thế mạnh của con Ma thi này không phải là đấu pháp mà chính là nhục thân cường hãn của nó. Trải qua nhiều lần tế luyện, dung hợp biết bao thiên tài địa bảo mà bà ta có được, nhục thân của con Ma thi này đã tiếp cận đến bất hoại chi thân, có thể nói một đấm khai thiên phá thạch chỉ là chuyện nhỏ. Thông thường, tu sĩ luyện thể gặp phải con ma thi của bà ta cũng chỉ có ăn quả đắng chứ khó lòng chiếm thượng phong.
Hai quyền đầu một bạc một đen giao nhau.
Uỳnh~
Một âm thanh răng rắc vang lên sau tiếng va chạm của hai quyền cực mạnh.
Chỉ thấy Lâm Phong không thể không lùi về một bước, quyền đầu ngoài cảm giác hơi tê tê thì cũng không có tổn hại gì quá lớn.
Nhìn lại ma thi, lúc này khá chật vật, chẳng những lùi lại liên tục mà cánh tay cũng nghe răng rắc, không biết đã gãy mấy đoạn xương.
Nhưng đối với con ma thi này, nó vốn không cảm thấy đau đớn, hơn nữa năng lực phục hồi cũng cực kỳ kinh người.
Ma thi chẳng những không cảm thấy đau mà le cái lưỡi đỏ lòm liếm bờ môi khô khốc nứt nẻ, sau đó rít lên một tiếng như dã thú, lại tiếp tục lao lên tung ra một quyền nữa, lần này nó biết đối thủ trước mắt thuộc dạng khó xơi cho nên tăng lực đạo thêm mấy phần.
Tròng mắt Lâm Phong khẽ co rút, nhưng sau đó cười ha hả hô lên:
Thống khoái! Con mẹ nó, ,mau đến đây!
Nói xong, thân pháp cũng không triển khai mà trực tiếp bước tới một bước, chờ cho Ma thi tới trước mắt thì tung ra một quyền, lần này cũng không thử nghiệm nữa mà Lâm Phong hầu như thi triển ra bảy phần thực lực.
Ầm! Ầm! Ầm!..
Liên tục là âm thanh của bảy đấm liên tục, Lâm Phong lần này cũng không lùi về sau bước nào mà càng đánh càng hăng, cảm thấy dùng nắm đấm đánh nhau thật là đã ghiền.
Lâm Phong nhìn con ma thi sau khi nhận bảy đấm, bị đánh bay vào một gốc cây to, sau đó tiếp tục văng đến vách đá tạo thành một lõm sâu vào.
Phụ nhân thấy cảnh này thì đồng tử co lại, tuy nhiên, nhìn thấy ma thi lù lù bước ra thì thở phào, ma thi nếu dễ dàng bị đánh bại như vậy thì cũng không xứng đáng với công tế luyện ngày đêm của bà ta.
Lâm Phong thấy ma thi lù lù bước ra, trên người tuy bị xây xước nhưng chưa có dấu hiệu mất sức chiến đấu thì cười mỉa mai nói:
Nãy giờ khởi động đủ rồi, bây giờ tới phiên ta đáp…
Lời nói chưa dứt, thân ảnh của Lâm Phong quỷ dị biến mất tại chỗ, thân pháp triển khai tới mức cực hạn hóa thành tàn ảnh xuất hiện trước mặt con Ma thi.
Một nắm đấm mang theo Hỗn Nguyên Lực bàng bạc đánh tới, quyền đầu chưa đến nơi mà sát kình tỏa ra gần như hóa thành thực chất đánh tới mang theo vô tận sát lục.
Ngay cả ma thi cũng cảm thấy một quyền kinh thiên này cực kỳ nguy hiểm, theo bản năng, nó liền gồng sức lực toàn thân, hai tay đấm ra hòng đón đỡ một quyền nguy hiểm này.
Chỉ thấy nắm đấm của Lâm Phong vừa tới, hai cánh tay ma thi tưởng chừng bất hoại nhưng lúc này lại giống như tờ giấy mỏng, bị xé toạc ra, quyền kình nương theo cánh tay hủy hoại cơ nhục con ma thi tiến vào đến ngực.
Ma thi chỉ kịp rên một tiếng, sau đó cả người bị đánh sâu vào mặt đất tạo thành một cái hố hình nắm đấm của Lâm Phong.
Bên dưới hố, sát kình trong một quyền của Lâm Phong vẫn đang tiếp tục phá hoại cơ thể của ma thi đến mức độ vô cùng thê thảm, nó nằm bất động vô lực phản kháng, mặc cho sát khi như những cơn bão hung tợn quét sạch từng chút một trên người.
Lâm Phong thấy cảnh này thì lòng hơi giật mình, không ngờ một quyền của hắn mang theo Hỗn Nguyên Lực lại cho hiệu quả sát thương kỳ dị như vậy, sau khi vào người ma thi chẳng những không tiêu tán mà lại tiếp tục chấn nát lục phũ ngũ tạng, phá hoại cơ nhục mới chịu tán đi.
Đây đúng là một phát hiện làm cho Lâm Phong mừng rõ ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, đây chưa phải là lúc mừng rỡ, bởi vì phụ nhân sau khi thấy ma thi bị Lâm Phong một quyền đánh bay xuống hố thì biết không ổn, lập tức thi triển tuyệt chiêu liều mạng.
Chỉ thấy bà ta thu hồi Vạn Ma Phiên lại, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu rồi nói:
Tế thọ nguyên, dung hồn!
Nói xong, bà ta liên tục dùng máu ra vừa đọc khẩu quyết, cho đến khi phun đủ năm ngụm thì sắc mặt tái nhợt, vô cùng suy yếu.
Lâm Phong thấy cảnh này thì trong lòng tự hỏi người này lấy đâu ra nhiều máu như vậy, bộ không sợ khô máu mà chết sao.
Phụ nhân cũng không hề chậm chạp, sau khi đọc xong khẩu quyết, liền bắt một cái thủ ấn, từ trong Vạn Ma Phiên truyền ra một tiếng thét chói tai, sau đó hắc khí cuồn cuộn lập tức thu lại, một cái đầu quỷ từ trong đó mang theo âm thanh rùng rợn chui ra.
Phụ nhân thấy cảnh này thì mừng rỡ, sau đó phất tay chỉ về phía Lâm Phong khẽ rít lên qua kẽ răng:
Giết!
Canh 1!
Chưa xong còn tiếp~~