Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 101: Tô Kiệt



"Đệ… đệ muốn gì?" Mặt lại đỏ lên, Liễu Hồng Diệp có phần hoảng loạn.

Diệp Phong mỉm cười đầy thâm ý, từ từ đến gần. Tim cô chợt đập nhanh, lần đầu tiên để lộ thần thái nhi nữ.

"Đệ thấy dáng vẻ này của thư thư càng hấp dẫn." Gã thầm khen, tuy lúc trước Liễu Hồng Diệp phát ra mị lực vô cùng nhưng linh hồn cô khác nào hành thi tẩu nhục.

Thần thái xấu hổ một cách tự nhiên này khiến cô toát lên phong vị chân chính của nữ nhân, hàm chứa mị lực mê người.

"Đệ… thật ra muốn gì?" Thấy gã dần đến gần, quyền đầu Liễu Hồng Diệp nắm chặt lại rồi từ từ lỏng ra. Vì báo thù, cô đã chịu khổ mười bảy năm, hôm nay mới có một tia hy vọng, đằng nào cũng đã chuẩn bị hi sinh, gã muốn làm gì cứ mặc gã.

Lòng thoáng thất vọng, cô vốn cho rằng thiếu niên này khác hẳn mọi người… xem ra nam nhân đều thế hết. Cũng tốt, ngoài tấm thân này, cô còn gì khiến đối phương động lòng giúp cô báo thù?

Hai tay Diệp Phong hướng về phía cô. Liễu Hồng Diệp khẽ run hàng mi, từ từ nhắm mắt lại… hai bàn tay ấm áp đặt lên vai cô.

"Đệ muốn thư thư hứa một việc." Tiếng cười dịu dàng cất lên bên tai cô, cô kinh nghi mở bừng mắt, đối diện với ánh mắt trong veo của gã.

"Việc gì?" Không bị xâm phạm như tưởng tượng, Liễu Hồng Diệp thở phào.

"Mỹ nhân kế của thư thư không được thi triển với bất kỳ ai nữa…" Gã nhướng mắt mắt: "Đệ tin là không ít võ tông, võ tôn hứng thú với mỹ sắc của thư thư, nhưng thật sự muốn báo thù hộ lại không có nổi nửa người."

"Hi hi" Liễu Hồng Diệp bật cười, tránh khỏi tay gã, ngồi lại lên ghế: "Thư thư tuy nóng lòng báo thù nhưng không đến nỗi có bệnh vái loạn tứ phương. Đối với những cường giả tuyệt đỉnh đó, khiêu chiến Lục Lâm bang thì thà trực tiếp chiếm hữu thư thư, một tam giai võ sư thì phản kháng thế nào được?"

"Thư thư hiểu rồi thì tốt quá." Gã nháy mắt, lòng thanh thản hẳn. Bất tri bất giác gã đã bị mỹ nữ bang chủ này thu hút, nghĩ đến việc cô dùng tư thế quyến rũ ban nãy với nam nhân khác, gã không vui tí nào.

Có lẽ ước vọng chiếm hữu mỹ nữ với nam nhân đều bá đạo như thế. Diệp Phong cũng không ngoại lệ.

"Đồ xấu xa… ngay cả trái tim của thư thư cũng muốn lấy đi ư!" Nhìn theo bóng gã rời phòng, Liễu Hồng Diệp cắn đôi môi đỏ đầy đặn, ánh mắt mơ màng kiều diễu tựa lên giường, tư thế hương diễm cực độ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ngơ ngẩn hồi lâu, Liễu Hồng Diệp mới nở nụ cười sung sướng như trẻ thơ.