Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 184: Diệp Phong vs Mộ Dung Tử Thanh



Diệp Phong bình tĩnh lui xuống, 100 điểm không ngoài ý liệu của gã, tuy không có kim nguyên võ kỹ để sử dụng nhưng ngũ hành thể kỹ của gã, uy lực của hệ nào cũng ngang với tứ giai võ kỹ. Dung hợp kim nguyên lực rồi, uy lực công kích tất nhiên kinh nhân.

Học viên trung cấp bình thường dù thực lực cao siêu cũng chỉ sử dụng được nhị phẩm võ kỹ khi tấn cấp, muốn đạt 100 điểm khó hơn Diệp Phong nhiều. Hà huống, thực lực của gã hơn bất kỳ học viên trung cấp nào.

Hôm sau là thi thực chiến, theo thành tích hôm qua, trận chiến này gã chỉ cần đạt 60 điểm là có thể thành công tấn cấp. Sau đó gã không chỉ có thể tham gia Giả diện cạnh kỹ trường mà còn có hai môn võ kỹ cấp thấp.

Thi thực chiến không phải giữa các học viên dự thi đấu với nhau, mà là giao thủ mười chiêu với học trưởng thuộc lớp tốt nghiệp. Đương nhiên, học trưởng không dốc toàn lực mà dùng áp lực buộc học viên dự thi phải thể hiện sức chiến đấu mạnh nhất. Lão sư đứng ngoài sẽ căn cứ vào biểu hiện của mỗi mọc viên mà cho điểm.

Đừng tưởng thực lực càng cao thì điểm thực chiến cũng vậy. Mà ngược lại đó là môn thi duy nhất không do thực lực quyết định thành tích. Đối thủ luôn mạnh hơn, bức bách người dự thi dốc toàn lực, trong tình huống địch mạnh ta yếu đó, lão sư sẽ dựa vào phán đoán, phản ứng, ứng biến, ứng dụng võ kỹ… để cho điểm.

Nhưng kỹ xảo đó không liên quan gì đến đẳng cấp thực lực, nên hai học viên cách nhau hai, ba cấp vẫn có thể đạt điểm số ngang nhau. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Gã có vẻ tự tin. Cũng khó trách, gã từng trải vô số trận chiến, hơn nữa đều là chiến đấu sinh tử, kinh nghiệm hơn bất kỳ thành viên nào. Không có lý do gì gã không đạt 60 điểm.

Trận đầu tiên do gã xuất trường. Tuy đồng thời có mười mấy trận nhưng phải đợi gã thi xong mới bắt đầu. Ai cũng muốn xem tân sinh luyện thể này có năng lực thực chiến thế nào.

Trên dài, Diệp Phong đứng yên đợi đối thủ. Đám học viên thuộc lớp tốt nghiệp có một thanh niên định xông lên, chính là người được chọn để giao thủ với gã. Bất quá...

Đột nhiên một thân ảnh xinh đẹp từ trên không đáp xuống, Mộ Dung Tử Thanh cười tinh ranh đến trước mặt gã: "Đối thủ của ngươi là ta."

"Ha ha, nha đầu Tử Thanh nhất định đòi lên, ta đành đồng ý." Trên chủ tịch đài, năm viện sư đều có mặt, một thanh y lão đầu vuốt râu cười bảo.

"Đúng là nhiễu sự!" Tuy nói vậy nhưng lão đầu không có vẻ gì giận dữ, xem ra thầm chấp nhận hành vi của Mộ Dung Tử Thanh.

Với quan hệ của Mộ Dung gia, cô là thành phần đặc thù của học viện. Nếu học viên khác mà dám gây loạn như thế tất đã bị tống xuống dưới.

Thạch viện sư đưa tay ra hiệu cho giáo sư phụ trách kỳ thi không cần cản. Kỳ thi chính thức bắt đầu.

"Ta không nương tay đâu, muốn qua ải thì dốc hết bản lĩnh ra." Mộ Dung Tử Thanh cười tinh ranh, tựa hồ còn hàm ý khác.

"Học thư định dốc toàn lực hả…" Thấy Mộ Dung Tử Thanh đầy hào hứng, gã thầm kêu không ổn.

"Trừ phi ngươi không muốn tấn cấp, bằng không trước mặt ta tuyệt đối ngươi không thể ẩn tàng thực lực." Vừa dứt lời, Mộ Dung Tử Thanh lắc mình, thoáng sau đã đến bên phải gã, tung quyền vào sườn.

Từng bị gã cắt đuôi nên cô hiểu như thế không thương tổn được đến gã. Dù một quyền này, ngũ giai võ sĩ tầm thường không tránh nổi.

Quả nhiên, gã trượt đi cực nhanh, quyền kình lướt qua ngực.

"Ừ… sức phản ứng và ứng biến tại chỗ rất khá." Thanh viện sư vừa ý gật đầu, bốn người kia cũng tán đồng.

"Luyện thể có được thực lực này, quả thật rất khá. Tiếc là…" Kim viện sư tỏ vẻ tiếc nuối, nếu Diệp Phong tu luyện kim nguyên khí hải có thành tựu này, ông ta sẽ nảy ra ý thu đồ đệ.

Mộ Dung Tử Thanh không đánh trúng, mím môi quay người giơ chân ngọc lên đá xoáy.

Mộc nguyên tu luyện giả, động tác biến ảo cực nhanh bởi mộc nguyên lực thiên về biến hóa. Cú đá này từ phía sau lưng Diệp Phong quét vào eo gã, vì mới tránh quyền đầu của đối phương, trọng tâm vừa lùi nên muốn tránh được không dễ.

Hai tay gã lắc cực nhanh, mượn chân đối phương quét tới làm trụ, tung người nhảy lùi, nửa thân hình nhảy ngang trên không, hai tay ấn khẽ lên chân Mộ Dung Tử Thanh, tránh thoát chiêu đó.

"Thân pháp quả nhiên tuyệt vời, tiếp một đòn công kích chính diện của ta xem nào." Cô quát khẽ, chân phải quét trượt vạch lên một vòng tròn đẹp đẽ, lại đá vào mặt gã.

"Chát!" Gã giơ cẳng tay ra đỡ, lực xung kích khiến thân thể gã lùi liên tục mấy bước. Không sử dụng thổ nguyên khí hải, thực lực của gã kém hơn Mộ Dung Tử Thanh.

"Ngươi không chỉ có thế này thôi chứ!" Mộ Dung Tử Thanh vốn hoài nghi thực lực của Mộc Phong không kém hơn mình. Nhưng khoảnh khắc gã đón đỡ, cô không cảm giác được sức mạnh kinh nhân, biểu hiện cho đến giờ của gã chỉ là tứ giai, ngũ giai võ sĩ mà thôi.

Thực lực này mà cũng an toàn ở Vụ Ẩn sơn mạch hả? Mộ Dung Tử Thanh không tin, Mộc Phong nhất định còn ẩn tàng.

"Một kỳ thi thôi mà, học thư hà tất…" Diệp Phong bất lực, không sao ngờ được lần thi này lại chạm vào Mộ Dung Tử Thanh, gã thầm mắng người phụ trách để cô đại tiểu thư vào quấy nhiễu.

"Thi thực chiến nếu người thi trong vòng mười chiêu bị đối thủ triệt để đánh gục thì sẽ nhận điểm không." Cô mỉm cười giảo trá, học viện không hề có quy định đó, theo tình huống thông thường, học viên lớp tốt nghiệp chỉ được phép sử dụng thực lực hơn đối phương một cấp, không thể nào đánh gục được người dự thi chỉ trong mười chiêu.

Bất quá gã không biết có quy định này, nghe ra đối phương sắp hạ thủ.

"Mẹ nó chứ, còn bảy chiêu nữa mới qua." Gã không nhìn thấy mấy lão sư chấm điểm đã cho tuyệt đối, nếu thấy tất gã trực tiếp bỏ thi luôn, mục đích của gã chỉ là tấn cấp, không có hứng luyện tập với tiểu ny tử này.

"Cẩn thận, ta sắp dốc toàn lực đây." Mộ Dung Tử Thanh nở nụ cười ác ma, thể nội mộc nguyên lực dốc ra ràn rạt.

Chát, chát, chát!

Cùng với thế công cực nhanh của Mộ Dung Tử Thanh, Diệp Phong chỉ biết đón đỡ. Cũng may cô không sử dụng công pháp và võ kỹ, tuy gã ứng phó chật vật nhưng không để cô tìm được sơ hở, liên tục tránh né chặn đỡ, gã lại qua được năm chiêu nữa. Tuy hai tay bị chấn đến độ hơi đau nhưng đã thấy hy vọng kết thúc. Còn hai chiêu nữa là gã sẽ được giải thoát.

Chát!

Mộ Dung Tử Thanh lại tung một quyền khá có uy thế, gã nghiến răng dùng hai tay đón đỡ, bị xung kích giáng vào ngực, ngã ngửa ra sau, chân cơ hồ chổng lên trời, cứ theo tư thế đó văng đi sáu, bảy thước mới đáp xuống đất, đứng vững lại.