Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 248: Động thủ



Gia gia của Mộ Dung Tu là thái thượng trưởng lão trong tộc, cũng là một trong hai võ tôn của Mộ Dung gia. Phụ thân hắn cũng là trưởng lão cấp võ tông có tiếng, tuy hắn là ngoại tộc nhưng ở Mộ Dung gia cũng thuộc nhóm địa vị tôn sùng.

Nếu hắn thuận lợi có được Mộ Dung Tử Thanh thì với quan hệ sẵn có tất sẽ trở hành ứng viên cho chức tộc trưởng tương lai. Trực hệ của Mộ Dung Yên không chỉ có mình Mộ Dung Càn nhưng Mộ Dung Càn chỉ có một con gái. Mộ Dung Tu tuy là ngoại tộc nhưng cưới Mộ Dung Tử Thanh thì đời sau của hai người vẫn mang huyết mạch trực hệ nên sẽ không ai dị nghị gì. Cộng thêm hắn thiên phú siêu quần, chỗ dựa rất vững, cơ hội vươn lên cực lớn.

Đương nhiên tất cả đều cần việc hắn cưới nổi Mộ Dung Tử Thanh. Bằng không một con cháu ngoại tộc như gã, dù thực lực mạnh đến đâu cũng chỉ làm được trưởng lão là cùng.

Từ đời gia gia hắn đã theo hầu, hơn nữa cũng sống trong Mộ Dung gia nên không có ý định lật đổ để thay vị trí nhưng khó tránh khỏi lòng riêng tư muốn tranh thủ lợi ích cho chi của mình. Phụ thân và gia gia hắn đều rất kỳ vọng hắn và Mộ Dung Tử Thanh kết hợp, cả Mộ Dung Càn cũng ủng hộ.

"Tử Thanh là của ta… không ai cướp được." Khoảnh khắc sau, đầu óc hắn đã lướt qua mấy ý niệm. Trong tộc có gia gia và phụ thân chống lưng, dù Diệp Phong thật sự thành người Mộ Dung gia nhưng không có căn cơ thì sao là đối thủ của hắn được?

Ánh mắt âm trầm của Mộ Dung Tu ánh lên nét phẫn hận và ác độc khó thấy.

"Y… con nghĩ là không chấp nhận đâu." Mộ Dung Tử Thanh lắc đầu. Cô rất hiểu gã, chuyện này không thể nào.

"Một chút cũng không sao? Có khi con khuyên y xem, trở thành tộc nhân của chúng ta thì sẽ có nhiều lợi ích."

Mộ Dung Tử Thanh khẽ lắc đầu, việc này không thể thương lượng được. Cô nêu ra tất sẽ khiến gã không vui.

"Vậy thì từ rày con không được lai vang với y." Mộ Dung Càn nghiêm mặt. Mộ Dung gia không thể sử dụng được, gã lại không có bối cảnh gì, chỉ dựa vào thiên phú thì không lọt nổi vào mắt ông ta.

"Cha sao lại nói vậy?" Mộ Dung Tử Thanh cả kinh. Mộ Dung Tu tỏ vẻ hớn hở.

"Con là con gái bảo bối duy nhất của cha, sao lại kết hợp với một tiểu tử không có gì? Không sai, thành tựu hiện tại của y thì chứng tỏ y có thiên phú dị bẩm. Nhưng ở Võ Nguyên đại lục, thiên tài không có căn cơ đều không đạt được thành tựu gì lớn lao. Thiên tài nào không có tông tộc và môn phái có thực lực ủng hộ thì kết quả thông thường không có gì bất phàm. Hơn nữa tu vi của y vị tất do tu luyện mà có, nhiều khả năng do gặp kỳ ngộ gì đó."

"Nếu y chịu gia nhập gia tộc, vi phụ sẽ có cách bồi dưỡng thành cường giả kiệt xuất của Mộ Dung gia. Nhưng chỉ dựa vào mình y thì có thành võ tông hay không còn là ẩn số. Dù y may mắn thì một võ tông không có thế lực đừng mơ cưới được con gái Mộ Dung Càn ta."

"Đó là việc của con, không cần cha lo." Mộ Dung Tử Thanh buồn bã, tuy đoán được phụ thân không tán thành chuyện của cô và Diệp Phong nhưng không ngờ ông ta lại thẳng thắn đến vậy. Đối với ông ta, trừ thanh niên ưu tú trong tộc, chỉ có con cháu của những thế lực không kém hơn Mộ Dung thế gia mới xứng với cô.

"Việc này không thể để con làm loạn lên." Mộ Dung Càn thầm cười khổ, ngoài miệng vẫn cực kỳ nghiêm khắc. Mộ Dung thế gia quật khởi chưa lâu, vị phụ thân võ hoàng của ông ta lại đột nhiên thất tung. Hiện tại Mộ Dung thế gia đang gặp cường địch, chỉ cần đi sai một bước là vạn kiếp bất phục. Ví trí tộc trưởng này khiến ông ta luôn phải cẩn trọng vạn phần.

"Mộc Phong nhiều lần cứu con, Mộ Dung gia tuyệt không phải hạng tri ân bất đồ báo." Ông ta trầm mặc một lúc rồi bảo Mộ Dung Tu: "Tu nhi, đi nói chuyện với y xem, võ kỹ, đơn dược, linh khí... Chỉ cần Mộ Dung gia có và không quá đáng thì đồng ý với y. Sau này không cho y tiếp xúc với Tử Thanh!"

"Vâng." Mộ Dung Tu hoan hỉ nhận lệnh, ung dung đi ra.

"Đứng lại." Mộ Dung Càn chế ngự Mộ Dung Tử Thanh chuẩn bị lao ra, ông ta khẽ phất tay, tử hoàn chụp lên tay cô.

"Ngày mai con còng ta về tộc. Thời gian lâu thì việc này sẽ qua thôi." Bị tỏa tâm hoàn trói buộc, dù Mộ Dung Tử Thanh có bản lĩnh thế nào cũng không thể ra khỏi nhà gặp gã.

"Nếu gia gia con mà còn… có lẽ cha không bức con như thế." Đối diện với ánh mắt đầy oán giận của con gái, Mộ Dung Càn từ từ buông ra một câu khiến cô kinh ngạc.

oOo

Diệp Phong đang đứng ngoài nhà dưỡng thần. Hành động của Mộ Dung Càn hơi kỳ quái nhưng ã không để tâm. Gã chỉ là người ngoài, Mộ Dung gia có việc bí mật cần đàm luận riêng là bình thường.

"Tu công tử!" Hai võ sư ở ngoài đột nhiên lên tiếng, cửa phòng kèn kẹt mở ra. Mộ Dung Tu cười lạnh bước vào.

Diệp Phong hơi nhướng mày, trong lòng không vui.

"Ngươi tên Mộc Phong thì phải." Mộ Dung Tu ngồi trên ghế đối diện gã, hếch cằm đầy kiêu ngạo.

"Tử Thanh đâu?" Gã không đáp mà hỏi ngược, ngữ khí hơi lãnh đạm.

"Danh húy của tiểu thư nhà ta để ngươi gọi thẳng hả?" Thái độ của gã khiến Mộ Dung Tu bất giác bừng lên lửa giận.

"Có thể hay không hình như không đến lượt các hạ quyết định." Gã lạnh lùng đáp.

"Được, ta không thảo luận việc này với ngươi." Mộ Dung Tu nén niềm phật ý xuống, tộc trưởng dặn dò mới là nhiệm vụ quan trọng nhất, chỉ cần đuổi được xú tiểu tử này đi, gã sẽ không còn liên hệ gì với Mộ Dung Tử Thanh nữa. Hà tất mình phải ghen nhất thời.

"Tộc trưởng đại nhân dặn ta, lần này ngươi cứu tiểu thư nên Mộ Dung gia nhất định báo đáp đầy đủ." Hắn tỏ vẻ khinh miệt, có lẽ tiểu tử kiết này chưa từng thấy những bảo vật của Mộ Dung gia tộc.

"Bất tất... Mỗ cứu Tử Thanh không phải vì thù lao của quý tộc." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Nhưng Mộ Dung gia bọn ta không muốn bị người ta bảo là tri ân bất đồ báo. Nói đi, lục phẩm võ kỹ thích hợp với ngươi hay đơn dược giúp cho tu luyện, hoặc là huyền cấp linh khí? Chỉ cần ngươi đề xuất, Mộ Dung gia khẳng định sẽ cho, không cần e dè, thậm chí cả mấy loại thì cũng không hẳn không thể." Mộ Dung Tu cười ngông cuồng, nhiều thứ quý giá như thế, tiểu tử mạt rệp này nhất định sững sờ. Bất kỳ thứ nào cũng không phải loại như gã có được.

"Những lời này e rằng không phải ý của Tử Thanh?" Diệp Phong khẽ liếc xém đối phương, lạnh lùng buông một câu.

"Ngươi đừng tướng cứu tiểu thư một lần là có thể đắc thế. Với thực lực và thân phận của ngươi không có tư cách có quan hệ gì với tiểu thư. Ngoan ngoãn chọn một thứ có ích cho ngươi thì với cả ngươi và tiểu thư đều có lợi. Hiểu chưa?" Mộ Dung Tu sử dụng ngữ khí trịch thượng, lời lẽ cực kỳ khắc bạc, hắn muốn cho Diệp Phong thấy Mộ Dung Tử Thanh không phải người gã có thể mơ đến. Nếu đả kích đối phương sụp đổ là kết quả hắn vừa ý nhất, hoặc ít ra cũng để gã hiểu rằng gã và Mộ Dung Tử Thanh cách biệt rất xa.

"Đây là ý ngươi hay ý của Mộ Dung gia?" Nghe thấy ý khinh thị trong lời hắn nói, sắc mặt Diệp Phong sầm xuống.

"Có gì khác nhau? Có khí tiểu thư vì được ngươi cứu nên có đôi chút tình ý, nhưng ngươi tưởng như thế mà đủ để xứng với viên minh châu của Mộ Dung gia thì nhầm to. Tộc trưởng đại nhân không muốn ngươi bỉ mặt nên mới sai ta ra khuyên một câu: làm người không nên quá tham tâm." Mộ Dung Tu bĩu môi cười nhạo.

"Ta có nên coi đó là lời gây hấn của Mộ Dung gia đối với Mộc mỗ?" Gã đứng dậy, tay nắm thành quyền đầu, con ngươi hơi nheo lại ánh lên lạnh lùng.

Mộ Dung Tu cười lạnh lùi lại một bước đứng lên, lòng vui mừng đến phát cuồng. Đang bực vì không có lý do gì giáo huấn tiểu tử này thì gã tự chuốc lấy. Chỉ cần gã động thủ trước, đương nhiên hắn có cớ trả đòn.

"Ngươi đừng có không biết tốt xấu như thế."

"Cút." Diệp Phong quát vang lạnh lùng, tay rung lên tanh tách, tống ra một quyền.

Tam giai võ sư cũng dám ngông nghênh trước mặt ta! Mộ Dung Tu nhếch môi khinh miệt, hỏa nguyên lực phụ thể, đưa một tay định chặn đối phương.

"Ầm!" Đại lực kinh nhân theo cánh tay dồn vào, thân thể văng đi đập vào cánh cửa, lớp gỗ dày ba tấc bị thủng một lỗ hình người, văng thêm mấy thước nữa trước khi rơi xuống đất.

"Ngươi…" Lòng gã bừng lửa giận, chỉ vào Diệp Phong nhưng nói thành lời, ọe một tiếng thổ máu ra.

"Tu công tử!" Hai cao giai võ sư ở bên ngoài cả kinh, trong nhà sao lại đột nhiên động thủ? Hơn nữa còn chưa nghe thấy tiếng đả đấu thì Mộ Dung Tu đã bắn ra. Với thực lực tứ giai võ sư của hắn sao lại dễ dàng trúng chiêu như thế? Lại thê thảm như vậy?

Trong nhà.

Mộ Dung Tử Thanh đang giận phụ thân, nghe tiếng nổ ngoài cửa thì cả hai cùng kinh ngạc.

"Sao lại động thủ?" Mộ Dung Càn nhíu mày, Mộ Dung Tu tuy có lẽ không thuận mắt với Mộc Phong nhưng tuyệt đối không động võ trước, dù thế nào Mộc Phong cũng cứu Mộ Dung Tử Thanh, lại đang đóng vai chủ nhà nên hắn sẽ không mất lễ số. Xem ra là Mộc Phong bất phẫn vì không thấy Tử Thanh, nên mới nổi giận động thủ. Hừ, đúng là không biết tốt xấu.

"Không cần nghĩ cũng biết do Mộ Dung Tu gây hấn nên mới bị Mộc Phong giáo huấn!" Mộ Dung Tử Thanh cười lạnh với vẻ hả giận.

"Con không lo cho tiểu tử đó hả?" Mộ Dung Càn lấy làm lạ nhìn con gái, tu vi của Mộ Dung Tu hơn Mộc Phong một bậc.

Mộ Dung Tử Thanh tự hào hé làn môi đỏ, không hề lo lắng: "Mười Mộ Dung Tu cũng không thắng được y."