Trước khi lê minh đến, còn nửa canh giờ nữa, thái dương mới ló rạng.
Tứ Hải thành vốn yên tĩnh đột nhiên xôn xao, từng toán nhân mã vội vàng đi về phía thành môn.
Trong bóng tối đã có mấy chục đôi mắt quan sát chúng, ám hiệu liên tục được truyền đi, hai thân ảnh quỷ dị lướt ra cửa thành trước đại đội nhân mã này.
"Sau cùng cũng hành động sao?" Diệp Phong nằm trong nhà chợt mở bừng mắt, khẽ lẩm bẩm.
Gần khách điếm gã ở có tai mắt mai phục, gã chỉ cần theo sát động tĩnh là biết được tình thế. Tai mắt đó hơi có hành động là gã vốn đang nhắm mắt dưỡng thần biết ngay.
"Chắc không cần đến ngày mai, võ tông của ba thế lực kia sẽ tới, e rằng Lục Lâm bang dốc toàn lực cũng khó lòng mang vạn niên linh ngọc dịch đi." Diệp Phong nhảy khỏi giường, đổi sang y phục dạ hành, đồng thời đeo mặt nạ, lén ra khỏi phòng.
Đến gần thành môn, gã nhờ vào ánh trăng, thấy được phía trước có bóng người mơ hồ. Trên con đường yên lặng, đói phương phát ra tiếng thở và tiếng bước cực khẽ, nếu nhĩ lực không linh mẫn, ở ngoài mấy chục thước tất khó phát giác.
"Thanh Hổ bang chắc chọn Sát lục mộ địa làm nơi hạ thủ." Ở đó thích hợp mai phục và bao vây nhất. Diệp Phong không vội, việc này không đến lượt gã xuất thủ trước, chỉ cần ngầm giám sát đợi thời cơ là xong.
Cướp lại được vạn niên linh ngọc dịch là tốt nhất, dù không thể thì để nó rơi vào tay thế lực khác cũng không sao. Tóm lại, gã không để Tô Chiến Thiên thu lợi.
Diệp Phong bám theo rất thận trọng, vì phía sau Lục Lâm bang ít nhất cũng còn bảy, tám cái đuôi nữa, nếu không nhờ thần thức của gã dị thường tất đã bị phát hiện từ lâu. Thực lực của bốn nhà lộ diện tại Tứ Hải thành chỉ là thất giai võ sư nhưng gã không tin họ không phái võ tông đi theo. Các phương… đều đang ẩn tàng thực lực.
Nếu họ biết tiểu nhân vật như gã trà trộn vào để thừa nước đục thả câu, e rằng sẽ liên thủ diệt gã trước. Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, gã tuyệt đối không dễ dàng xuất thủ.
Ra khỏi thành, nhân mã Lục Lâm bang đi nhanh đến Sát lục mộ địa. Diệp Phong ngầm vận Nguyên linh nhãn, mượn thiên địa linh khí và năng lượng phản ứng yếu ớt của cơ thể người phát ra để quan sát tình hình.
Thân hình gã cực độ nhẹ nhàng áp sát ven đường, mượn màn đêm và cây cối che chắn, nhanh chóng đến Sát lục mộ địa.
"Quả nhiên có mai phục!" Gã nhìn quanh, ép khí tức xuống mức thấp nhất, lén ẩn mình vào một tàng lá rậm rạp.
Nhờ độ cao và địa hình, gã vừa thu vào mắt toàn bộ con đường mòn nhỏ hẹp thì khóe mắt vô tình liếc qua vách đá yên tĩnh, năng lượng phản ứng mỏng manh ở đó tiết lộ rằng đang có một đội nhân mã đông đảo ẩn tàng. Trận thế mai phục cho gã biết họ đợi Lục Lâm bang đi thêm trăm thước nữa mới động thủ.
Đợi mà xem kịch hay. Tam gia liên thủ, Lục Lâm bang dù thực lực mạnh hơn cũng khó lòng an nhiên thoát thân.
"Bùng! Bùng! Bùng!..."
Nhân mã của Tô Biệt lọt vào vòng vay mai phục, tứ bề chợt rực ánh lửa, ba bốn mươi võ sư từ hai bên nhao nhao nhảy ra, ai nấy vận đủ năng lượng hộ giáp chiếu rạng màn đêm.
"Tô thiếu gia! Lâu ngày vẫn vậy." Một tiếng cười vang cùng bốn đạo khí tức hùng hồn từ hai bên nhảy ra, ung dung đáp xuống trước mặt đội nhân mã mai phục. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Thanh Hổ bang lưỡng vị trưởng lão, Lôi gia tộc lão... xem ra coi trọng tại hạ quá." Tô Biệt hơi sầm mặt, hừ lạnh.
Xoạt. Phía sau Tô Biệt lại xuất hiện một đội nhân mã do Trương Bách Cường suất lĩnh, chặn đứng đường thoát khỏi Sát lục mộ địa.
"Tô thiếu gia, giao vạn niên linh ngọc dịch ra, bọn mỗ không khó dễ thiếu gia."
"Ha ha. Lục Lâm bang chỉ có hơn hai mươi võ sư còn đối phương tới hơn sáu mươi, cộng thêm bốn võ tông áp trận. Tô Biệt chắc không chỉ có con bài này?" Diệp Phong hi vọng Tô Biệt lập tức giao linh dịch ra nhưng biết hắn còn tuyệt chiêu khác.
"Linh dịch vốn trong tay bản thiếu gia, có bản lĩnh thì đến mà lấy." Tô Biệt mục quang âm lạnh, từ từ lùi lại một bước, võ sư quanh hắn lập tức triển khai trận hình.
"Bằng vào mấy võ sư này, Tô thiếu gia định chống chọi sao?" Một võ tông bước lên vung tay, lưng chừng không lập tức xuất hiện một bàn tay lớn chụp vào đám đông.
Võ sư Lục Lâm bang nhao nhao vận nguyên lực, hợp lực tống ra. Mười mấy đạo năng lượng tràn lên nghênh đón cự chưởng.
"Bùng!" Mấy cao thủ Lục Lâm bang gục xuống, các võ sư cũng bị chấn động.
"Muốn giữ mạng thì mau giao linh dịch ra." Ba võ tông cùng phát ra khí thế, dồn ép thành viên Lục Lâm bang không ngẩng dầu lên nổi.
"Tên khốn không biết sống chết nào mà dám uy hiếp Lục Lâm bang?" Phía kia Sát lục mộ địa, sau lưng bốn võ tông chợt vang lên tiếng hú, ba thân ảnh vút tới.
"Lục Lâm bang võ tông trưởng lão... có tới ba người đến đây." Bốn võ tông biến sắc, thầm kêu không ổn.
Phía sau ba thân ảnh loáng thoáng không còn một đội nhân mã, ít nhất cũng trên ba mươi người. Họ từ đấu kia của Sát lục mộ địa xông ra, vây ba nhà vào giữa.
"Lần này kịch hay cũng diễn ra." Gã nheo mắt, thầm nhủ.
Ba võ tông Lục Lâm bang thực lực cao hơn đôi chút nhưng đối phương có tới bốn người nên tổng thể chúng vẫn hơi lép vế. Nhưng số lượng võ sư thì chúng chiếm ưu thế nhất định. Trương Bách Cường dẫn mười mấy võ sư phong tỏa đường ra khỏi Sát lục mộ địa nên không dễ dàng tham chiến. Nhân số của họ ít hơn, chỉ còn cách tử thủ đoạn đường hẹp nhất.
Thắng bại khó nói lắm.
"Nhạc tộc lão, hai võ tông của Lôi gia các vị cùng mỗ gặp gỡ trưởng lão Lục Lâm bang, được không?" Thanh Hổ bang trưởng lão cười lạnh.
"Ba võ tông phe đối phương thực lực rất khá, để ba vị mạnh nhất phe ta nghênh tiếp là thích hợp." Võ tông Lôi gia cười nhạt.
Ba nhà tuy liên minh nhưng ai cũng có lòng riêng tư, đều hiểu rõ nghênh chiến võ tông của đối phương là khó nhằn, hơn nữa vạn niên linh ngọc dịch lại không nằm tring tay mấy võ tông này. Võ tông còn lại đủ quét sạch số võ sư cạnh Tô Biệt, cơ hội cướp được linh dịch lớn hơn nhiều.
Cơ hội này, không ai muốn nhường cho đối phương!
Viện binh của Lục Lâm bang đến cực nhanh, nếu không có võ tông cản trở e rằng chúng sẽ nhanh chóng phá tan phòng tuyến do ba võ sư tạo ra, nếu liên thủ được với Tô Biệt thì sẽ khó đối phó hơn nhiều.
Thanh Hổ bang không hề muốn đấu sinh tử với Lục Lâm bang. Cướp được linh dịch hay không là chuyện khác nhưng nếu đắc tội quá đà với Lục Lâm bang thfi kết quả không hay ho gì. Họ không hạ thủ quá nặng đến mức giết sạch bọn Tô Biệt, như thế dù cướp được linh dịch cũng sẽ phải hứng chịu cơn lôi đình của Tô Chiến Thiên.
Vốn họ định lợi dụng ưu thế binh lực, bức bách Tô Biệt giao linh dịch ra, không ngờ Lục Lâm bang chuẩn bị rất kỹ càng, cử theo tới ba võ tông.
"Không cần rườm lời, đều không tin nhau thì bốn chúng ta dẫn theo mấy võ sư chặn viện quân Lục Lâm bang lại, nhân thủ còn lại và Trương gia phối hợp bắt Tô Biệt là xong."
"Được, cách này không tệ, nhà nào lấy được linh dịch phải trong vào bản lĩnh." Một võ tông phụ họa.
"Bất quá không thể để hai nhà không đắc thủ về tay trắng chứ nhỉ? Nếu nhà nào đó lấy được thì phải trả cho hai nhà còn hai mười vạn tinh tệ. Trương gia xuất lực ít thì được hai vạn, còn lại dành cho một trong hai nhà."
"Vậy đi!" Võ tông song phương dặn dò thủ hạ xong, dẫn theo hơn mười võ sư nghênh đón Lục Lâm bang.
Hơn ba mươi võ sư khác cùng tuốt vũ khí, nguyên lực tràn ra, các dạng năng lượng đủ màu tràn ra, ngưng thành hộ giáp, rồi phát ra khí kình kinh nhân, ép tới phía bọn Tô Biệt.
Trong màn đêm, trên con đường dài ngoằn ngoèo, hai trận thế lấp lánh sắc màu quấn lấy nhau, năng lượng tràn ra như sóng biển cuộn trào lớp lớp, chiếu sáng rực mặt đường.
Võ sư Lục Lâm bang mang theo đều không tầm thường, không chỉ thực lực cao thâm mà huấn luyện rất đúng cách, vài người tập trung lại thành một tổ, hợp cùng nhân mã cạnh đó thành mắt xích, không cho đối phương cơ hội phá được trận hình, đồng thời tận toàn lực sử dụng chiêu thức và khí thế hung hãn nhất để đột phá phòng tuyến của đối phương. T
Võ sĩ của Thanh Hổ bang và Lôi gia cũng không kém, dựa vào ưu thế đông người, từ từ thanh toán nhân mã đối phương.
Song phương giao thủ chỉ mấy phút đã có mấy trung giai võ sư gục ngã, nhiều cao giai võ sư cũng thụ thương với mức độ khác nhau. Cứ đấu thế này, hiển nhiên Lục Lâm bang không trụ được trước, phía sau vẫn còn người của Trương gia đang quan sát, một khi nhân thủ của chúng tổn thất đến mức độ nhất định, đối phương triệt để lợi dụng ưu thế nhân số vây ráp.
Võ tông hai bên so kè với nhau khá quyết liệt nhưng không thảm liệt lắm. Bảy võ tông hỗn chiến nhưng không định giao chiến sinh tử mà chỉ tận lực cầm chân, không cho đối thủ can thiệp vào trận chiến giữa các võ sư mà thôi. Tam gia liên minh chiếm ưu thế nhân số nên có thể rút ra một võ tông áp đảo võ sư của Lục Lâm bang.
Cứ vậy, bốn võ tông và hơn mười võ sư của liên minh lợi dụng địa hình ngăn chặn được đội viện quân của địch. Bất quá Lục Lâm bang vẫn tìm được cơ hội để một đội võ sư xông vào, giảm bớt áp lực cho bọn Tô Biệt.