Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 285: Hai con đường



"Xuyên vân tiễn còn một danh xưng khác là Ám sát tiễn!" Khóe môi Diệp Phong nhếc lên tàn khốc, lẩm bẩm: "Ngươi dám động một ngón tay đến tộc nhân của ta, ta sẽ khiến cả cơ nghiệp Lục Lâm bang bồi táng."

Gã thu liễm khí tức, lặng lẽ đứng trên cây, nhìn xuống đội nhân mã vọi vàng đi qua.

Gã đợi, đợi cơ hội thích hợp xuất thủ. Đợi mục tiêu thích hợp để chấn nhiếp. Chỉ khi gã thể hiện sức chiến đấu uy hiếp được Tô Chiến Thiên thì tộc nhân mới chắc chắn giữ được sinh mệnh, gã sẽ có đủ thời gian chuẩn bị cứu tộc nhân và tiêu diệt Lục Lâm bang.

"Đến đây, tìm kỹ cho ta, xem trên hàng cây này có ai ẩn tàng không." Một thất giai võ sư dẫn một đội nhân mã đi bên dưới, trong đó có năm võ sư, thực lực đó dù không bắt được Diệp Phong thì cũng đủ cầm chân đợi nhân mã cạnh đó chi viện. Chỉ cần tìm được tung tích Diệp Phong, đợi võ tông cao thủ đến thì dù gã mọc cánh cũng khó thoát.

Chúng nhân đến gần tìm kiếm kỹ lưỡng.

Gã nheo mắt, hai tay ngầm vận kim nguyên lực của Linh tê nhất chỉ, đột nhiên búng ra.

Hai đạo kim quang xẹt ra, trực tiếp xuyên qua óc hai trung giai võ sư. Đoạn gã lắc mình, Ảnh nguyệt song nhận xuất hiện trong tay, lao vút vào thất giai võ sư.

"Diệp Phong ở đây. Phóng tín hiệu đạn!" Thất giai võ sư mừng đến phát cuồng, tối đa chỉ một phút nữa, võ tông trưởng lão gần đây nhất sẽ đến, với thực lực của hắn mà ngăn chặn một thiếu niên thực lực chưa tới võ tông thì có thừa. Hà huống, hắn còn ba thủ hạ là võ sư, sao lại không thể kéo dài một chốc.

Khí hải của hắn chuyển động cấp tốc, dùng nguyên lực bảo vệ chặt chẽ toàn thân, toàn lực phòng ngự, chỉ cần không bị Diệp Phong giết và không mất dấu gã coi như lập được công đầu.

"Lục phẩm võ kỹ: Vô ảnh cực quang thứ!" Thân ảnh gã như thuấn di đến trước mặt thất giai võ sư, chủy thủ phủ một tầng kim mang, lưu lại quang ảnh trên không trung. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Đối phương cả kinh thất sắc, tốc độ đó quá nhanh, dù hắn là thất giai võ sư cũng không nhìn rõ động tác.

"Chết đi." Trong tiếng quát, chủy thủ nhẹ nhàng xẻ tan hộ thể nguyên lực, cắt qua yết hầu hắn.

Máu bắn tung tóe như đóa hoa bừng nở xán lạn. Một đòn là tất sát, từ lúc gã hiện thân đến giờ chỉ chưa đầy hai giây. Nhân mã quanh đó còn chưa kịp định thần thì đầu mục đã mất mạng.

Diệp Phong lạnh lùng quét mắt một vòng, không hề dừng chân lao vút đi. Chỉ cần gã không bi võ tông cản đường thì một tiểu đội võ sư căn bản không đủ lực ngăn chặn. Trừ phi Lục Lâm bang phái đội ngũ toàn là cao giai võ sư thì còn có hiệu quả nhất định. Nhưng cao giai võ sư số lượng hữu hạn, chỉ cần cử mỗi đội một người đã không đủ cho toàn bộ mạng lưới phòng ngự của tổng bộ.

Võ tông trưởng lão đến nơi tức giận đùng đùng, nhưng Diệp Phong đã khuất bóng. Võ sư không chết ban nãy không đủ dũng khí đuổi theo, cả đầu lĩnh thất giai cũng bị gã giết thì hắn đuổi theo có khác gì tự tìm cái chết?

"Các ngươi… tức chết ta thôi. Mới có tích tắc mà các ngươi đã làm mất dấu." Võ tông trưởng lão nổi giận.

"Không phải bọn tiểu nhân làm mất, mà Lâu đầu nhi không chống nổi một chiêu của hắn đã bị giết… tốc độ của hắn quá đáng sợ."

"Một chiêu?" Võ tông trưởng lão kinh ngạc, sao có thể.

"Chỉ một chiêu, Lâu đầu nhi đã toàn lực phòng ngự, nhưng nguyên lực hộ thân hình như vô cụng." Nhớ lại tình hình, thân thể võ sư đó còn run lên.

Sắc mặt trưởng lão mới tới biến đổi liên tục, nắm quyền lại đầy bất cam.

Có thêm mấy đội ngũ thấy tín hiệu đạn, từ gần đó kéo về, đều kinh ngạc với tình hình. Thực lực mỗi đội không khác nhau bao nhiêu, nếu họ phát hiện ra Diệp Phong e rằng cũng bị gã đồ sát.

"Các ngươi phải cần thận, từ giờ trở đi, cứ hai đội ngũ chiếu cố cho nhau, không được cách xa." Võ tông trưởng lão dặn, thực lực của Diệp Phong vượt xa tưởng tượng.

"Một khi phát hiện mục tiêu, lập tức giữ cự ly. Cứ chơi trò cút bắt với hắn, chỉ cần đợi đến khi mấy nhất cấp trưởng lão bọn ta đến là thành công. Ta không tin ở địa bàn Lục Lâm bang mà hắn còn giở trò được."

Chưa dứt lời, khóe mắt võ tông trưởng lão chợt liếc thấy kim mang chói lòa.

"Không ổn." Lão phất tay thập phần cảnh giác, thi triển nguyên lực phòng ngự thuẫn.

"Phụt!" Một đầu lĩnh đội ngũ, thực lực thất giai võ sư bị mũi tên xuyên ngực gục xuống. Mục tiêu mũi tên đó không phải lão.

"Đáng chết." Ánh mắt lão nhìn theo hướng kim quang xạ tới, lập tức cứng người như bị sét đánh. Trên đỉnh một gian phòng cách hơn hai trăm thước, thân ảnh Diệp Phong đứng đầy ngạo nghễ, đưa tay làm động tác vũ nhục hắn. Rồi kim quang lại lóe lên.

Sao có thể như vậy? Cách hơn hai trăm thước, giết một cao giai võ sư? Dù là võ tôn cũng không thực hiện được. Nhất định là ảo giác… à, không, Diệp Phong nhất định có đồng đảng. Kim quang giết người của lão tuyệt đối không xuất phát từ Diệp Phong. Đó là quỷ kế của gã.

Lại một đạo kim quang bắn tới, lần nãy lão nhìn tõ tiễn mang chói lòa vạch ngang trời.

"Cẩn thận." Chưa dứt lời, lại một cao giai võ sư gục xuống. Tất thảy đều sợ hãi, có người còn thậm chí chưa phát hiện tung tích của Diệp Phong thì đạo công kích đã xẹt tới. Nỗi sợ hãi vô hình lan khắp toàn trường.

"Diệp Phong!" Võ tông trưởng lão gầm lên động trời, khí thế kinh nhân bừng lên, toàn thân bao trùm trong hỏa nguyên dày đặc, vút lên như đạn pháo, lao vào hướng Diệp Phong đứng.

Lão đang phát cuồng. Hai cao giai võ sư bị giết ngay trước mắt thì lão sao nhịn được nữa. Lão là võ tông, là nhất đẳng cường giả tại Vân Châu, mà lại để một thiếu niên thoải mái giết người ngay trước mắt. Đáng giận nhất là gã còn dám gây hấn lão, có khác gì gã vả cho lão hai cái giòn đanh.

Diệp Phong đứng trên nóc nhà nở nụ cười như ác ma, xoay người nhảy xuống, biến mất khỏi tấm mắt đối phương.

Đợi khi võ tông trưởng lão đầy sát ý lao tới thì chỉ còn lại mấy thi thể võ sư trong bang và một hàng đại tự viết bằng máu tươi.

"Dám động đến một sợi lông của người Diệp gia, ta sẽ lấy mạng toàn bộ võ sư của Lục Lâm bang bồi táng." Ký tên: Diệp Phong.

"Tiểu tạp chủng, đứng để ta tóm được ngươi, tất sẽ khiến ngươi sống không bằng chết." Võ tông trưởng lão như con sư tử nổi điên.

oOo

"Cái gì, Diệp Phong thoát ra ngoài nam môn? Không biết đi đâu?" Tô Chiến Thiên đứng phắt dậy, gầm lên với người báo cáo: "Ngần đấy nhân thủ bao vây, chúng ăn cái gì hả, còn cả nhất cấp trưởng lão nữa, lẽ nào không tới tăng viện?"

"Nhất cấp trưởng lão nhận được tin báo sẽ đến ngay, nhưng…"

"Nhưng cái gì. Đừng bảo ta là nam môn có tới hơn bốn trăm nhân thủ còn không chặn được một Diệp Phong." Tô Chiến Thiên mắt như muốn nuốt sống người ta khiến lâu la quỳ dưới đất run rẩy.

"Đích... Đích xác không ngăn được… Diệp Phong cầm một cây thanh hắc cự bổng dài gần trượng, nặng vô cùng, cao giai võ sư tại trường không ai chống nổi. Mấy nhị cấp trưởng lão không ai đấu nổi ba chiêu đã thất bại. Dọc đường, huynh đệ trong bang vì cản trở hắn nên không biết tử thương mất bao nhiêu, máu chảy thành sống, nhưng… hắn vẫn ung dung thoát được." Lâu la báo tin mặt mũi trắng bệch, hắn tận mắt thấy Diệp Phong đại triển thần tại nam môn, thật không tưởng tượng được. Gần trăm võ sư, trong đó có không ít cao giai võ sư mà không khiến gã dừng bước được. Bang chúng thực lực chưa đến võ sư xông lên khác nào tự sát, cự bổng của gã quét tới đâu là nhân mã chặn đường đổ rạp, tứ chi và huyết nhục bắn tứ phía, thảm thiết vô cùng.

Tô Chiến Thiên đang nổi điên chợt cứng đờ sắc mặt, lời báo tin của thuộc hạ như giáng cho hắn một bổng. Thiếu niên không đáng gì với hắn, chỉ trong không đầy một năm ngắn ngủi đã trưởng thành đến mức đó. Trừ võ tông trưởng lão, cả Lục Lâm bang không ai chống nổi gã một hiệp. Hiện giờ để một võ tông trưởng lão đơn đấu với gã, Tô Chiến Thiên không dám chắc thắng lợi sau cùng thuộc về mình.

"Sao lại thế?" Vị kiêu hùng hùng bá Vân Châu ủ rũ ngồi phịch xuống ghế, hai mắt ngẩn ngơ.

Nhi tử! Tô Kiệt! Con mang về cho Lục Lâm bang địch nhân thế nào đây? Lần đầu tiên hắn kinh hãi, nảy sinh ý rút lui với một thiếu niên chưa đầy hai mươi. Vì một đứa con đã chết mà ném cả cơ nghiệp Lục Lâm bang vào, hắn làm thế có đáng không?

"Tứ vị võ tông trưởng lão đã xuất thành đi tìm hắn… Họ đợi bang chủ hạ lệnh."

"Bảo tất cả quay về." Tô Chiến Thiên uể oải phất tay. Tại tổng bộ còn không bắt được Diệp Phong thì ra khỏi Thiết Hùng thành có tác dụng gì nữa? Nếu võ tông trưởng lão đơn lẻ đấu với gã rồi bị giết thì đả kích sẽ quá lớn với Lục Lâm bang.

"Điền Trí, ngươi cho rằng thực lực của hắn đến mức nào rồi?" Giọng Tô Chiến Thiên hơi khàn khàn, dáng vẻ mệt mỏi.

"Việc đó… thuộc hạ không đoán được. Nhưng nếu đấu một chọi một, e rằng hắn có năng lực hạ được bất kỳ vị nào trong tứ vị võ tông trưởng lão." Điền Trí nhăn nhó đáp.

"Giờ nên làm gì?" Điền Trí suy đoán giống với Tô Chiến Thiên, để tất thắng, trừ phi hắn tự ra tay, cao giai võ tông có thực lực hơn xa võ tông cấp thấp.

"Hai con đường phải xem bang chủ chọn phía nào."