Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 296: Đối trận Tô Chiến Thiên



Đại trưởng lão và tam trưởng lão cũng biết không thể để gã thoát ra nhưng Linh tê nhất chỉ của gã không phải loại võ kỹ dễ ứng phó.

Thấy kim mang đến trước mắt, hai võ tông cùng thi triển thủ đoạn, toàn lực ngăn chặn.

Đại trưởng lão bản thân thực lực vốn cao hơn, hai ngọn lửa trong tay va vào kim quang, phát ra tiếng nổ lảnh lói, hóa giải kim mang thành vô hình. Tam trưởng lão dồn mộc nguyên hùng hậu vào đoản côn khiến thân côn rực lên mười mấy cánh hoa xanh biếc như từng chiếc thuẫn năng lượng nhỏ xíu chặn kim mang. Xuyên qua bảy, tám cánh hoa, kim mang hao tận năng lượng rồi tan thành vô hình.

Linh tê nhất chỉ không được như Tru thần tiễn kỹ, đối diện địch thủ cao hơn mấy cấp, nếu không đánh lén sẽ khó có công hiệu. Nhưng mục đích của Diệp Phong đã đạt.

Chỉ thoáng chốc đó, gã đã lướt đi hơn mười thước, cách đại môn không đầy ba mươi thước nữa. Gã có lòng tin thoát khỏi cửa trước khi đối phương đuổi kịp. Sau đó trời cao đất rộng, mặc cho gã bay cao.

Đợi đi Tô Chiến Thiên! Chỉ cần ta tấn nhập võ tông thì đó là ngày tàn của Lục Lâm bang.

Một đại trưởng lão đã khó chơi thế này rồi, đủ thấy thực lực của Tô Chiến Thiên chắc gã không địch nổi. Chỉ khi gã tấn nhập cảnh giới võ tông mới có hy vọng so tài cao thấp. gã tuy tự tin nhưng không tự phụ, chưa từng bao giờ lao đầu vào những trận chiến không có hy vọng chiến thắng. Nên ba mươi sáu kế, chước chuồn trên hết.

"Gừ." Sau lưng vang lên tiếng Tiểu Hôi gầm rít khiến gã giật mình. Ngoái lại nhìn thấy trong vòng năm thước quanh mình Tô Chiến Thiên rừng rực liệt diễm như hỏa long vút lên, thanh thế kinh thiên. Tiểu Hôi tuy nhanh nhẹn nhưng cũng khó lòng tránh được công kích trên tất cả các phương vị kiểu này.

Toàn thân nó bao trùm trong thanh quang, sí nhiệt hỏa diễm từ bốn phương tám hướng ập vào hình thành vô số trận oanh tạc, sau một loạt tiếng nổ, nó tỏ vẻ mệt mỏi hẳn, thân hình nhỏ dần, mang theo một dải lửa lao ra khỏi vùng công kích.

Vù. Thanh quang trên mình nó lóe lên, dập tắt lửa dính lên nhưng hình thể nhanh chóng thu nhỏ, trở lại kích thước bằng bàn tay, ầng ậng nước mắt nhìn Diệp Phong.

"Tiểu Hôi!" Gã cả kinh, không bỏ chạy nữa, quay lại tránh khỏi hai võ tông truy kích. Đại trưởng lão và tam trưởng lão đạt được mục đích chặn gã nên không đuổi sát quá, chỉ chặn ở cửa.

Tiểu Hôi nhảy lên tay gã, mắt hiện rõ nét mệt mỏi, ngã vào tay gã rồi không bò dậy được.

Sao vậy? Lẽ nào Tiểu Hôi trọng thương? Gã vội kiểm tra thân thể, phát hiện trừ mộc nguyên phản ứng rất nhẹ ra thì không có gì đáng ngại, gã dồn nguyên nguyên lực vào rồi móc ra một viên mộc nguyên đơn nhét vào miệng nó.

Đơn dược xuống bụng, Tiểu Hôi miễn cưỡng mở mắt, toét miệng đầy uất ức, uể oải tóm lấy vạt áo gã leo lên vai. Xem ra nhất thời nó không thể chiến đấu.

"Cũng may chỉ là một con tứ giai yêu thú mới tấn cấp, chưa biết cách sử dụng sức mạnh, tuy thiên phú thần thông đích xác hùng hậu, khiến ta bó tay nhưng không duy trì được lâu." Tô Chiến Thiên như hỏa thần giáng lâm, quanh mình hắn cháy đen một vùng, lạnh lùng thốt: "Xem ra vận khí không phải lúc nào cũng đứng bên ngươi, lần này ngươi chết chắc."

Hắn mừng thầm, ban nãy thấy Diệp Phong bỏ chạy nên hắn bất chấp tất cả thi triển tuyệt chiêu, định đánh gục Tiểu Hôi rồi đuổi theo gã. Ai ngờ cự viên vì chống lại công kích của hắn mà hao tận năng lượng còn gã lại ngu xuẩn quay lại cứu nó. Đúng là ngu không để đâu cho hết.

Với hắn, vì một con yêu thú mà mất mạng là việc của kẻ ngốc. Yêu thú dù lợi hại đến đâu cũng là nô lệ của nhân loại, dù chết nhưng có giá trị thì hắn không ngần ngại hy sinh.

Ba võ tông đứng thành hình chữ Phẩm vây gã lại, tình thế trở nên rất bất lợi…

"Đấu với hai võ tông mà có thể đả thương một người, suýt nữa chạy thoát, dù ngươi là địch nhân, bản bang chủ cũng phải nói tiếng bội phục." Tô Chiến Thiên ngưng trọng nhìn gã, lạnh lùng nói: "Nể thực lực của ngươi, ta cho thêm một cơ hội, chỉ cần ngươi chịu quy phục thành nghĩa tử của ta, ta sẽ không giết ngươi."

"Hừ, Tô Chiến Thiên, đầu óc ngươi là đất hả? Muốn ta làm nghĩa tử, si tâm vọng tưởng! Nếu ngươi muốn bái ta làm nghĩa phụ thì tiểu gia còn có thể cân nhắc." Diệp Phong cười thảm, cục diện này gã không còn gì để mất.

"Xem ra ngươi quyết tâm muốn chết." Tô Chiến Thiên mục quang lạnh lại, sát ý ràn rạt. Ban nãy Diệp Phong đấu với hai vị trưởng lão hơn nửa canh giờ, e rằng đã đến lúc kiệt quệ rồi. Ban nãy hắn đấu với Tiểu Hôi nhưng hiểu rõ tình hình trận đấu bên cạnh, mấy chiêu võ kỹ của Diệp Phong đích xác bất phàm nhưng nếu so với hắn vẫn chưa đủ.

"Lưỡng vị trưởng lão, chặn ở lối thoát để bản bang chủ tự tay thu thập tên khốn cuồng vọng này." Khí thế trên mình hắn tăng nhanh, áp lực ngút trời tràn tới.

Hai võ tông tỏ vẻ hổ thẹn, tuy Tô Chiến Thiên không tránh nhưng thân là võ tông cường giả, liên thủ bắt một thiếu niên võ sư mà không thành, suýt để gã chạy mất. Trước mặt mấy trăm bang chúng mà mất hết thể diện như thế, ánh mắt cả hai nhìn Diệp Phong đầy oán độc, gã chiến tử thì thôi, còn nếu bị bang chủ bắt, cả hai nhất định sẽ cho gã nếm mùi sống không bằng chết là thế nào.

"Hôm nay lão phu được mở mắt, một thất giai võ sư nhỏ nhoi mà bức mấu võ tông Lục Lâm bang đến mức đó. Tô Chiến Thiên cũng phải dốc toàn lực, nếu không tận mắt chứng kiến chắc lão phu không đời nào chịu tin." Lão giả ban đầu có vẻ khinh thị Diệp Phong, giờ tỏ vẻ thán phục.

"Xem ra đến thế là cùng, đến lượt chúng ta ra mặt chưa?" Một võ tôn khác cười bảo.

"Cứ xem đã, không cần thì không nên nhúng tay vẫn hơn. Quy củ bao đời của Thương gia là không xen vào tranh chấp giữa các thế lực Vân Châu." Lão giả lắc đầu.

"Vạn nhất Tô Chiến Thiên hạ sát thủ thì sao?"

"Lẽ nào ngươi cho rằng tiểu tử này sẽ mất mạng ngay, không cho chúng ta cơ hội xuất thủ hả?"

"Việc đó không hẳn, ha ha. Xem tiếp đi, có lẽ thật sự thấy kỳ tích gì chăng." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ở chiến trường bên dưới, giao đấu bắt đầu kịch liệt. Diệp Phong thi triển thân pháp, đẩy tốc độ lên cực điểm, du dấu với Tô Chiến Thiên, hai gã gã luôn vận sẵn kim nguyên, Linh tê nhất chỉ sẵn sàng phát ra, miệng ngậm mấy viên thất phẩm kim nguyên đơn, nếu bị Tô Chiến Thiên bức đến độ không tránh được thì búng ra giải vây.

Tô Chiến Thiên nghiến răng trợn mắt, cơ hồ phát cuồng. Nhưng thứ khác đã đành, kim mang mà đối thủ bắn ra chứa uy lực quá kinh nhân, với thực lực lục giai võ tông mà hắn không dám chính diện nghênh tiếp. Mỗi lần Linh tê nhất chỉ bắn tới, hắn chỉ biết tránh đi hoặc phòng ngự, vất vả lắm mới bức Diệp Phong vào tuyệt cảnh thì gã lại lướt đi trơn tuột như con lươn. Tốc độ của hắn còn cao hơn Diệp Phong nhưng muốn đắc thủ nhanh chóng là chuyện bất khả thi.

"Xú tiểu tử, ta xem ngươi còn bao nhiêu kim nguyên để tiêu hao nữa." Kim quang đó tuy vút ra trong khoảnh khắc nhưng cực kỳ ngưng kết, nguyên lực hao phí không ít, Diệp Phong liên tục lợi dụng nguyên nguyên lực bổ sung cho khí hải, đồng thời nuốt nguyên đơn mới có thể bắn ra không e dè. Bất quá nguyên nguyên lực bổ sung phần nào cho khí hải hơn nữa nguyên nguyên lực của gã không phải vô cùng vô tận.

Năng lượng mà Tô Chiến Thiên sử dụng phần lớn là lấy nguyên lực dẫn động thiên địa chi lực, tiêu hao thật sự của thân thể không như Diệp Phong, nếu gã là khí hải tu luyện giả, e rằng kiệt sức từ lâu rồi. Gã chống chọi dai hơn hắn dự liệu, cả hai chơi trò đèn cù cút bắt suốt một canh giờ, chưa ai thấy đối phương có vẻ gì sẽ hụt hơi.

"Hừ, chịu chết đi." Tô Chiến Thiên sau rốt cũng không nén được, không biết đến lúc nào khiến Diệp Phong kiệt lực, để tránh đềm dài lắm mộng, hắn quyết định xuất tuyệt chiêu.

"Thất phẩm võ kỹ: Hỏa quyển long đằng!" Hồng mang trên mình Tô Chiến Thiên rực lên, thiên địa chi lực quanh đó dâng tràn, hình thành một ngọn lửa quanh hắn, bên trong ẩn chứa mấy con hỏa long lượn vòng, phát ra nhiệt độ nóng nghẹt thởi.

Mắt Tô Chiến Thiên lóe hung quang, mấy con hỏa long rít lên lao tới, thân rồng rực lửa vây kín Diệp Phong, đầu rổng ngẩng lên bổ vào giữa. Hỏa long chưa tới, gã đã cảm nhận được khí tức nóng rực, huyết dịch toàn thân sôi trào.

Cách. Diệp Phong cắn nát hai viên thất phẩm kim nguyên đơn trong miệng, Kinh cức thứ giáp quanh mình dài ra, mũi gai không còn giống nguyên hình mà giống một cây kim sắc chủy thủ cùng loan đao, cực kỳ đáng sợ.

Gã múa tít Ảnh nguyệt song nhận, lợi dụng hiệu quả phá được nguyên lực của chủy thủ, liên tục xuất ra mưới mấy đạo tàn ảnh khiến hỏa nguyên long thể vây phủ quanh mình mỏng hẳn. Nhờ vào kim nguyên hồn hậu, gã lao mình thoát ra ngoài.

"Ầm." Tại vị trí gã đứng, mấy đầu rồng va nhau, tiếng nổ kịch liệt vang trời khiến cả Lục Lâm bang tổng bộ lắc lư.

Thân ảnh Diệp Phong bị hất văng đi, lăn mấy vòng trên không rồi đập vào một bức tường, tường đổ xuống chôn vùi gã.