Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 304: Võ sư thực lực võ tông



"Ba vị muốn bức bách Tô mỗ đến đường cùng hả?" Tô Chiến Thiên tỏ vẻ cực kỳ khó coi.

"Tô bang chủ sai rồi, ban nãy bang chủ đã đồng ý với lời khiêu chiến của Diệp Phong tiểu huynh đệ, bọn mỗ chỉ muốn làm người chứng kiến mà thôi, đảm bảo cho quyết đấu được công bằng." Trương Bá Thừa mỉm cười lắc lắc đầu: "Lẽ nào bang chủ nuốt lời? Không dám ứng chiến?"

"Hừ." Tô Chiến Thiên hừ mũi. Đến nước này chỉ còn cách giao chiến sinh tử công bằng với Diệp Phong. Bằng không danh tiếng của Lục Lâm bang tại Vân Châu sẽ xuống đến đáy. Hắn có chí nhất thống Vân Châu nên không đời nào chấp nhận việc đó.

"Tô bang chủ không có ý kiến thì bắt đầu thôi." Lôi gia tộc trưởng trầm giọng: "Nhưng ai vô can lui xa trăm thước. Ai dám nhúng tay vào tất bị ba người bọn mỗ liên thủ tru sát!"

Người đứng đầu tam đại thế lực đều là trung giai võ tông, nếu liên thủ thì trừ Tô Chiến Thiên, không ai chống được. Hai trưởng lão Lục Lâm bang cay đắng nhìn nhau, đành ngoan ngoãn lui xa, không dám có ý gì.

Tam đại cự đầu lùi xa, Tiểu Hôi leo lên tường thành, đôi mắt trong veo nhìn hai người đứng đối diện bên dưới.

"Diệp Phong huynh đệ sẽ thắng chứ? Đối thủ là lục giai võ tông đấy." Lăng Vân vừa trọng thương nhưng nhờ công hiệu thần kỳ của Sinh hóa đơn nên khôi phục gần nửa, miễn cưỡng đứng lên được.

"Mỗ nghĩ là… có. Nhất định sẽ thắng." Lý Ngọc thận trọng gật đầu.

"Diệp Phong dám khiêu chiến tất có điểm nắm chắc, chúng ta chờ xem." Liệt Vô Song tỉnh lại, tất cả tụ tập trên tường thành, chăm chú xem trận chiến sắp diễn ra.

Gần đó, ba nhân vật đầu não chắp tay đứng nhìn, khẽ nhếch môi bàn luận gì đó.

"Tiểu tử này gan dạ lắm, dám liều mạng với tên điên Tô Chiến Thiên…" Thanh hổ bang bang chủ nheo mắt nhìn Diệp Phong rồi nhướng mày: "Tô Chiến Thiên là lục giai võ tông, nếu bảo y đấu một trận với hắn rồi chạy thoát thì ta còn tin được, nhưng muốn thắng hoặc giết hắn, e rằng không thế nào."

"Ừ… nhưng cây kim cung của y tựa hồ rất đặc biệt. Theo tin tức chính xác, tam trưởng lão Lục Lâm bang bị thương dưới cây cung này, cả Tô Chiến Thiên cũng suýt trọng thương. Theo ta thì đó là ỷ trượng của Diệp tiểu tử." Lôi gia gia chủ gật đầu, luận thực lực thì không ai nghiêng về Diệp Phong còn chưa tấn thăng võ tông. Khoảng cách đó vốn không thể vượt qua.

"Hắc hắc hắc! Chúng ta không cần ngồi đây đoán mò, kết quả sắp có thôi mà." Trương Bá Thừa cười bảo: "Ai thắng ai bại thì chúng ta cũng không tổn thất gì… hơn nữa ta thấy tiểu tử Diệp Phong này không đơn giản như bề ngoài. Tô Chiến Thiên muốn thắng cũng không dễ đâu."

"Tiểu tử họ Diệp này mọc từ đâu ra nhỉ? Diệp gia sao có thể xuất hiện nhân vật cỡ này…" Lôi gia tộc trưởng nhíu mày lo lắng: "Nếu y thắng được Tô Chiến Thiên, ai biết liệu Tụ Nghĩa đường có trở thành Lục Lâm bang chăng?"

"Chỉ riêng thiên phú tu luyện thì điều đó không có gì không ổn. Nhưng vũ khí, võ kỹ trong tay y cùng thủ đoạn giao đấu thì cả chúng ta cũng tự thẹn không bằng. Sau lưng y nhất định có một nhân vật siêu phàm chỉ đạo." Thanh hổ bang bang chủ lắc đầu than: "Nhân vật như vậy, chí hướng e là không ở Vân Châu!"

Y đã quyết đinh, dù thế nào cũng không đắc tội Diệp Phong và Tụ Nghĩa đường. Bất quá nếu Diệp Phong chiến bại thân vong hôm nay thì là chuyện khác.

"Dù thế nào, hiện tại Lục Lâm bang mới là địch nhân lớn nhất của chúng ta…" Trương Bá Thừa chưa dứt lời, mục quang đột nhiên nhìn xuống, lạc giọng: "Sức mạnh này… sao có thể?"

Bên ngoài Diệp Phong, Kinh cức thứ giáp, kim nguyên thứ nhận dài cả thước mọc khắp mình, năng lượng khí tức phát ra không kém hơn khí tức của nhị giai võ tông điều động thiên địa chi lực. Nhưng ba võ tông cường giả đều không cảm thụ được thiên địa chi lực quanh mình Diệp Phong dao động.

Có nghĩ là gã chỉ dựa vào nguyên lực trong khí hải cũng đủ đạt đến nhị giai võ tông, làm sao họ lại không kinh ngạc? Cảnh giới ý thức của Diệp Phong vẫn chỉ là thất giai điên phong võ sư nhưng thực lực thật sự đã vượt qua nhất giai võ tông. Nhận thức của mọi võ tông tại trường đều bị đi ngược.

Tô Chiến Thiên thầm run lên. Diệp Phong lại mạnh hơn rồi. So với hôm ở Thiết Hùng thành, uu nhiếp của gã lại tăng thêm hai bậc, thật ra gã thực hiện bằng cách nào? Cảnh giới ý thức rõ ràng chưa tăng, sao thực lực lại đột nhiên cao lên?

Mắt hắn sau rốt cũng ánh lên ngưng trọng, thiên địa chi lực dấy lên điên cuồng khiến thân thể hắn cháy rực. Mặt đất dưới chân hắn bị nhiệt độ cao đốt cháy đen. Ngay từ đầu hắn đã dốc toàn lực, muốn triệt để tiêu diệt Diệp Phong, không thì chẳng bảo lâu nữa, hắn sẽ bị gã vượt qua. Cảm giác hoảng sợ chưa từng có đó khiến óc hắn dấy lên ý niệm điên cuồng.

"Để ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà dám khiêu chiến bản tông!" Tô Chiến Thiên cong tay thành trảo, hỏa nguyên lực cấp tốc chuyển động trong lòng tay, hình thành một hỏa cầu. Hỏa cầu tăng trưởng cực chậm nhưng hỏa nguyên năng lượng ẩn chứa trong đó lại tăng vọt.

Hỏa nguyên lực mỗi lúc một ngưng kết, hỏa cầu rung lên kịch liệt, một khi nổ tung thì tất vô cùng đáng sợ.

Cảm thụ hỏa nguyên khí tức mạnh dần, Diệp Phong không dám sơ ý, Tấn tật thuật phụ thế, đồng thời thôi động kim nguyên lực, thi triển lục phẩm thân pháp võ kỹ. Thân hình gã liên tục lắc lư khiến Tô Chiến Thiên không tài nào nắm bắt được vị trí.

Hỏa cầu hàm chưa uy lực khiến cả Diệp Phong với thực lực hiện giờ cũng không muốn ngạnh tiếp.

"Tốc độ kinh nhân lắm… nhưng còn chưa đủ." !" Tô Chiến Thiên dậm chân, thân hình như thuấn di, thoáng sau đã chặn giữa đường di chuyển của Diệp Phong, hổ trảo thò ra như chớp, hỏa cầu cực kỳ không ổn định cũng to hơn, tựa hồ sắp nổ.

Một đòn này dù không đánh trúng thân thể Diệp Phong cũng phát huy được uy lực khủng khiếp.

"Hừ, trả lại chiêu này cho ngươi." Diệp Phong sắp lao vào thì Linh tê nhất chỉ ngầm ẩn trên tay phải đột ngột búng ra, mũi chân gã bọc trong lớp kim mang như mũi khoan ấn xuống đất, thân thể nghiêng đi, đà lao dừng lại, xoay tít tại chỗ. Kinh cức thứ giáp rực kim nang, hình thành một bức tường năng lượng cực dày.

Trong tích tắc, hỏa cầu của Tô Chiến Thiên bị Linh tê nhất chỉ bắn trúng chính diện, quả cầu vốn không hề ổn định lập tức nổ tung, cả hắn cũng không kịp đề phòng.

Ầm! Một bóng xám từ trong hỏa quang vút ra, uốn mình trên không rồi đáp xuống, lùi liền mấy bước mới đứng vững được. Tay áo bên phải của Tô Chiến Thiên hóa thành tro, cơ nhục cháy đen, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Hỏa cầu vốn bị hắn khống chế, có thể hoàn toàn hóa giải uy lực sức nổ, dù hứng chịu năng lượng công kích ở mức nhất định cũng có thể chịu được. Nhưng hắn quên rằng Linh tê nhất chỉ của Diệp Phong có độ ngưng tụ kim nguyên hơn xa hỏa cầu, nên khi bị xuyên thủng thì hắn không kịp trở tay, bị tuyệt chiêu của mình phản ngược.

Luận về tinh xảo, gã tự tin Linh tê nhất chỉ không thua võ kỹ nào.

Gã có bức tường kim nguyên bảo vệ, cộng thêm còn cách trung tâm sức nổ một quãng nên dễ dàng chặn được.

Thân thể xoay tít dần dừng lại, khóe môi gã nhếch lên trào lộng, nhìn Tô Chiến Thiên méo mặt vì đau đớn: "Tô lão cẩu, tự lãnh đòn võ kỹ của mình thấy thế nào."

"Được lắm, là ta tính sai, không ngờ ngươi có võ kỹ này." Linh tê nhất chỉ, Tô Chiến Thiên không phải lĩnh giáo lần đầu, nhưng khí đó chiêu này không uy hiếp được hắn nên không để tâm, giờ lại trở thành khắc tinh của Ngưng hỏa cuồng bạo.

"Hôm nay ngươi chết chắc." Sắc mặt gã âm lạnh, quát vang.

Thực lực của gã hiện giờ ngang với Tô Chiến Thiên, nguyên lực có kém hơn nhưng Thần thông thuật đủ để bù lại. Cận chiến, Kinh cức thứ giáp sắc bén vô cùng, dù Tô Chiến Thiên là lục giai võ tông mà đấu xáp lá cà lâu cũng không chống nổi. Viễn chiến thì Linh tê nhất chỉ uy lực kinh nhân, khi gã dốc sức thôi động thổ nguyên khí hải để tương sinh kim nguyên lực thì dù Tô Chiến Thiên toàn lực phòng ngự cũng vị tất chặn được.

Nếu Tô Chiến Thiên không còn thủ đoạn nào khác thì phi thường bất lợi.

"Bản nhân tung hoành Vân Châu mấy chục năm, khi xưa đối diện bốn võ tông cùng cấp vây giết mà cũng chưa từng thất bại mất mạng. Chỉ bằng một tên nhóc lông chưa mọc đủ nhà ngươi mà dám nói ta chết hả." Tô Chiến Thiên gầm to: "Ta sẽ cho ngươi thấy dù ngươi có sức mạnh của võ tông thì vẫn chưa phải là võ tông thật sự."

"Lớn lối thì ai cũng nói được, có bản lĩnh gì thì giở ra đi." Diệp Phong cười lạnh coi thường. Tô Chiến Thiên càng nổi nóng thì tình thế càng có lợi. Gã không ngu xuẩn đến mức khinh thị hắn mà chỉ kích nộ đối phương rồi tìm ra sơ hở để tung đòn quyết định.

Dù Tô Chiến Thiên hay Diệp Phong đều có năng lực trọng thương đối phương, nếu một phe trúng đòn khó chịu đựng nổi thì thắng lợi sẽ rời xa. Lúc đó, đầu óc lãnh tĩnh cực kỳ quan trọng.

"Tiểu tử này còn biết cả tâm lý chiến, giăng bẫy cho Tô Chiến Thiên nhảy vào?" Lôi gia tộc trưởng lắc đầu cười bảo.

"Nhưng y không hiểu Tô Chiến Thiên, ngoại hiệu của hắn là Phong tử, một khi mất đi lý trí sẽ phát huy chiến lực cao hơn hai thành so với bình thường. Lúc xưa nếu không vì thế hà cớ chúng ta bị hắ đột vây chạy mất." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

"Tiểu tử này hiện tại đang tự tạo quả đắng cho mình." Trương Bá Thừa nhíu mày nhận xét, bọn họ đều mong gã thắng.