Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 401: Thẩm Lan và Tử Thanh



Trong chỗ sâu nhất của vạn niên linh trì, cũng là nơi linh khí nồng đượm nhất, xứng đáng với danh xưng nơi tu luyện tốt nhất. Một gian nhà đá nhỏ mọc lên ở đó.

Diệp Phong mặc tà áo xám, nhắm mặt đứng trong nhà, mái tóc dài buông xuống đầu vai. Cằm gã lún phun râu, dung mạo so với trước kia đã chín chắn hơn mấy phần. Giờ gã đã hai mươi mốt tuổi.

Hai năm. Từ khi Vô Song môn đứng vững tại Bộ châu, gã liền bắt đầu khổ tu. Hai năm này thực lực của gã tăng vọt, thể nội có linh lực mười giọt vạn niên linh ngọc dịch được Yêu vương phong ấn cộng thêm linh khí trong vạn niên linh trì, dù lượng năng lượng gã cần khi tiến giai gấp bốn võ tông thông thường thì vẫn giữ được tốc độ tu luyện khiến người ta kinh hãi liên tục đột phá đến võ tông lục giai.

Thêm một chút nữa, gã sẽ chạm vào ngưỡng cửa võ tôn.

"Phù." Gã thổ trọc khí ra, thân hình từ từ chuyển động. Ngũ hành chi quyền đạt được lĩnh ngộ mới sau hai năm tĩnh tu ở đây.

Kim chi thế, mộc chi thế, thủy chi thế, hỏa chi thế, thổ chi thế! Động tác của Diệp Phong không có gì đặc biệt, nhưng linh lực trog vòng một trăm trượng tự giác sôi lên, liên tục tràn về chỗ gã đứng.

Rất nhanh, quanh gã hình thành một cơn bão năng lượng, như trường long xanh biếc hóa hình thực thể, nâng cao nồng độ linh lực trong tụ linh đại trận cao gấp hai, ba lần.

Cách thạch ốc không xa, Hỏa lân thú đang nằm ngáp dài, thấy thiên địa linh lực biến động thì hưng phấn nhảy lên, tham lam lợi dụng bản năng hấp thu của yêu thú hút lấy từng ngụm lớn năng lượng đậm đặc.

"Hay thật, quyết định của đại gia ta lúc trước đúng là sáng suốt." Hỏa lân thú đắc ý gục gặc đầu lẩm bẩm: "Không hiểu tiểu tử này tu luyện công pháp thần kỳ gì mà mỗi lần luyện công, thiên địa linh lực đều tự động tụ lại. Trước đây đại gia ta tu luyện, hút linh lực mới khổ hạnh làm sao, giờ được lợi từ tiểu tử này, tiến độ tu vi nhanh hơn không chỉ mười lần."

"Cứ thế này không còn lâu nữa, lão tử sẽ chạm vào ngưỡng hoàng cấp." Hỏa lân thú kích động run người, nếu không gặp Diệp Phong, chỉ e ôm khối vạn niên linh ngọc tinh hoa tám chục hoặc một trăm năm may ra mới tấn cấp được.

Từ đáy lòng nó đã mặc nhận nợ Diệp Phong một phần nhân tình. Nếu gã nhờ vả trong phạm có thể, nó sẽ không cự tuyệt. Yêu thú rất trọng ân tình.

Phong loan ở một phía khác khẽ mở mắt, mục quang ánh lên tinh ranh: "Hắc, đồ ta xác ngu ngốc này, thân được với thân truyền đệ tử của điện chủ, không hiểu tu mấy đời mới được. Ồ… yêu hoàng của Yêu điện không thiếu, bất quá ai cũng đầy hung danh, không tiện theo Tiểu Phong. Hỏa lân thú… được, được lắm."

"Ở linh trì này, điều kiện tu luyện còn hơn cả Yêu điện. Lão Phong ta được lợi quá, ha ha." Đoạn nó lại nhắm mắt.

Bữa thịnh yến năng lực đó kéo dài gần hai canh giờ mới dừng. Hỏa lân thú và Phong loan sau khi điên cuồng hấp thu thì trầm tịch, tiêu hóa só năng lượng vừa thu nhận.

Hai năm nay, mỗi ngày Diệp Phong đều lặp đi lặp lại nội dụng này. Lĩnh ngộ với Nguyên Thần quyết đã đạt đến cảnh giới tối cao của Nghĩ thần, tiếp nữa là phải tham thấu tinh tủy của Nghĩ thế.

Nhất cử nhất động tạo thành thế, đó là thiên đạo. Cảnh giới tối cao của Nguyên Thần quyết là đấy. Gã còn một đoạn đường dài nữa mới đạt đến cảnh giới như Yêu vương. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Bất quá trong khi tu luyện, gã luôn cảm giác được thực lực của mình tăng nhanh, mỗi lần như vậy là sảng khoải và hân hoan từ tận đáy lòng dốc lên. Tu luyện chi đạo, tuy khô khan và gian nan nhưng chỉ cần liên tục tiến bộ, có được cảm giác vừa ý vì lĩnh ngộ là có được động lực để gã kiên trì, khắc khổ nỗ lực.

oOo

"Hai năm rồi. Ny tử này còn khắc khổ hơn ta…" Diệp Phong mở bừng mắt, lưu luyến nhìn sang góc khác trong thạch ốc. Thân ảnh xinh đẹp của Mộ Dung Tử Thanh ngồi xếp bằng, chuyên tâm tôi luyện khí hải.

Tư chất của Tử Thanh tuy thượng thừa nhưng không trác tuyệt. Bế quan hai năm, cô từ võ sư tam giai tăng lên võ sư thất giai. Nếu so với võ sư bình thường, tất nhiên đó là thành tích rất đáng tự hào, nhưng so với Diệp Phong thì cách xa lắc.

Hồi lâu sau, Mộ Dung Tử Thanh mới khẽ thở ra, tiêu hóa toàn bộ linh lực hút vào khí hải, từ từ mở mắt.

"Diệp Phong." Thấy người tâm ái đứng bên, sắc mặt cô ửng hồng hổn thẹn. Gã mỉm cười ngồi xuống, tay khẽ vòng qua eo cô kéo tấm thân ấm áp vào ngực.

"Nha đầu ngốc sao phải liều mạng như vậy? Giờ cha muội đã tấn cấp võ tôn, Mộ Dung gia có thêm mười mấy võ tông, thực lực hơn xa khi xưa, không còn bị uy hiếp nữa. Muội sao phải tự tạo áp lực cho mình lớn đến thế?"

Mộ Dung Tử Thanh như con mèo ngoan ngoãn tựa vào lòng gã, nói với vẻ thất lạc: "Dù muội nỗ lực thế nào thì khoảng cách với huynh ngày càng xa. Nhưng... muội không muốn làm một nữ nhân chỉ biết liên lụy, không muốn có ngày huynh và muội là người thuộc hai thế giới… Huynh ưu tú như vậy còn muội không thể theo gót được huynh."

"Thế thì sao? Giao đấu nên dành cho nam nhân." Gã dịu dàng an ủi: "Chỉ cần muội tấn nhập võ tông là có thể sử dụng vạn niên linh ngọc dịch, tương lai sẽ thành một võ tôn."

"Hi vọng như vậy…" Cô thở dài: "Nếu muội có thiên phú như Thẩm Lan muội muội thì tốt quá."

Võ tôn với phổ thông võ giả thì là tu vi đáng để tự hào, nhưng với tiêu chuẩn của Diệp Phong thì có khi vài năm nữa, võ tôn có là gì? Tốc độ tiến bộ của gã quá nhanh, muốn thành nữ nhân có giá trị trong đời gã nào có dễ, đó là oán niệm mà cô cứ canh cánh trong lòng.

Gã không giấu cô việc của Thẩm Lan. Vốn Mộ Dung gia muốn gã và cô lập tức thành thân để củng cố quan hệ song phương nhưng với gã, Thẩm Lan mới là nữ nhân đầu tiên. Dù thế nào, kể cả thành thân, thì Thẩm Lan phải là người đầu tiên.

Mộ Dung Tử Thanh rất hiểu điểm này. Tính ra cô mới là người thứ ba chen vào, đoạt mất một nửa Diệp Phong của đối phương. Nên với Thẩm Lan, cô luôn cảm thấy ăn năn.

Hai năm nay gã từng hai lần đến bái phỏng Bích Thủy cung hỏi thăm Thẩm Lan, nhưng kết quả vẫn là không có tin gì, cô chưa ra khỏi Vạn niên hàn diếu. Tuy Thu Tố Nhã nói rằng vào đó thường phải dăm ba năm sau mới ra, thậm chí còn lâu hơn nhưng lòng Diệp Phong không thể trút đi gánh nặng.

Thấy gã ngơ ngẩn xuất thần, Mộ Dung Tử Thanh hiểu ngay, khẽ nói: "Thẩm Lan muội muội nhất định sẽ bình an ra khỏi hàn diếu."

"Đúng, Thẩm Lan nhất định không sao." Gã gật đầu, Mộ Dung Tử Thanh cười ngọt ngào khiến gã rũ hết phiền não trong đầu.

"Cha muội hình như đã bắt đầu tính chuyện phản công Âu Dương gia." Gã hôn lên má cô, đổi chủ đề: "Giờ Vô Song môn xuất hiện hơn mười võ tông, thực lực của Mộ Dung gia cũng vượt cả thời kỳ toàn thịnh trước kia. Diệt trừ Âu Dương gia thì giờ là cơ hội thích hợp."

"Diệp Phong, huynh chuẩn bị xuất quan hả?" Mộ Dung Tử Thanh lưu luyến ôm gã, khẽ hỏi.

"Không hẳn, ta không định nhúng tay vào việc đối phó Âu Dương gia." Gã nhún vai cười: "Âu Dương gia, chỉ là con rối, không đáng cho ta tiếp tục lãng phí tinh lực. Ta còn mục tiêu quan trọng hơn, hiện tại chuyên tâm tu luyện ở đây đợi thời cơ. Chí ít cũng giúp muội tấn nhập võ tông đã."

Gã phải nhanh chóng đột phá võ tôn, như vậy mới đủ thực lực trà trộn vào Liệt Hỏa tông lấy tiên thiên hỏa nguyên. Khi có được hỏa nguyên khí hải là sẽ hình thành tuần hoàn giữa bốn khí hải, cộng thêm thực lực tôn cấp thì cả đại lục không còn ai uy hiếp được gã nữa?

Tôn cấp là một cái ngưỡng. Biết được bí mật của sư phụ và thánh địa tuyển bạt tái đều yêu cầu gã đạt đến võ tôn cảnh giới. Gã bất giác mong ngóng, chỉ cần đạt tới tu vi đó là sẽ bước lên một mức hoàn toàn mới, tầng nấc có thể tranh phong với cường giả đỉnh nhọn.

"Nhưng, Âu Dương gia cũng không dễ đối phó. Huynh không xuất thủ, thật sự sẽ vạn vô nhất thất sao?" Cô luôn tin tưởng gã đến mù quáng, ngay cả phụ thân và thái thượng trưởng lão cũng không so được.

"Yên tâm, ta đã dặn Quỷ lão hiệp trợ, Vô Song môn cũng sẽ dốc sức trợ giúp." Gã tự tin: "Thực lực hai nhà đã khác xa lúc trước, Âu Dương gia thì gây ra được sóng gió gì?"

"Đáng ghét nhất đương nhiên là Âu Dương Vị Minh!" Mộ Dung Tử Thanh giơ nắm tay lên: "Thật muốn cho lão tặc đó một trận."

Lúc trước nếu không phải Âu Dương Vị Minh mang theo một phần lực lượng của gia tộc, Mộ Dung gia đã không đến nỗi suýt lụn bại. Hà huống, lão còn là gia gia của Âu Dương Bất Tu, nên cô không che giấu niềm phẫn hận với lõa.

"Hừ! Ta đã dặn bọn Quỷ lão rồi, không nhân vật chủ yếu nào của Âu Dương gia thoát được đâu."