"Tức là ngươi quyết tâm chống đối bản thiếu gia?" Liệt Diễm giận quá hóa cười, mấy thánh tiềm giả chỉ là tốt thí trong mắt hắn lại dám chống lại, chưa bao giờ hắn được thể nghiệm điều này.
"Việc khác mỗ có thể nghe theo, nhưng cưỡng bách Hồng Diệp thư thì dù thánh tộc, mỗ cũng không nhường."
Diệp Phong đương nhiên biết phát sinh xung đột với thánh tộc cực kỳ bất lợi. Nhưng đối thủ này có lẽ không cản được gã nhưng trong thánh sơn còn hai thánh giả, nếu họ xuất thủ thì gã mọc cánh khó thoát.
Nhưng giữ tỉnh táo cũng chỉ có hạn mức. Nếu Liệt Diễm nhắm và gã, dù khuất phục vạn phần thì gã cũng nén chịu, nghiến răng mà chịu. Quân tử báo cừu, mười năm không muộn. Đợi khi gã có thực lực tuyệt đối rồi mới đòi nợ sau.
Nhưng hiện giờ mục tiêu của hắn là Đông Phương Hồng Diệp! Là thư thư khả ái từng thê lương ngã xuống trước mắt gã. Từ giây phút đó, gã đã thề mình phải có thực lực tuyệt đối để bảo vệ người thân thiết nhất. Thảm kịch Hồng Diệp bang tuyệt đối không được tái diễn.
Cùng lắm là lộ bí mật về Thần thông biến rồi về với sư phụ, dù là thánh giả thì cũng dám tới Yêu điện tìm người sao? Gã thầm hạ quyết tâm.
"Diệp tiểu hữu!" Người Thương gia hoảng hốt bay tới, thấy Diệp Phong thì trách: "Sao tiểu hữu vô lễ với Liệt Diễm thiếu gia như thế. Còn không mau xin lỗi thiếu gia." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Gã đáp nhạt nhẽo: "Thương tộc trưởng... đang khuyên hay ra lệnh? Nếu là khuyên can, Diệp Phong tâm lĩnh nhưng xin không nghe. Còn là lệnh thì Diệp Phong không phải người Thương gia, tất nhiên không cần tuân theo."
"Ngươi… đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Lẽ nào quên những lời lão phu nói?" Thương Khâu run người, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.
"Không cần lắm lời nữa, việc này một mình mỗ chịu, không liên can đến Thương gia."
Độc Cô Diệt Phong nhếch môi cười lướt lên, ôm quyền với Liệt Diễm: "Liệt Diễm thiếu gia, xin để tại hạ trừng trị tên cuồng vọng vô tri này, cho hắn biết uy nghiêm của thánh tộc là bất khả xâm phạm."
"Hảo! Hảo hảo!" Liệt Diễm vỗ tay cười to: "Không ngờ có việc thú vị thế này. Thỉnh thoảng đùa với sâu kiến như ngươi cũng thú vị, giết được thời gian."
"Bản thiếu gia cho ngươi biết, nữ nhân này, ta nhất định có được." Liệt Diễm không đợi gã có phản ứng đã đổi chủ đề: "Nhưng hôm nay ta cho ngươi cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, nếu ngươi thắng được vị Độc Cô Diệt Phong này… ta sẽ miễn tội cho ngươi, hơn nữa trong ba ngày không tìm Hồng Diệp."
"Muốn động thủ, Diệp Phong ta phụng bồi."
"Ha ha ha! Diệp Phong, ngươi cũng không thoát được cảnh bị ta cho một trận." Độc Cô Diệt Phong cực kỳ đắc ý.
"Bằng vào ngươi?" Diệp Phong lạnh giọng, khí hải dâng lên, nguyên lực lan tràn, tam trọng thổ nguyên! Thanh sắc như ý bổng cũng nắm trong tay.
Độc Cô Diệt Phong ngẩn ra rồi cười lạnh: "Đúng, ngươi còn thổ nguyên khí hải! Xem ra… đó là con bài tẩy sau cùng của ngươi." Diệp Phong phát ra tam trọng thổ nguyên khí hải, nguyên lực khí tức gần như đạt đến lục giai, ngang với Độc Cô Diệt Phong.
"Muốn chiến thì nhanh lên, đừng lắm lời nữa." Hắc sắc thổ nguyên trùm kín người gã, ngữ khí vẫn lạnh lùng: "Lẽ nào ngươi sợ?"
"Đánh rắm." Độc Cô Diệt Phong lấy ra một thanh trường kiếm rực kim quang, hú lên vang vang, khí thế dâng lên đỉnh cao, chực động thủ.
"Chậm đã." Tiếng quát uy nghiêm cơ hồ vang khắp thánh sơn, ong ong trong tai chúng nhân. Đồng thời uy áp ngút trời giáng xuống, trói chặt Diệp Phong và Độc Cô Diệt Phong khiến cả hai bất động.
Thương gia chúng nhân cuống lên, Đông Phương Hồng Diệp thần tình hoảng hốt và cả Đông Phương Bạch mục quang gian hoạt đều rùng mình nhìn lên thinh không. Liệt Diễm nhíu mày, tỏ vẻ không vui.
Hai đạo hồng quang từ xa xẹt tới, là kim, mộc lưỡng vị thánh giả.
"Thánh sơn định ra nghiêm lệnh, không được giao đấu cá nhân, vi phạm sẽ bị trừng phạt." Cả hai thi lễ với Liệt Diễm: "Liệt thiếu gia, thánh tiềm tuyển bạt tái là hoạt động bề trên rất coi trọng, nếu lệnh tôn tổ biết Liệt thiếu gia phá hoại quy củ thì e sẽ không vui… Có khi lập tức gọi thiếu gia về cũng chưa biết chừng."
Liệt Diễm bĩu môi chỉ vào Diệp Phong: "Kẻ này mạo phạm bản nhân, xử trí thế nào hả?"
Kim thánh sứ cười khan, bước lên khuyên: "Liệt thiếu gia ban nãy có nói cho Diệp Phong một cơ hội."
"Nhưng hai vị hình như có ý cản trở họ giao đấu." Những người khác cực kỳ cung kính với hai thánh giả, Liệt Diễm hoàn toàn khác, thái độ vẫn cực kỳ ngông nghênh, khiến hai thánh giả đều không vui.
"Kỳ thật, còn một cách khiến cả hai không đấu cũng có thể phân thắng bại." Kim thánh sứ vòng tay cười bảo.
"À, Kim thánh sứ nói ra xem nào." Liệt Diễm tỏ vẻ hiếu kỳ, hỏi gấp.
"Hai người này đều là tinh anh đỉnh cấp trong số nhân tuyển, nếu giao đấu sẽ có tổn thương. Nếu vì thế ảnh hưởng đến việc họ tham gia tuyển bạt tái thì đó là trách nhiệm của Liệt thiếu gia. Chi bằng để họ so tài trong thi đấu, lấy thành tích sau cùng để phân định thắng bại, chẳng phải lưỡng toàn kỳ mỹ?"
Liệt Diễm trầm tư một chốc, gật đầu: "Đó đích xác là chủ ý không tệ… Nhưng thời gian dài quá, ta chỉ cho y ba ngày."
"Việc này dễ thôi." Mộc thánh sứ bước len nói: "Từ mai, Diệp Phong và Độc Cô Diệt Phong đơn độc khiêu chiên ba lần. Mỗi ngày, mỗi người một trận, trong ba ngày là phân thắng bại."
"Như thế … rất hay." Liệt Diễm sau rốt cũng tỏ ra vừa ý, hừ lạnh với Diệp Phong: "Ngươi thắng thì bản thiếu gia miễn tội cho. Nếu ngươi bại, ản thiếu gia sẽ thủ tiêu tư cách thánh tiềm giả của ngươi, biếm vào thánh sơn làm nô bộc."
Đoạn hắn nhìn Đông Phương Hồng Diệp cười nói: "Hồng Diệp tiểu thư, sớm muộn gì cô cũng là nữ nhân của Liệt Diễm này. Hôm nay để cô cân nhắc đã. Ha ha ha!"
Hắn ngó lơ lưỡng vị thánh giả, mang theo hai hoàng vệ đằng không lướt đi.
Lưỡng vị thánh giả lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn nhau thầm mừng vui: Coi như dẹp yên được tiểu thái tuế phiền hà này.
Họ lại thể hiện uy nghiêm của thánh giả, tuyên bố với Diệp Phong và Độc Cô Diệt Phong: "Hai ngươi vốn là tinh anh đỉnh nhọn của lần tuyển bạt tái này, có thể nói ngôi quán quân là hai ngươi tranh nhau. Bất quá các ngươi sa vào vòng cá cược của Liệt Diễm thiếu gia thì kẻ thua dù tiềm chất và thực lực thế nào cũng sẽ mất tư cách thánh tiềm giả, người thắng sẽ trở thành đệ nhất lần này."
"Là trời hay đất… phải trông vào bản lĩnh của các ngươi." Mộc thánh sứ thập phần tiếc nuối liếc gã, chế độ tuyển bạt tái có lợi cho người có tu vi cao giai. Thực lực của gã tuy không tệ nhưng cách Độc Cô Diệt Phong quá xa, muốn thắng khó lắm.
Độc Cô Diệt Phong liếm môi lạnh lùng: "Vừa hợp ý ta."
"Thánh giả đại nhân! Lẽ nào thánh tộc muốn làm gì thì làm ở thánh sơn?"
Lời gã khiến lưỡng vị thánh giả ngượng ngùng. Kim thánh sứ cười khổ: "Nếu là thành viên tầm thường, bọn lão phu có thể áp chế. Nhưng vị Liệt Diễm thiếu gia này lai lịch quá lớn, bằng không đã không phí sức đến thế để tới Võ Nguyên đại lục! Ngươi xung đột với y thật kém thông thái."
Mộc thánh sứ tiếp lời: "Giờ ngươi hối hận còn kịp. Với hai chúng ta, ngươi lại thành tâm thành ý cúi đầu nhận sa với Liệt Diễm thiếu gia thì chắc thiếu gia không khó dễ ngươi, mục tiêu của thiếu gia khác cơ."
Diệp Phong xua tay hừ lạnh: "Bất tất nói nữa, trừ phi hắn không làm phiền Hồng Diệp thư, bằng không mỗ không để yên."
Ba người Thương gia nhìn nhau, lưỡng vị thánh sứ cũng bó tay.
Đông Phương Hồng Diệp sau rốt cũng định thần lại, tuy chưa mở được ký ức nhưng trong lòng cô đã xác định mình có quan hệ không tầm thường với nam tử này. Thấy đối chương che chở cho mình như vậy, lòng cô ấm áp vô ngần.
"Đệ đệ ngốc, vì sao phải làm vậy?" Ngữ khí của cô khiến gã thấy sao mà thân thuộc.
Gã nắm bàn tay ngọc mềm mại, vui vẻ: "Có đệ, không ai có thể làm hại thư thư." Đông Phương Hồng Diệp không thích nam tử chạm vào thân thể nhưng hơi ấm từ tay gã khiến cô rất thoải mái. Lần này cô không giãy ra mà đáp ứng lại.
"Lớn lối!" Độc Cô Diệt Phong chế giễu: "Ta xem ngươi có bản lĩnh gì tranh nữ nhân với Liệt Diễm thiếu gia."
"Các hạ lo cho mình đi." Diệp Phong không chịu lép: "Vốn các hạ có thể dễ dàng lấy được tư cách thánh tiềm giả, e rằng không giữ được nữa đâu."
"Đến xem sao." Độc Cô Diệt Phong phất tay áo mà đi.
"Ta… ta đi trước." Đông Phương Bạch thần tình quỷ dị, vội vàng bỏ đi, không để ý đến Đông Phương Hồng Diệp.
"Diệp Phong, ngươi tự cân nhắc đi." Lưỡng vị thánh giả lắc đầu lướt đi. Thương Khâu định khuyên tiếp nhưng thấy Diệp Phong và Đông Phương Hồng Diệp ở bên nhau nên đành thôi
"Nếu thiếu gia thánh tộc gì đó còn bức ép, đệ đệ đừng mạo hiểm… thư thư không phải đối tượng mặc cho người ta sắp xếp." Đông Phương Hồng Diệp khuyên.
Khóe môi gã nhếch lên, thò tay vào ngực áo lấy ra một cái lông vũ, nở nụ cười xán lạn: "Thánh tộc... vị tất dám động đến họ."