"Lớn mật." Hai hoàng vệ cuống lên, trơ mắt nhìn thiếu gia bị đối phương đánh gãy một tay, từ đáy lòng họ cực kỳ hoảng sợ. Hỏa nguyên thiên thánh truy cứu việc này thì họ khó thoát tội.
Một hoàng vệ che chở cho Liệt Diễm như ánh chớp, đề phòng Diệp Phong tiếp tục hạ sát thủ. Người còn lại thi triển lĩnh vực, hỏa nguyên cự phủ khoảnh khắc sau đã ngưng tụ trên đầu gã, chém xuống mạnh mẽ. Hai bên lưỡi phủ, không khí cong đi vì nhiệt độ quá cao, thiên địa phảng phất chỉ còn lại ngọn lửa rừng rực đó.
"Thập bát điệp chấn!" Gã vung bổng va chạm với cự phủ.
"Ầm." Không gian nát vụn, tiếng nổ vọng đất trời. Diệp Phong và viên hoàng vệ đều run người, đoạn gã bắn đi hơn trăm thước mới hóa giải được hết lực đạo xung kích.
"Tay… tay ta." Liệt Diễm gầm lên khàn khàn: "Lấy lại tay cho ta."
Đoạt lại được cánh tay trái, hắn có thể dựa vào thần đơn diệu dược của thánh địa mà hoàn toàn phục nguyên. Nhưng không có thì đơn dược thần kỳ đến đâu cũng không thể khiến tay hắn mọc ra. Tuy tính mạng không sao nhưng hắn không muốn làm một thiếu gia cụt tay.
"Trả tay thiếu gia lại đây. Ta sẽ để ngươi toàn thây." Hoàng vệ vừa giao đấu với Diệp Phong nộ khí xung xung uy hiếp.
"Để ta toàn thây?" Diệp Phong cười nhẹ, làm lơ đối phương. Gã cởi cái vòng xanh trên tay Liệt Diễm xuống, đó là trữ vật giới của hắn. Gã quét thần niệm vào, trừ hai bí tịch và đôi chút đơn dược thì toàn là thánh khí, đếm sơ sơ không dưới mười món.
Thánh khí. Gã lần đầu được thấy, nhưng từ uy lực của Lôi hỏa châu, Thánh hỏa giáp thì thấy không thể coi thường.
Gã thuận tay lấy ra hai món phòng ngự thánh khí đặt vào ta Đông Phương Hồng Diệp, đoạn đeo cái vòng xanh lên cổ tay, đợi lúc rỗi sẽ xem xét.
Đông Phương Hồng Diệp biết gã quan tâm đến mình, mắt hơi đỏ lên, cẩn thận đón lấy hai món thánh khí, thử một chút là biết phương pháp sử dụng. Thánh khí cần tu vi hoàng cấp mới có thể sử dụng một trăm phần trăm hiệu quả, với tu vi tứ giai võ tôn như cô miễn cưỡng có thể khởi động. Có hai thánh khí hộ thân, ít nhất cô cũng đấu được mấy chiêu với hai hoàng vệ.
Nếu hai hoàng vệ muốn bắt cô để uy hiếp gã thì ít nhất cô cũng thứ chống lại. Chỉ cần một tích tắc là gã kịp cứu viện.
Vù! Hoàng vệ vừa mắng mỏ thấy gã làm lơ thì nhún mình định xuất thủ cướp lại. So với lấy mạng Diệp Phong, tay Liệt Diễm quan trọng hơn.
Gã đã phòng bị, chân thi triển Ngự khí Thần thông thuật, thân hình như quỷ mị trượt đi rồi lại ngự khí giậm mạnh lướt đến sau lưng hoàng vệ.
"Ngươi cũng nếm một đòn của ta, Thập bát điệp chấn!" Như ý bổng bổ xuống, đồng thời khí lưu quanh hoàng vệ trói lại khiến hắn không thể động đậy. Đó là Thúc khí Thần thông thuật Diệp Phong vừa học được. Bản chất cũng là Ngự khí Thần thông thuật nhưng tác dụng chỉ là phụ trợ, không phải sát thương.
Hoàng vệ đến từ thánh địa, đương nhiên không lạ gì chiêu này, có điều do một thánh tiềm giả của Võ Nguyên đại lục xuất ra thì khiến họ kinh hãi dị thường. Võ giả, trừ phi đạt đến võ hoàng chi cảnh, có thể lợi dụng uy năng của lĩnh vực và khí trường mô phỏng chiêu này ở mức nhất định. Diệp Phong chỉ là võ tôn, Thúc khí Thần thông thuật của gã giống hệt Thần thông thuật chính tông, không hề có dấu tích nguyên lực.
Bất quá Diệp Phong không cho hắn cơ hội cân nhắc, như ý bổng đã giáng xuống, uy lực khiến viên hoàng vệ dù đạt cao giai cũng phải cẩn thận ứng đối!
Chát! Lĩnh vực xòe ra chướng ngại như hình cái ô, chặn ngọn cự bổng lại.
"Cự đại thuật! Thêm một đòn Thập bát điệp chấn!" Thân thể Diệp Phong lớn vụt lên, nháy mắt biến thành cự nhân, vung tay cầm như ý bồng quật vào eo đối phương.
"Vu ma chi thuật!" Hai hoàng vệ hô lên kinh hãi, ban nãy Thúc khí Thần thông thuật khiến họ nghi hoặc thì hình thể Thần thông thuật lần này đã chứng minh vô thượng thần thông của Diệp Phong bắt nguồn từ đâu.
Hoàng vệ bị công kích liên tục chấn động với Thần thông thuật, ảnh hưởng nhiều đến sức chiến đấu và năng lực phản ứng của hắn. Ngọn bổng này, hắn không thể ung ung đón đỡ mà vội vàng hình thành lĩnh vực chặn lại.
"Chát!" Lĩnh vực của hoàng vệ nổ vang, hỏa nguyên cơ hồ tan hết, bị hất bắn xuống đất, núi non lay động.
"Ngươi… ngươi học ở đâu Vu ma chi thuật?" Một hoàng vệ khác trợn trừng mắt kinh hãi hỏi.
Diệp Phong bĩu môi, hừ lạnh: "Cái gì là Vu ma chi thuật? Lạ thật, bí thuật mỗ học được, các hạ thấy sao?"
Thi triển Thần thông thuật cũng được nhưng nhất định phải không liên can đến Vu võ nhất tộc. Gã đã có lời giải thích sẵn, giờ đối phương hỏi thì gã tất nhiên lên tiếng phủ nhận.
Hoàng vệ bị chấn bay chật vật từ dưới đất bò dậy, cuống cuồng vận khí hải, lại thi triển lĩnh vực trường. Lĩnh vực, không phải càng lớn càng mạnh, lĩnh vực của thất giai võ hoàng này không đầy mười thước vuông nhưng nguyên lực ngưng luyện vô cùng, công kích ảo hóa ra cũng uy lực trác việt, vượt xa bốn võ hoàng Liệt Hỏa tông.
"Dù ngươi có phải Vu ma dư nghiệt hay không thì hôm nay cũng là ngày giỗ của ngươi." Hoàng vệ này đã nổi giận thật sự, lĩnh vực năng lượng chảy như hỏa hồng nham tương, từ từ hình thành một ngọn lợi trảo lớn cỡ thân người. Đầu ngón tay, không gian như cháy lên rừng rực, kêu tanh tách trong không khí.
Lợi trảo lĩnh vực chụp vào họng gã, nhanh đến mức mắt thường khó thấy.
Gã vẫn giữ nụ cười trào lộng, nắm chặt Liệt Diễm giơ lên. Lợi trảo đến sát đầu gã thì dừng phắt lại. Hoàng vệ đang công kích, hai mắt đỏ ngầu như muốn nuốt sống người khác, sát khí lan tràn toàn thân. Ngọn trảo chứa đầy năng lượng khủng khiếp của hắn không dám chụp xuống.
Giết gã không khó nhưng sẽ phải hủy cả tay Liệt Diễm, hắn có thể tưởng tượng như thế mình sau rốt cũng sẽ chết không toàn thây. Liệt Diễm là tằng tôn tử mà hỏa nguyên thiên thánh yêu thương nhất, nếu không yêu thương thì ông ta đời nào chấp nhận vi phạm cấm lệnh, đưa hắn xuống Võ Nguyên đại lục chơi bởi. Nếu tay hắn còn nguyên, hai người còn có thể lấy công chuộc tội, giữ được tính mạng, ngoài ra… chết không có đất chôn.
"Đến đây, xem cánh tay này hay tính mạng ta biến mất trước." Diệp Phong vung vung cánh tay, dáng vẻ cực kỳ gây hấn, suýt nữa khiến hai hoàng vệ ngất đi vì giận. Cổ họng Liệt Diễm phun ra một ngụm máu, cơn giận tràn vào tim.
Tên vương bát đản khốn kiếp, dám lấy tay bản thiếu gia làm lá chắn. Liệt Diễm vốn đau thấu tim sao chịu nổi? Hắn hận không thể lệnh cho hoàng vệ bất chấp tất cả lập tức giết gã, lại tiếc rẻ cánh tay mình. Tâm thái giận dữ lại không quyết định được đó cộng với uất khí vô vàn khiến hắn không chống chọi được, mắt tối sầm ngất đi.
"Ngươi có biết hậu quả chống đối thánh tộc không." Hoàng vệ thấy không thể động thủ thì đổi sáng tấn công bằng lời lẽ. Võ hoàng có ưu thế ở lĩnh vực nhưng Diệp Phong có lá chắn, lĩnh vực căn bản không thể phát huy tác dụng, còn giao đấu xáp lá cà thì dù hắn là cao giai võ hoàng cũng không chắc thắng được người biết Thần thông thuật như Diệp Phong. Nên hắn đành phải dọa nạt.
"Ta đã cảnh cáo các ngươi, kẻ dám động đến Hồng Diệp thư, dù là thánh tộc cũng phải chết." Ngữ khí Diệp Phong lạnh lùng: "Xem ra các ngươi không coi lời cảnh cáo của ta ra gì."
"Cuồng vọng!" Hai hoàng vệ đồng thời quát lên, võ giả Võ Nguyên đại lục chỉ là một nhóm đê tiện trong mắt họ, không thể nào so với thánh tộc. Đừng nói Liệt Diễm chỉ muốn chơi bời một nữ thánh tiềm, dù hắn thích Ninh Thu Vũ thì bà ta cũng chỉ còn nước tuân theo. Diệp Phong đáng ghét này, nhất định vô tri đến cực hạn nên mới dám xuất thủ với Liệt Diễm.
"Cuồng vọng? Để mỗ cho các ngươi thấy cái gì là cuồng vọng thật sự." Tay gã tụ lại một dải chân nguyên tím đen, khẽ quát lên.
Bùng! Tay Liệt Diễm hóa thành mảnh vụn trong tích tắc… Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Tên điên này, ngươi định bắt bọn ta bồi táng hả." Hai hoàng vệ lúc đó thậm chí muốn tự sát. Tay Liệt Diễm nát rồi, dù họ xé Diệp Phong thành vạn mảnh cũng không thể lấy công chuộc tội, giữ được tính mạng.
"Ta còn muốn lấy mạng hắn." Chân nguyên năng lượng của gã liên tục dâng cao, ba khí hải mộc, hỏa, thổ đồng thời chuyển động điên cuồng.
Tam trọng Thần thông biến! Cự đại thuật! Cự lực thuật!
Trước ánh mắt kinh ngạc của hai hoàng vệ, thân thể gã như ma thần giáng thế, lớn vụt lên thành hai trượng, như ý bổng khổng lồ trở nên cực kỳ thích hợp với gã, như một cây đại bổng chùy.
"Chịu chết đi." Huyền thiên như ý bổng không kém gì lĩnh vực giáng vào Liệt Diễm.
Hoàng vệ bảo vệ Liệt Diễm vội rút người tránh đi, nhưng khí lưu cuồn cuộn quanh đó khác nào xoáy nước ở biển, giữ chặt lại khiến hắn không thể động đậy. Khí tức tam trọng Thần thông biến của Diệp Phong không kém cao giai võ hoàng, Thúc khí Thần thông thuật thi triển ra há đối phương dễ dàng thoát được.
Ngọn bổng này mà thật sự giáng xuống, không chỉ Liệt Diễm không giữ được tính mạng, dù là hoàng vệ cũng mất nửa cái mạng như chơi. Thậm chí táng mệnh đương trường cũng không lạ. Hoàng vệ thi triển lĩnh vực cố nhiên chặn được tuyệt đại bộ phận lực đạo, còn Liệt Diễm đang hôn mê, e rằng không chịu được cả chấn động mà lĩnh vực đón đỡ công kích tạo ra.
Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, hoàng vệ tạm bỏ Liệt Diễm xuống, song thủ kết thành tư thế kỳ quái.
"Thánh ấn! Hỏa!" Hỏa nguyên lĩnh vực trong phạm vi khí trường của hắn nhanh chóng ngưng thành hỏa ấn như bàn tay, vỗ lên Huyền thiên như ý bổng.