Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 492: Ngũ hành thánh sứ



Vũ Hân trốn sau lưng lưng há hốc miệng thành chữ O, chấn động vô vàn. Xưa nay cô không ngờ rằng thực lực của gã đạt đến mức đó. Luồn năng lượng khí tức uy thế bức nhân này vượt xa trung giai võ hoàng như Công Áp. Đó vốn không phải khí thế mà một thiên tôn có thể thi triển.

Công Áp tất nhiên cũng cảm thụ được Diệp Phong cực mạnh, lẽ nào ban nãy gã nói đã giết Cuồng Đồ không phải khoác lác mà thật sự như thế? Nếu vậy, với thực lực quá chênh lệch giữa hắn và Cuồng Đồ, thì liệu hắn chống nổi Diệp Phong sao?

Hắn run người, đảo mắt tìm cơ hội thoát thân.

"Huyết Ma lão đại đến rồi, Diệp Phong định làm phản, mau thịt hắn đi." Công Áp đột nhiên chỉ ra sau lưng Diệp Phong, mừng ra mặt.

Diệp Phong giật mình, lẽ nào gã đã sa vào bẫy của Huyết Ma? Vì sao hắn đến mà gã không phát giác? Hắn vội quay lại nhìn, Công Áp nhân cơ hội đó chuyển lĩnh vực hóa thành trường thương sắc bén, nhánh chóng lao đi.

Tốc độ. Hắn thiện nghệ nhất là tốc độ. Năng lượng của Diệp Phong siêu phàm trác việt, hắn không thể so được, nhưng không có nghĩa là tốc độ của gã sánh được với hắn. Hơn nữa tốc độ của hắn không chỉ nhanh mà còn linh hoạt cực độ trên không, dù tốc độ đối phương ngang với hắn cũng không thể uy hiếp được.

Công Áp nhờ vào thân pháp quỷ dị đó mà hết lần này đến lần khác đào thoát khỏi nguy cơ. Không ít nữ tử bị hắn giày xéo là con gái, thê tử của các cường giả tu vi trên hắn, nếu không có thuật bảo mệnh này, hắn sao có thể đến tận lúc thánh sơn xuất thủ mới bị bắt?

Tin rằng lần này cũng không ngoại lệ.

Tiếc rằng nguyện vọng luôn đẹp nhưng sự thật lại tàn khốc. Công Áp chỉ thấy sau lưng vang lên tiếng nổ giòn đanh, Diệp Phong đã đến ngay phía trên đầu, ngọn bổng bổ xuống.

"Khốn kiếp." Trường thương do mộc nguyên lĩnh vực của Công Áp hóa thành như độc xà uốn mình chuyển hướng tránh khỏi công kích của Diệp Phong. So với Cuồng Đồ, bản lĩnh đào mệnh của hắn hơn nhiều.

Thấy tốc độ không thể cắt đuôi được Diệp Phong, Công Áp không lao theo đường thẳng nữa mà trượt đi trên không như thủy xà bò không theo quy luật nào. Hắn lướt đi không chỉ nhanh mà còn phiêu hốt bất định, không khác nào thuấn di, tốc độ của đối phương có hơn hắn một chút mà muốn nắm bắt được thân ảnh cũng không dễ.

Đến đây, đến đây. Để ta xem tên khốn người giết ta bằng cách nào. Chỉ cần ta kéo dài được đến lúc đến chỗ Huyết Ma lão đại, nhất định ngươi sẽ chết không có đất chôn. Công Áp điên cuồng gầm lên trong lòng, tuy hắn từng vô số lần chạy trốn địch nhân nhưng chưa bao giờ vất vả như lần này.

"So tốc tộ… ngươi sao so được." Diệp Phong lại chặn trước ở quỹ tích dự định của Công Áp, mặt mũi lạnh tanh giáng cây bổng xuống.

Hắn lại định bổn cũ soạn lại tránh đi, đột nhiên phát hiện không khí quanh mình bắt đầu ngưng kết, lực dạo trói buộc khó lòng kháng cự khiến hắn không còn dễ dàng đảo hướng. Chỉ cần khác biệt mong manh thế thôi, như ý bổng của Diệp Phong cực kỳ chuẩn xác giáng vào lĩnh vực của hắn.

"Chát!" Thân thể Công Áp bắn xuống như đạ pháo, lĩnh vực quay tròn, không hiểu va gãy bao nhiêu cây cối. Công Áp bị ấn lún xuống đất tạo thành hố sâu như vẫn thạch đập xuống, nhìn cũng đủ rợn người.

"Khụ." Công Áp thổ ra một ngụm máu, hoảng sợ nhìn Diệp Phong đáp xuống, nói liên tiếp: "Ngươi không thể giết ta, nếu Huyết Ma không thấy ta về, nhất định sẽ xuất thủ với ngươi. Ta sẽ che giấu cho ngươi, ta nguyện ý thần phục ngươi, tha chết cho ta đi."

Diệp Phong cười lạnh trào phúng, lòng tay xuất hiện một dải khí trắng toát, liên tục ngưng áp.

"Loại rác rưởi như ngươi mà để chết đi thống khoái thì nhân từ quá." Diệp Phong vẩy tay, dải khí chuẩn xác bắn trúng, hạ thân Công Áp vang lên tiếng nổ hủy diệt.

"A!" Công Áp gào lên thảm tuyệt nhân hoàn, gương mặt vì đau đớn méo mó không thành hình người nữa. Hạ thân của hắn máu thịt bầy nhầy, thứ của nam nhân tan biến vô ảnh vô tung.

"Còn chưa kết thúc đâu…" Diệp Phong co tay búng, linh tê nhất chỉ xạ ra kim quang sắc bén xuyên qua đơn điền hắn, thấu suốt khí hải, triệt để biến hắn thành phế nhân.

"Ta để lại ngươi ở đây chờ chết, chờ cho mỗi giọt máu chảy đến lúc cạn, hoặc yêu thú sẽ tới xé thành từng mảnh huyết nhục của ngươi. Chỉ có như thế mới chuộc được tội nghiệt ngươi phạm phải." Làm xong, Diệp Phong đằng không quay về cửa ngục phong số một, để lại Công Áp với nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

oOo

Vũ Hân nóng lòng đợi ở cửa ngục phong, thấy gã bình an quay lại thì thở phào bước lên hỏi: "Đuổi kịp Công Áp không?"

Gã gật đầu, mỉm cười khẳng định.

Vũ Hân tỏ ra giải hận: "Ngươi giết hắn rồi?"

"Còn chưa chết…" Gã thấy cô hơi khẩn trương thì trêu chọc, cười ha hả: "Chỉ là sống không bằng chết thôi."

Bị gã hí lộng, Vũ Hân hầm hừ, cắm môi hỏi: "Cuồng Đồ thật sự bị ngươi giết? Ngươi câu kết với Huyết Ma, vì sao còn ngầm giết người của hắn? Lẽ nào không sợ hắn tìm người tính nợ?"

Diệp Phong mỉm cười: "Ai bảo ta câu kết với Huyết Ma? Bọn mỗ chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi."

"Gì mà lợi dụng lẫn nhau? Lẽ nào mục đích của ngươi không phải thoát khỏi ngục sơn?" Vũ Hân bĩu môi không tin. Cô cho rằng đã đã phản bội lòng tin của mình nên vẫn e dè.

"Bọn mỗ đều muốn thoát khỏi ngục sơn, nhưng mục đích của mỗ và Huyết Ma khác nhau."

"Hừ! Có gì khác nhau."

Diệp Phong cười nhếch mép, nhìn khắp người cô rồi trêu: "Có nói cô nương cũng không hiểu. Nên chăng cô nương mặc áo vào?"

Y phục của Vũ Hân đã bị Công Áp xé tan, cùng với động tác thì xuân quang lộ hết trước mắt gã, thoạt ẩn thoạt hiện chứa đầy phong tình mê hoặc.

"A!" Bị gã nhắc nhở, Vũ Hân lập tức như con thỏ sợ hãi lao vút đi thật xa, che tay trước ngực, mặt đỏ lựng mắng: "Tên đại sắc lang, mau nhắm mắt vào."

Diệp Phong xòe tay mỉm cười quay di. Vũ Hân vội vàng lấy y phục tuần sát sứ từ trong trữ vật giới ra mặc vào.

"Hiện tại mỗ cần hỏi mấy câu, nếu cô nương muốn trường bạo động này kết thúc nhanh thì đáp cho thật thà." Gã đột nhiên nghiêm mặt nói với cô.

Vũ Hân bị gã nhìn đến ngượng ngùng, vội đáp: "Ta chưa từng lừa gạt ngươi."

"Hai thánh sứ ở thánh sơn đi đâu rồi?"

Vũ Hân kinh hãi, không ngờ tin thánh sứ không ở thánh sơn mà cả Diệp Phong ở ngục phong cũng biết, khó trách bọn Huyết Ma dám bạo động.

"Thánh sứ đi đâu thì ta không biết." Vũ Hân ngẫm nghĩ một chốc rồi hạ quyết tâm: "Nhưng trước khi họ rời thánh sơn, tựa hồ có tam vị thánh sứ từ thánh địa xuống. Ngũ vị thánh sứ cùng đi."

"Ngũ vị thánh sứ?" Diệp Phong cả kinh, việc quan trọng đến mức nào mà cần xuất động tới năm thánh giai? Nguồn truyện: Truyện FULL

Khẽ suy nghĩ một chút, gã chợt dấy lên dự cảm không lành. Tại Võ Nguyên đại lục, người cần tới ngũ vị thánh giai cùng xuất thủ đối phó chỉ có thể là sư phụ gã - - Yêu vương, vị cường giả độc nhất vô nhị đó.

Gã bất giác lo lắng. Ngũ vị thánh sứ cùng xuất động, sư phụ tuy không sợ đối phương nhưng khó nói đối phương có chuẩn bị tuyệt chiêu gì chăng. Thánh điện và Yêu điện duy trì thế cân bằng nhiều năm mà không xuất thủ, một khi phát động thì phải nắm chắc. Lần này sư phụ gặp nguy hiểm rồi.

"Năng lực phòng ngự của ngục sơn thế nào? Trừ thánh sứ thì sao?" Diệp Phong cố ép mình lãnh tĩnh, sư phụ thực lực siêu nhiên, ngũ vị thánh sứ còn chưa về chứng mih chúng chưa đắc thủ, gã không nên để loạn trận cước.

"Ngục sơn có mười lăm vị cao cấp tuần sát sứ, thuộc tính khí hải của họ là kim mộc thủy hỏa thổ, mỗi thứ ba người, đủ để phát động ba tổ ngũ hành đại trận, uy lực mỗi tổ vượt cả võ hoàng tối điên phong. Ngục sơn xưa nay từng mấy lần xảy ra bạo động, đều do cao cấp tuần sát sứ xuất động, dễ dàng trấn áp tù phạm." Vũ Hân giải thích kỹ lưỡng.

"Những lần bạo động trước so với lần này thế nào?"

"Kém hơn nhiều… Ngục phong số một vốn là nơi tụ tập những võ hoàng tinh anh nhất, hung hãn nhất, lần này còn có cả ngục phong số hai và số bảy cùng tham gia, bạo loạn lần này có thực lực hơn tất cả những lần trước cộng lại." Vũ Hân xịu mặt, tựa hồ rất lo lắng cho tình hình ngục sơn.

"Tức là song phương tựa hồ ngang tài ngang sức." Diệp Phong mỉm cười ẩn ý.

"Ngươi hớn hở cả gì, chỉ cần thánh sứ quay về thì mấy tên xấ xa đáng ghét các ngươi sẽ bị nhốt vào ngục phong hết." Vũ Hân nhe nanh múa vuốt.

"Vị tất như vậy. Chưa biết chừng, ngũ vị thánh sứ lần này không về nữa." Diệp Phong tất nhiên trận này sư phụ toàn thắng năm thánh sứ. Hơn nữa việc đó không phải không có cơ hội.

Trận chiến lần trước giữa Yêu vương và lưỡng vị thánh sứ, ông không thể hiện uy lực của Thần thông biến, nên ngũ hành thánh sứ không ước lượng được thực lực thật sự của ông, có thể vì thế mà kế hoạch của chúng thất bại toàn diện.

"Ngươi nằm mơ hả! Võ Nguyên đại lục còn ai uy hiếp được thánh sứ." Vũ Hân giận dỗi như một cô bé.

"Chưa biết chừng… thật sự có đấy." Diệp Phong cười rồi chuyển chủ đề: "Hiện tại, mỗ cần xem xét tình hình, cô nương tìm chỗ trốn đi, đợi mọi sự xong xuôi thì sẽ an toàn."

"Không được. Ta phải theo ngươi, ngươi bảo là bảo vệ ta, không thể nói rồi mà không giữ lời." Vũ Hân vội bám lấy gã, cô bị Công Áp khiến cho vỡ mật, trong lúc loạn động này, chỉ có ở bên gã cô mới có cảm giác an toàn.

"Như vậy… cũng tốt. Bất quá cô nương chỉ được theo mỗ chứ không đi lung tung." Diệp Phong nhận ra hiện giờ cục thế bất minh, vạn nhất có võ hoàng đơn lẻ thấy cô, chưa biết chừng cô lại gặp nạn. Mang theo cô tuy là gánh nặng nhưng ít nhất cũng chu toàn được cho cô.

Vũ Hân vội gật đầu, ngoan ngoãn như tiểu tức phụ