Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 556: Khai chiến



"Chư vị! Chúng ta lại gặp nhau." Diệp Lam cười gian trá, ngũ tông tông chủ và bọn Vệ lão đều biến sắc, nghiến răng nhìn y. Một toán lão nhân thành tinh mà bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu hí lộng.

Y không e ngại ánh mắt muốn ăn thịt người của đối phương, nở nụ cười chế nhạo, ha hả nói: "Chư vị còn chưa động thủ, phải chăng đợi viện binh từ thánh sơn?"

Nghe Diệp Lam nói toạc tâm tư thì sắc mặt chúng nhân càng âm trầm. Họ đích xác có biện pháp liên hệ với đồng bạn trong thánh sơn, chắc giờ đang lên đường rồi. Ban nãy Vệ lão hỏi gã, một mặt vì muốn hiểu mưu kế của gã, một mặt là kéo dài thời gian đợi viện quân.

"Nếu thật sự như vậy, mỗ khuyên các vị đừng vọng tưởng nữa." Diệp Lam cười bảo: "Các cường giả Võ hoàng đồng minh đã chặn đường nhân mã tăng viện của các vị. Tuy họ vị tất ngăn được ngũ hành chiến trận, nhưng không để chiến trận nhúng tay vào chiến cục bên này thì không thành vấn đề."

Vệ lão nhìn Diệp Phong, khóe môi gã nhếch lên lạnh lẽo. Hóa ra… tất cả nằm trong vòng khống chế của thanh niên yêu nghiệt này. Họ trừ liều mạng ra vốn không còn con đường thứ hai.

"Đến nước này nói nhiều cũng vô ích." Kim tông tông chủ sầm mặt, nhìn Diệp Phong chằm chằm: "Chúng ta động thủ là xong."

"Bọn ta cũng muốn xem tiểu tử ngươi có bản lĩnh gì đấu với cao giai ngũ hành chiến trận?"

"Thật ra ngươi cũng không có lòng tin thắng được bọn ta, không thì cần gì phải kéo ngần này cao giai võ hoàng đến trợ trận." Hỏa tông tông chủ nhìn quanh một vòng rồi gằn giọng: "Tiếc rằng thực lực cách biệt, không chỉ dựa vào số lượng võ hoàng là đủ bù lại."

Diệp Phong mỉm cười, từ từ giơ tay khẽ phất. Các võ hoàng bao vây quanh đó lập tức lùi ra một đoạn. Nhưng họ vẫn giữa chặt các hướng, chỉ là phạm vi rộng hơn mà thôi.

"Mỗ biết các ngươi muốn khích tướng, nhưng từ ban đầu mỗ đã không định để họ tham chiến. Đối phó các ngươi… mình mỗ là đủ." Gã lắc lư cổ, lĩnh vực đặc biệt mở ra trong tích tắc, bao bọc lấy ngũ tông tông chủ.

"Họ chỉ muốn đề phòng các ngươi bỏ chạy thôi." Lời gã đầy tự tin tất thắng.

"Tiểu bối cuồng vọng! Chốc nữa xem ngươi huênh hoang kiểu gì." Ngũ tông tông chủ tin chắc mình không thể thua, bởi uy lực cao giai chiến trận đã vượt hoàng cấp, chỉ cần Diệp Phong chưa tấn nhập thánh giai, họ sẽ bất bại.

Âm! Chiến trận lĩnh vực khổng lồ bay lên, hình thành thân thể hùng vĩ.

Bọn Vệ lão lãnh tĩnh lui sang bên, bị chúng võ hoàng giám thị nên không thể đào tẩu được. Nhưng chúng võ hoàng tạm thời không có ý bắt họ. Thắng bại giữa Diệp Phong và ngũ tông tông chủ mới đóng vai trò quan trọng.

Thân hình chiến trận phát ra nguyên lực khí tức cực kỳ hùng hậu, khí thế kinh nhân này chỉ khi đối diện thánh sứ, gã mới thật sự cảm nhận được. Bất quá trước khi gã chỉ biết ngưỡng vọng và run rẩy đối đầu thì giờ gã đối diện với tâm thái bình đẳng, thậm chí coi thường địch nhân.

Vì gã có thực lực tuyệt đối để chiến thắng đối phương!

"Cao giai chiến trận chỉ thế này hả?" Diệp Phong cười lạnh, ngữ khí khinh thị chọc vào lòng đối phương.

"Muốn chết!" Ngũ tông đồng thời gầm lên giận dữ, đối thủ dưới thánh giai đấu với cao giai chiến trận xưa này toàn thảm bại. Dù là Diệp Phong cũng không ngoại lệ.

"Bình sơn đại thủ ấn!" Trên đầu gã lại ngưng tụ một bàn tay đen nhánh khổng lồ, năng lượng cuồn cuộn, u quang lấp lóe.

Chiêu này, gã từng lĩnh giáo rồi, một dạng công kích giống thánh ấn nhưng kém hơn một chút, có uy hiếp cực lớn với các võ hoàng. So với lúc trước còn vội vàng, lần này uy lực của đại thủ ấn đáng sợ hơn nhiều. Quanh gã dấy lên áp lực dày đặc, thủ ấn chưa vỗ xuống mà đã có cảm giác như ngọn núi giăng ngang khiến gã nghẹt thở.

"Được lắm." Diệp Phong không chịu kém, hỗn nguyên lực bàng bạc tràn ra, áp lực giảm hẳn. Như ý bổng nắm trong tay giơ lên khỏi đầu, đôi con ngươi đen nhánh rừng rực lửa chiến.

Hắc sắc đại thủ ấn nhanh chóng hình thành, cùng với tiếng sấm động ầm ầm, vỗ mạnh xuống Diệp Phong. Thân ảnh gã vươn thẳng, thân bổng khổng lồ liên tục vươn lên như cây trụ kình thiên, lực đạo cực kỳ hồn hậu thuận theo thân bổng tạo thành sóng chấn mãnh liệt nghênh đón.

Chát. Hai công kích kinh nhân như núi non va vào nhau, thanh thế vô tận, năng lượng ẩn chứa trong không khí bị chấn đến độ vỡ tan, thi nhau trút xuống. Ở trung tâm vụ va chạm, đột nhiên phun ra một cột đen ngòm, hình thành những gợn sóng hình cầu tản đi tứ phía.

Thiên địa cũng run rẩy, sóng năng lượng hùng hồn dâng ào ào che kín bầu trời. Vần vũ suốt mấy phút, năng lượng mới tan dần, còn các võ hoàng trên không cũng lặng ngắt nhờ tờ quan sát, không ai không kinh hãi. Nếu hai đạo công kích kia phát nổ cạnh họ thì e rằng không ai chống nổi xung kích hung hãn đến thế. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com

Lực phá hoại này tuyệt đối đã vượt khỏi cấp võ hoàng.

Làn sóng đen trên không tan dần, hai bên cũng lộ rõ thân hình. Ngũ tông tông chủ tựa hồ không có gì quá đặc biệt, chỉ là lĩnh vực quanh họ bị tước mất một nửa. Diệp Phong ở đối diện hiện tan nát hết y phục, hỗn nguyên lực tan hết, sắc mặt hơi nhợt nhạt, khí tức cũng nặng nề hơn.

Qua lần giao phong này, gã hơi lép vế.

"Minh chủ vẫn không đấu nổi cao giai chiến trận hả?" Có võ hoàng lo lắng. Thành bại của Diệp Phong quan hệ đến vận mệnh của họ, không ai dám bỏ qua thắng bại của trận này.

"Ta thấy vị tất, lẽ nào ngươi quên đó không phải trạng thái mạnh nhất của minh chỉ. Nếu minh chủ thi triển toàn bộ thực lực, ta nghĩ sẽ hơn cao giai chiến trận một chút." Tuy chỉ thoáng thấy Thần thông biến của gã nhưng uy thế vượt hơn tất cả khiến họ rùng mình, đến giờ còn sợ hãi.

"Vậy thì tốt." Chúng nhân hơi yên tâm, tiếp tục tập trung quan sát sáu người trong trường, xem chiến cục phát triển thế nào.

Ninh Thu Vũ thấy Diệp Phong như vậy thì cười lạnh: "Xem ra ngươi cũng không lợi hại như bản cung tưởng tượng. Nếu thế hôm nay bản cung nhất định lấy mạng ngươi."

"Hắc hắc hắc! Lão yêu phụ, đắc ý có sớm quá không." Thân thể Diệp Phong dấy lên tử hắc năng lượng, năng lượng khí tức bị chấn tan trong lần giao phong vừa rồi lại tăng vọt, hơn nữa vượt xa lúc trước khiến đối phương biến sắc.

"Sao ngươi nhanh quên trạng thái mạnh nhất của ta thế hả?" Tử hắc sắc điện hồ liên tục lóe lên quanh gã, trông không khác gì năng lượng thực chất, tâm tạng ngũ tông đều chìm xuống. Địch nhân mạnh đến mức khiến họ run rẩy.

Tuy gã biến mất khỏi đại lục năm năm liền nhưng hình ảnh tiểu tử với tu vi võ tôn bức cho thánh giai cũng phải thận trọng lại hiện về trong óc tất cả. Trạng thái gã bạo phát lúc xưa chính là như thế này.

Giờ gã đã từ sơ giai võ tôn đề thăng thành ngang ngửa với cao giai võ hoàng, thì khi biến thân sẽ thể hiện thực lực đến mức nào? Chỉ nghĩ thôi cũng khiến ngũ tông lạnh mình. Gã… có thần uy của thánh giai không?

"Hiện tại mỗ trả lại cho các vị những lời ban nãy, nếu các vị chỉ có thế thì hôm nay để lại mạng thôi." Gã vung tay, lĩnh vực bao phủ toàn trường hùng hậu thêm mấy phần. Như ý bổng giơ lên cao, năng lượng càng kinh nhân cấp tốc ngưng tụ vào gã.

Thăm dò ban nãy khiến gã biết rõ uy lực của cao giai chiến trận, dù công kích ban nãy không phải là mạnh nhất của đối phương thì cũng chỉ tăng thêm được hữu hạn. Khi thi triển trạng thái Thần thông biến, thực lực của gã hoàn toàn cao hơn đối phương.

"Nhất Bí!" Sóng chấn cuồng mãnh từ thân bổng tràn ra, luớt qua lĩnh vực của gã thì càng tăng lên nhanh chóng. Sóng âm thanh kỳ dị do sóng chấn tạo ra lọt vài tai vài võ hoàng thực lực không đủ, khiến họ đầu váng mắt hoa, suýt nữa ngã xuống đất, sau rốt phải toàn lực điều động thể nội nguyên lực mới ổn định lại được.

"Đáng ghét." Ngũ tông đồng thời nghiến răng, không dám chậm chễ tí nào. Nguyên lực đủ màu từ thể nội họ tràn ra liên miên, dồn vào đại tuần hoàn của ngũ hành chiến trận. Lĩnh vực bao quanh họ sau cùng cấp tốc hình thành một biển "lửa" màu lam. Nói là biển "lửa" kỳ thật cũng không đúng, lồng lộn trong đó là thủy nguyên lực sôi trào, chỉ vì cuộn lên cuộn xuống nên cảnh tượng mới giống một đại dương rực lửa.

"Hải thiên mạc tường!" Làn sóng rợp trời vươn cao chặn trước Nhất Bí của Diệp Phong. Chiêu này là phòng ngự ảo nghĩa tinh thâm nhất của Bích Thủy cung, thủy nguyên lĩnh vực cũng là lĩnh vực năng lượng thiên về bảo vệ nhất, giờ được ngũ hành chiến trận đại tuần hoàn tăng cường, độ bền chắc cực kỳ đáng sợ, dù thánh giai cũng không dám chắc chắn đánh thủng.