Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 151: Dường như âm thanh này đã là chuyện thường ở đây.



Đêm đó, Tư Thành vốn định lén đến nhà cũ gặp Hạ Phương, nhưng trước khi đi lại nhận được một cuộc điện thoại, anh ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ đành bảo Tiêu Minh chuẩn bị xe, đi tới cửa sông Trừng.





Cửa sông Trừng là chỗ tiếp giáp giữa thành phố Lộc Đảo bên cạnh Kinh Thành và nước láng giềng.



Thành phố Lộc Đảo nằm ở biên giới, vì có một con sông Trừng chảy qua, còn giáp biển, vị trí địa lý rất vượt trội, cho nên trong thành phố có rất nhiều người đến từ các nước khác nhau, là một đô thị thương mại quốc tế cấp thế giới.



Sông Trừng chảy thẳng tới nước W ở bên cạnh, mà nước W là một nước phát triển về thiết bị quân sự.



Tư Thành vừa khéo có một lô hàng được vận chuyển từ nước W đến đây, theo kế hoạch sẽ đến chỗ khách hàng trong vòng ba ngày, cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ.



Nhưng không may là sau khi hàng đến cửa sông Trừng thì bị đội canh gác cửa sông chặn lại.



Một ngày một đêm trôi qua, cấp dưới của anh vẫn đang thương lượng với bên kia nhưng không có kết quả.



Vì không chậm trễ việc lớn, Tư Thành chỉ có thể tự mình đi một chuyến để gặp cấp trên của đội canh gác kia.





Đội bảo vệ cửa sông Trừng là một tiểu đội được nhà nước phái đến bảo vệ biên giới nơi này.



Tư Thành đã nghe qua rất nhiều lời đồn đại về họ, nhất là vị tiểu đội trưởng, nào là công chính liêm minh, ra tay như sấm rền gió cuốn, hung mãnh dữ dội khiến vô số thành phần bất hảo nghe tên cũng phải kinh hồn táng đảm.



Nghe đâu từng có kẻ không biết sợ chạy đến khiêu chiến người này, kết quả đều gặp phải kết cục thảm thiết.



Cấp dưới của Tư Thành cũng thường xuyên phải đi qua khu vực này, nhưng anh và bên kia là nước sông không phạm nước giếng. Bản thân anh lại hành sự cẩn thận, không bao giờ để lộ sơ hở nên cho dù đối phương có lợi hại đến đâu cũng không cho người đến gây sự với anh.



Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với đội bảo vệ này.



Khi xe dừng lại trước căn cứ thì kim giờ đã vượt qua con số mười hai.



Đêm khuya quạnh quẽ là thời điểm nhiều người ngo ngoe rục rịch nhất cửa sông Trừng, cũng là lúc đội bảo vệ hoạt động mạnh nhất.



Không ai biết họ xếp bao nhiêu người vào nằm vùng, càng không ai biết họ sẽ xuất hiện ở đâu hay vào lúc nào.



Nên những người lòng mang ý xấu lúc nào cũng nơm nớp sợ bị úp sọt cả lũ.



Dù vậy, khi đứng trước lợi ích khổng lồ thì vẫn có vô số người sẵn sàng bán mạng bất chấp nguy hiểm.



Ưu thế địa lý rõ rệt của cửa sông Trừng đã trở thành cơ hội cho họ, e rằng nơi này đã biến thành khu vực không thể khống chế từ lâu nếu không nhờ có đội bảo vệ.



"Đi thôi", Tư Thành thay trang phục màu đen, mang kính đen và khẩu trang rồi nhảy lên một chiếc mô tô phân khối lớn, nghiễm nhiên toát ra vẻ ngông cuồng ngang ngược.



Locke - một người đàn ông thân hình cao lớn, tướng mạo dữ dằn, để râu quai nón - đi đến nói: “Thưa cậu, nghe nói tiểu đội trưởng gần đây vắng mặt, mọi chuyện do Charles quản lý”.



"Ừ, vậy đi tìm anh ta", Tư Thành vặn tay ga, chiếc xe lập tức gầm lên vang dội.



"Rõ!", Locke cũng trèo lên chiếc phân khối lớn kế bên, nối gót anh lao ra.



Hai người chạy như vũ bão, tiếng động cơ nổ ầm ầm như sấm khắp bến tàu nhưng không ai lấy làm lạ.



Dường như âm thanh này đã là chuyện thường ở đây.



Họ dừng lại ở một góc khuất tối mù, thấy đằng trước là một nhóm đàn ông lưng hùm vai gấu chỉ mặc đúng một chiếc quần cộc đang bao vây hai chiếc môtô. Chủ nhân của chúng là hai thành viên của đội bảo vệ, một nam một nữ thân khoác đồng phục màu đen, vóc người cao ráo mà thẳng tắp, trông như sẵn sàng tấn công bất kỳ lúc nào.



Nhóm đàn ông khí thế hung hăng này chính là đám tội phạm đang vận chuyển hàng cấm, bị đội bảo vệ theo dấu bắt kịp.



Khổ nỗi bản thân đội bảo vệ cũng chỉ có ba mươi mấy người, mỗi ngày chia làm ba nhóm đi tuần, nhân số mỗi nhóm chỉ tầm mười người.



Đã vậy cửa sông Trừng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, một nhóm lại chia thành ba bốn đội để tuần tra khắp nơi, thành thử mỗi đội chỉ còn lại hai đến ba người.



Tuy vậy nhưng năng lực của họ đều được nhân dân cửa sông Trừng công nhận, nên hiện nay dù chỉ có hai người nhưng không ai dám lơ là cảnh giác.



"Đội phó Charles, nếu hôm nay các anh quyết tâm bắt số hàng này rồi thì chi bằng hai bên nhượng bộ, chúng tôi bỏ hàng, anh để chúng tôi đi, xem như không có gì xảy ra hết, được không?"



Một gã đàn ông mặc áo sơ mi hoa hòe, đeo dây chuyền vàng chóe, dẫn đầu đám người bặm trợn, nhe hàm răng vàng khè thành một nụ cười, hỏi hai người đi môtô.



Charles rất cao, áng chừng tận 1m87, đầu đội mũ bảo hiểm nên không nhìn rõ mặt mũi thế nào. Chỉ thấy anh ta nhàn nhã tựa vào mô tô cười khẩy: “Đây đâu phải lần đầu mày phạm tội đâu Merkel. Mới được thả tháng trước đã lại tái phạm, chứng tỏ mày còn nhớ cuộc sống trong tù lắm, tao không thành toàn cho mày thì lại chẳng phụ lòng lô hàng kia sao?"


Merkel vừa nghe nhắc tới lô hàng thì sầm mặt: “Mày nghĩ chỉ cần hai đứa mày là thắng được lính chiến của tao à? Hừ, không có thằng đội trưởng thì lần trước bọn mày cũng làm gì được tao?"
— QUẢNG CÁO —