Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 157: Sống một mình rất rộng rãi thoải mái.



Tiết Vân Thâm lắc đầu: “Không không, cả đêm qua ông cụ ngủ rất yên tĩnh, nhưng buổi sáng sau khi tỉnh lại thì nét mặt lại đờ đẫn, trông có hơi… ngu ngơ”.





Hạ Phương nhướn mày, thầm nói ông lão này lại muốn giở trò gì đây?



“Khi nãy cậu cả và cô ba, cô tư đưa bữa sáng vào cho ông cụ, dỗ ông cụ ăn, làm thân với ông cụ”, Tiết Vân Thâm cất lời.



Hạ Phương gật đầu: “Sau đó thì sao?”



“Sau đó… Tôi thấy hình như ông cụ bắt đầu chấp nhận họ rồi, thậm chí còn trò chuyện vui vẻ với họ nữa”, Tiết Vân Thâm thở dài tỏ vẻ lo lắng.



Chỉ thế thôi á?



Hạ Phương nhìn Tiết Vân Thâm với vẻ bất đắc dĩ, đứa bé này vẫn còn quá ngây thơ.



“Anh lo ông ấy sẽ bị mấy người kia lừa à?”, Hạ Phương hỏi.







Tiết Vân Thâm gật đầu: “Có thể sẽ bất lợi với cậu Thành…”



Hạ Phương vỗ vai anh ta: “Hai ngày tới tôi sẽ ở đây, cho anh nghỉ đấy, về nhà nghỉ ngơi hai hôm, đừng quan tâm đến chuyện nhà họ Tư”.



Tiết Vân Thâm cau mày, nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt khó hiểu: “Tiết thần y, tôi… tôi không mệt…”



“Không, anh mệt, bây giờ bây giờ thì về nhà đi, ở đây có tôi là được rồi”, Hạ Phương nói xong thì nhìn về phía phòng của ông cụ, quả nhiên thấy ông cụ và mấy anh em Tư Trường Thịnh đang trò chuyện hoà thuận vui vẻ.



Dường như thấy Hạ Phương đưa mắt nhìn sang, ông cụ Tư còn kiêu căng hất mặt, đắc ý nhướn mày như muốn nói: Ai bảo cô không để ý đến tôi, còn bắt nạt tôi! Ha, bây giờ đến lượt tôi coi thường mặc kệ cô đây! Cô đợi mà hối hận đi!



Hạ Phương: Đúng là… rất ngây thơ.



Cô im lặng xoay người xuống lầu dùng bữa sáng.

Lúc nhận được cuộc gọi của mẹ Nguỵ, Hạ Phương rất ngạc nhiên.



Vì bà chưa từng gọi điện thoại cho cô.



“A lô, dì…”, Hạ Phương cầm điện thoại di động đi ra ban công nghe máy.



“Tiểu Phương đó à? Dì… dì là mẹ của Nguỵ Thung…”, giọng nói của mẹ Nguỵ hơi run rẩy.



Hạ Phương thầm nói không xong, vội vàng nói: “Là cháu đây, sao vậy dì?”



“Bây giờ Nguỵ Thung có ở cạnh cháu không?”, mẹ Nguỵ nói: “Tối qua sau khi cháu trở về không bao lâu, con bé nhận một cuộc điện thoại, nói có việc gấp trở về thành phố rồi bắt xe rời đi, sau đó dì hỏi con bé đến nhà chưa, mãi đến sáng vẫn không trả lời tin nhắn của dì. Dì gọi mấy cuộc vẫn không nghe máy…”



“Dì đừng sốt ruột, có lẽ vì tối qua có việc bận quên trả lời dì thôi, cháu sẽ lập tức đến nhà của chị ấy xem sao”, đây cũng không phải lần đầu người phụ nữ Nguỵ Thung kia uống say điện thoại hết pin không nghe máy, Hạ Phương không nghĩ nhiều, sau khi an ủi mẹ Nguỵ thì chạy xe ra ngoài.



Sau khi biết Hạ Phương đã đi, ông cụ Tư sa sầm mặt, thầm mắng cô không có lương tâm.



Ông đã mãnh liệt yêu cầu cô phải ở bên cạnh chăm sóc mình rồi, cô còn nhân lúc mấy anh em kia muốn công phá ông bỏ chạy?



Ha, đúng là một người phụ nữ không đáng tin cậu.



Ông nhất định phải bảo con trai bỏ con nhóc chết tiệt không biết nghe lời này đi!



Hạ Phương không thèm quan tâm ông cụ nghĩ gì, sau khi gọi Nguỵ Thung mấy cuộc điện thoại cô ấy đều không nghe mấy, cô liên tục tăng tốc, chạy nhanh trên đường phố chen chúc buổi sáng.



Nhà cũ nhà họ Tư cách chỗ ở của Nguỵ Thung cách nhau khoảng bốn mươi phút đi xe, bây giờ đang tắc đường, phải mất khoảng một tiếng mới đến được.



Nhưng Hạ Phương chạy như bay, chỉ mất hơn hai mươi phút đã đến.



Nguỵ Thung ở tại một khu chung cư cao cấp gần phòng làm việc của cô ấy, căn hộ có diện tích hơn một trăm mét vuông, sống một mình rất rộng rãi thoải mái.



Vì mọi người đều bận rộn, bố mẹ Nguỵ gần như rất ít đến ở, Nguỵ Thung không có thời gian chăm sóc Kha Kha, đương nhiên cũng sẽ không thường đón cô bé tới.



Hạ Phương có vân tay vào nhà Nguỵ Thung nên có thể đi vào phòng cô ấy một cách dễ dàng.



Cô đi thẳng tới phòng của Nguỵ Thung, sau khi phát hiện cửa phòng đang mở, cô biết chắc chắn là Nguỵ Thung không có ở nhà.



Điện thoại vẫn không gọi được, Hạ Phương chỉ có thể ngồi trên sofa, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm vị trí của Nguỵ Thung.



Kết quả điện thoại xác định vị trí cuối cùng là ở ngoại ô?



Hạ Phương mở bản đồ ra phóng to lên mới phát hiện, đó là một nhà xưởng bỏ hoang, bình thường rất lộn xộn, không có việc gì họ hoàn toàn sẽ không đi đến nơi đó.


Hạ Phương biết có lẽ Nguỵ Thung xảy ra chuyện gì đó rồi, cô vội vàng xuống lầu, chạy xe chạy thẳng đến chỗ đó.
— QUẢNG CÁO —