Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 167: Cô đã chết tâm rồi.





Tần Hách luôn cảm thấy ánh mắt của Tư Thành không đúng, nhưng cũng không hỏi nhiều, mãi đến khi tới được phòng bệnh Ngụy Thung, nhìn thấy dáng vẻ hớt hải chạy vào như muốn xông thẳng lên giường của Tư Thành, hắn suýt nữa không nhịn được xách Tư Thành lên quẳng ra ngoài.



Cũng may, sau khi Tư Thành vào cửa còn chưa kịp nhào về phía giường bệnh thì đã thấy Hạ Phương bước ra từ nhà vệ sinh.



Anh dừng chân lại ngay, sốt ruột chạy vòng qua trước mặt Hạ Phương, kiểm tra một lượt trên dưới trái phải trước sau của cô rồi mới hỏi: "Em bị thương ở đâu?"



Hạ Phương chớp mắt một cái, bất đắc dĩ nhìn Tư Thành: "Em không bị thương, là Ngụy Thung".



Lúc này Tư Thành mới biết là mình hiểu lầm, anh thở ra một hơi thật dài, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Phương, đè lại kích động muốn ôm chặt cô vào lòng: "Không có chuyện gì là tốt rồi, anh cứ tưởng em bị thương".



Phản ứng đáng yêu này khiến Hạ Phương bất giác mỉm cười: "Yên tâm đi, em mạnh lắm".



Cô nói với vẻ rất chân thật, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như một đứa bé đang hồn nhiên khoe khoang mình học giỏi.



Tư Thành xoa xoa đầu cô: "Ừ, em rất mạnh".



Tần Hách thì lại biết Hạ Phương đang nói thật, cô thật sự rất mạnh.



"Được rồi đấy hai người kia, dám ở trước mặt chị mà tình chàng ý thiếp sao, cảm thấy mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh này chưa đủ nồng nên muốn rót cho chị thêm ít vị chua nữa à?"







Nhìn hai người này rõ ràng tình cảm sâu đậm mà cứ hay giả vờ lạnh lùng với nhau trước mặt người khác, Ngụy Thung lườm họ một cái rồi không kiên nhẫn lên tiếng.



Hạ Phương ho khan hai tiếng: "Cũng đâu thể để chị đổ dấm lên đầu em mãi được, phải có lúc em đổ ngược lại chứ?"



Lúc này Ngụy Thung mới nhìn thấy Tần Hách cầm túi xách đứng ở cửa, cô hơi đỏ mặt, trừng mắt với Hạ Phương: "Chị chỉ là cún độc thân thôi, dấm đâu ra mà đổ cho em?"



"Ờ ờ, em không biết", Hạ Phương miễn cưỡng đặt tay lên vai Tư Thành, cười nói: "Em đi đây, ok?"



"Em đi đâu chứ?!", Ngụy Thung sốt sắng nói: "Em, em đi rồi thì chị làm sao bây giờ?"



"Không phải có anh Tần ở đây hả? Người đàn ông của em đến đón em rồi, chị còn bắt em ở lại với chị nữa à?", Hạ Phương nhướn mày, nở nụ cười tinh ranh.



Ngụy Thung ngoác miệng ra, bất mãn nói: "Ai muốn anh ta ở đây? Chị không quen anh ta, chị kệ đó, em phải ở đây với chị. Em định có chồng là vứt chị em ngay hả?"



Ngụy Thung đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Hạ Phương, ánh mắt kia khiến Hạ Phương không thể từ chối được.



Cô hơi hé miệng, đang bối rối không biết phải nói gì thì đã thấy Tần Hách buông túi xách trong tay xuống, hờ hững lên tiếng: "Hai đứa về trước đi, ở đây có anh là được rồi".



"Không được!", Ngụy Thung lập tức phản bác.



Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tần Hách ánh lên tia bi thương khó lòng phát giác được, nhưng chẳng mấy chốc đã bị hắn giấu nhẹm đi: "Hạ Phương đã liên lạc với mẹ em rồi, bà ấy sẽ đến đây sớm thôi".



"Vậy càng không được!", Ngụy Thung kích động đến mức gần như muốn nhảy dựng lên.



Mẹ mà đến chắc chắn sẽ dẫn theo cả Kha Kha.



Nếu Kha Kha đến thì chẳng phải...



Không, không được, không thể để cho Tần Hách nhìn thấy Kha Kha! Tuyệt đối không được!



Nhưng cô ấy chỉ vừa hơi động đậy một chút đã ảnh hưởng đến vết thương sau lưng, đau đến mức cô phải nhe răng trợn mắt, toát mồ hôi toàn thân.



Tần Hách vội vàng đỡ lấy cô, nhíu chặt mày lại: "Em ghét tôi đến thế à?"



Giọng nói của anh lạnh như băng, nhưng rõ ràng còn xen lẫn vài phần buồn bã.



Ngụy Thung siết chặt nắm tay ở trong chăn, không ngẩng mặt lên để tránh cho biểu cảm của mình bán đứng bản thân.



"Đúng vậy, tôi đã nói rồi, đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, Tần Hách, anh có nghe hiểu không?"



Lời nói ra có bao nhiêu nhẫn tâm, thì trong lòng Ngụy Thung lúc này lại đau đớn bấy nhiêu.



Cô ấy cho rằng, nhiều năm đã qua, khi gặp lại lần nữa chắc chắn cô có thể xem hắn như là người xa lạ, cũng sẽ không bao giờ cảm thấy đau lòng vì anh nữa.



Nhưng khi ngày ấy thật sự đến, cô ấy phát hiện bản thân căn bản không thể khống chế được trái tim của mình trở nên quặn thắt.



Người đàn ông này như một dằm gai găm vào trong đáy lòng cô, mỗi khi chạm vào đều đau đến mức tê tâm phế liệt.



Cô hận cảm giác ấy, nhưng lại không thể làm gì được chính mình.



Tần Hách siết tay lại, trên trán nổi gân xanh, như thể đang cực lực khống chế cơn giận của mình mới không làm ra hành động gì quá khích.



"Tôi biết rồi, tôi đi", một lúc lâu sau, Tần Hách để lại một câu như vậy rồi xoay người rời đi.



Trong phòng bệnh rộng rãi bỗng chốc trở nên yên lặng.



Ngụy Thung cúi đầu, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, cố chấp không để cho hơi nước bên khóe mắt của mình chảy xuống.



Cô ấy biết mình và hắn không có kết quả, quá khứ không có, tương lai cũng sẽ không có.



Cô đã chết tâm rồi.



Nhưng hắn đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô, rồi cô lại bắt đầu chờ mong điều gì đó.


Đây là bệnh, phải trị.
— QUẢNG CÁO —