Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 210: Tôi còn phải báo cáo cho anh nữa hả?





Đầu tiên là những người không hay biết gì kia, ai nấy đều nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt nghi ngờ, vì đa số họ không biết Hạ Phương là ai, thấy cô đi tới bên này với dáng vẻ lạnh lùng và bá đạo thì đồng loạt nhíu mày.



Thậm chí còn có người khinh thường phản bác: “Cô là ai? Chuyện này liên quan gì đến cô?”



Hạ Phương cười giễu cợt: “Dù không biết người bị các người bàn tán là ai, nhưng là cấp trên của các người, tôi cảm thấy mình cần thiết phải cho các người hiểu người thế nào mới có thể làm cấp trên”.



Nghe Hạ Phương lặp lại vấn đề một lần nữa, Ngô Bội Bội mất bình tĩnh, vội vàng buông đũa xuống đứng dậy: “Chào… Chào sếp Phương…”



Ngô Bội Bội nuốt nước miếng, cắn môi, cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi.



Cô ta không ngờ Hạ Phương sẽ đến căn tin.



Một tháng qua, cô ta đã quen với cuộc sống không có Hạ Phương ở công ty, cũng chưa từng thấy Hạ Phương đến nơi này, ai ngờ cô ta chỉ mới đắc ý một chút mà đã…



Cũng may là khi nãy cô ta không có nói bậy, nếu không…



“Sếp Phương!”, Hạ Thương và Lâm Thư Nhã cũng vội vàng đứng dậy, mấy đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế cũng vội chào hỏi Hạ Phương, ai nấy đều căng thẳng như đứa trẻ mắc lỗi.







Mấy người khi nãy vừa tranh cãi và người mạnh miệng với Hạ Phương khi nãy đều thay đổi sắc mặt, vô cùng khẩn trương, không biết phải nói gì.



Hạ Phương lạnh lùng nhìn thoáng qua bọn họ: “Mọi người không cần căng thẳng, bây giờ là giờ nghỉ ngơi dùng bữa, tôi chỉ trùng hợp nghe mọi người đang thảo luận một vấn đề rất thú vị nên muốn tìm hiểu quan điểm của mọi người thôi”.



Hạ Phương lại nhìn về phía người kia: “Bây giờ đã biết tôi là ai, có thể trả lời tôi đáp án mà tôi muốn biết không?”



Hạ Phương trông trẻ tuổi xinh đẹp, không có sức sát thương, nhưng khí thế cấp trên mạnh mẽ trên người cô lại khiến mọi người không dám coi thường, vô thức phục tùng cô.



“Sếp…. Sếp Phương, tôi… tôi không có ý gì khác cả, chỉ là… chỉ là…”, cô gái kia chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, lúc này đã sợ đến mức run rẩy, trên mặt là vẻ lo lắng không yên.



“Cô chỉ cảm thấy có một vài cấp trên quá hẹp hòi, tò mò người như thế sao có thể lên chức đúng không?”, Hạ Phương cười khẽ: “Đơn giản thôi, tôi sẽ cho mọi người biết câu trả lời”.

Phòng ăn rơi vào sự im lặng tuyệt đối, có thể nghe cả tiếng kim rơi.



Ai nấy ngừng thở chờ đợi xem Hạ Phương sẽ nói gì.



Cuối cùng, cô mỉm cười nói: “Lãnh đạo có thể trở thành lãnh đạo là vì người ta có bản lĩnh và năng lực dẫn dắt người khác. Nếu bạn không muốn bị chỉ đạo thì hãy tìm cách để trở thành người lãnh đạo”.



"Đừng quan tâm vì sao người ta là lãnh đạo, mà hãy nhớ rằng người ta làm được, vì sao bạn lại không?"



Người ta làm được, sao bạn không làm được?



Từng lời từng chữ khiến những người đang có mặt đánh cái rùng mình.



Không cần Hạ Phương nói rõ, ai cũng hiểu ý nghĩa của những lời này.



Ý bóng gió là cho dù người ta có đi lên bằng quan hệ hay đổi chác bất chính thì đó cũng là quan hệ của người ta, bản lĩnh của người ta, còn bạn không làm được thì không có tư cách chê đâu.



Những lời trần trụi như dao đâm vào lòng không ít người ở đây.



Cũng khiến cho càng nhiều người bất mãn.



Bởi vì không phải ai cũng có thể tiếp nhận sự thật tàn khốc rằng mình thua kém người khác.



Nhưng cũng có một số ít lại nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt sùng bái và công nhận.



Sự thật mất lòng, không phải ai cũng chấp nhận được.



Hạ Phương không quan tâm đến phản ứng của người khác mà dẫn Tô Tử Ninh đi lấy cơm rồi điềm nhiên ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa, lại còn nói người xung quanh cứ đứng đó làm gì, ngồi xuống ăn đi chứ.



Khổ nỗi nghe mấy câu vừa rồi của cô xong thì có ai còn tâm trí ăn uống đâu?



Nhưng lại không dám phản bác, chỉ đành ủ rũ gắp vài ba đũa rồi hấp tấp rời đi.



Không bao lâu sau, nhà ăn yên tĩnh đi trông thấy.



Hạ Phương thích không khí này cực kỳ, càng ăn càng thấy ngon.



Ngược lại là Tô Tử Ninh nơm nớp lo sợ không thôi, ngồi đối diện cô mà có cảm giác như bị núi đè.



Đến chiều, Hạ Phương bước ra từ phòng nghỉ, đang chuẩn bị xem chút tài liệu cho cuộc họp sắp tới thì thấy Sở Lâm Xuyên hớt hơ hớt hải chạy vào.



"S-s-sếp Phương! Cô về sao không nói trước để tôi ra đón...”, Sở Lâm Xuyên vừa chạy vừa thở hồng hộc.



Hạ Phương ngẩn ra, tự hỏi: Tôi còn phải báo cáo cho anh nữa hả?



Nhưng thấy bộ dạng cuống quít của anh ta thì chỉ hắng giọng nói: “Tôi về ít hôm lo công chuyện thôi, vài ngày nữa lại đi”.



Vẻ vui mừng trê mặt Sở Lâm Xuyên rút đi như thủy triều, chỉ để lại đôi mắt rưng rưng: “Vậy... vậy lần này phải đi bao lâu nữa?"


Rồi lại cảm thấy mình dùng cái giọng này không được đúng lắm, anh ấy vội vàng bật chế độ nghiêm túc: “Quan trọng là sản phẩm mới của chúng ta chuẩn bị ra mắt, không có cô ở đây kiểm duyệt, tôi sợ tôi có sai sót gì thì tiêu”.