Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 212: “Cô muốn đi theo mảng lễ phục?"



Cô bảo Sở Lâm Xuyên tổng kết ngắn gọn tình hình công ty trong nửa năm qua rồi bắt đầu phân chia công việc và nhiệm vụ cho nửa năm còn lại.





Cuối cùng mới đến giai đoạn phát biểu tự do và trao đổi kinh nghiệm.



Hạ Phương đưa ra một chủ đề chung, chia các nhà thiết kế thành năm tổ, mỗi tổ bốn người. Tất cả có hai mươi phút để làm ra thiết kế cơ bản và trình bày về nó.



Không cần bản vẽ chi tiết, chỉ cần nói ra ý tưởng thiết kế hoàn chỉnh là được.



Dưới những ánh mắt khác lạ của bọn họ, chủ đề mà Hạ Phương đưa ra là: mùa hè.



Họp báo công bố sản phẩm mùa hè vừa diễn ra vào tuần trước nên đây không phải vấn đề khó giải quyết gì với các nhà thiết kế ở đây.



Trong khoảng thời gian vừa qua, ai nấy đều nỗ lực hết mình để đưa sản phẩm của bản thân lên kệ, vì vậy họ đã hiểu chủ đề này như lòng bàn tay.



Tuy nhiên, chính vì hiểu nó rất rõ nên mới càng khó nghĩ ra ý tưởng mới.



Nếu người ra đề là Sở Lâm Xuyên thì họ còn có thể nói lan man, dùng lý luận học trên trường ra để bịp anh ấy, nhưng đứng trước Hạ Phương thì họ chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ.







Thế là những nhà thiết kế từng không xem chủ đề này ra gì bắt đầu mặt nhăn mày nhíu.



Hai mươi phút là quá ngắn, không đủ để nghĩ ý tưởng chứ đừng nói là thảo luận.



Thế là một số tổ cứ giữ im lặng suốt khoảng thời gian ấy, đến khi còn năm phút mới bắt đầu chia sẻ cách làm của mình, sau đó lại không ủng hộ ý kiến của người khác, cứ khăng khăng giữ vững theo ý mình.



Ngô Bội Bội gần đây khá có danh tiếng nên lên tiếng đầu tiên. Lâm Thư Nhã cùng tổ nghe xong thì gật đầu đồng ý.



Có một số nhà thiết kế khác có ý kiến bất đồng nhưng đều bị Lâm Thư Nhã gạt bỏ: “Tôi thấy phương án của Bội Bội phù hợp hơn. Chúng ta không có nhiều thời gian, mọi người góp sức hoàn thiện một phương án là được, đừng bàn sang những thứ không liên quan khác”.



Lời này khiến nhà thiết kế kia bất mãn ra mặt nên quyết định im luôn.



Bên kia, Hạ Chương và Tô Tử Ninh được xếp cùng tổ với hai nhà thiết kế lớn tuổi hơn.



Bọn họ khá là công bằng, sau khi phân chia công việc thì mỗi người có hai phút để suy nghĩ, hai phút để trình bày ý tưởng, mười phút cuối thì để tổng hợp ý kiến và sắp xếp lại thành một phương án hoàn chỉnh.



Vì vậy công việc trong tổ họ diễn ra khá là suôn sẻ, nhanh chóng đạt được quan điểm chung.



Thời gian trôi qua, Hạ Phương nhận được điện thoại của Lucy Mộ Dung nói rằng nửa tiếng sau sẽ đến công ty cô.



Hạ Phương nhìn đồng hồ rồi gõ tay lên bàn, ý bảo đã hết giờ thảo luận.



"Hai mươi phút đã qua, mỗi tổ cử ra một bạn trình bày”.



Ngô Bội Bội đương nhiên không để ai giành vị trí đầu tiên, không chỉ chia sẻ phương án thiết kế mà còn trình ra bản phác thảo. Vấn đề nằm ở chỗ ý tưởng của cô ta đi theo hướng lễ phục nên quá khoa trương phức tạp.



Hạ Phương hỏi: “Cô muốn đi theo mảng lễ phục?"



Ngô Bội Bội chân thành gật đầu: “Vâng thưa sếp, đó là mục tiêu của tôi, nhưng tôi vẫn cần rèn luyện rất nhiều”.



"Vậy nên cô lựa chọn LM thay vì Amphile để luyện tay nghề?", Hạ Phương nhướng mày.



Ai cũng biết Amphile dẫn đầu mảng lễ phục trên toàn cầu vì có Can tọa trấn.



LM lại thiên về thiết kế trang phục thường ngày hơn, tuy cũng có lễ phục trong đó nhưng định hướng toàn diện hơn đối thủ.



Ngô Bội Bội lập tức lắc đầu: “Không ạ! Lựa chọn đầu tiên của tôi vẫn luôn là LM! Amphile tuy có thầy Can trong mảng lễ phục nhưng tôi cho rằng vẫn có sự chênh lệch với LM. Được nhận vào LM là niềm kiêu hãnh của tôi, tôi cũng không ngừng cố gắng để trở nên hoàn thiện hơn!"



Đúng là lời hay ý đẹp mà.



Hạ Phương gật đầu cười: “Ngồi xuống đi, mời bạn kế tiếp”.



Đến tổ cuối cùng, vì không ai chịu ai nên xin Hạ Phương cho cơ hội để mỗi người đều được nói ra ý kiến của mình.



Hạ Phương đồng ý, sau đó nghe họ trình bày ý tưởng riêng.



Cô im lặng hết một phút đồng hồ mới mở miệng: “Phương án riêng của các bạn đều có đặc sắc riêng, đặc biệt là tổ cuối, vì phong cách cá nhân quá khác biệt nên không ai chịu nhường bước, cuối cùng có đến bốn phương an. Sẽ có người cho rằng các bạn ấy cứng đầu, không có tinh thần đồng đội, nhưng tôi lại cho rằng đây mới là tinh thần khó nhất của một nhà thiết kế”.



Lời này vừa ra, sắc mặt các thành viên tổ khác thoáng sa sầm.



Hạ Phương đánh giá thiết kế của cả bốn tổ rồi cười nói: “Trong thiết kế không có đúng sai, chỉ có tốt và dở. Nhưng thiết kế thời trang không giống với các mảng thiết kế nghệ thuật khác, thị trường mới là kim chỉ nam, chỉ có thiết kế phù hợp thị hiếu mới được công nhận là thời trang. Hiện nay, thiết kế quá mới mẻ độc đáo sẽ rất khó để được đại chúng tiếp nhận, quá thông tục thì lại không có gì đổi mới. Vì vậy, điều mọi người phải cân nhắc không chỉ là một thiết kế đẹp, mà còn là thiết kế phù hợp với nhu cầu thực tế”.



Hạ Phương lấy thiết kế của Tô Tử Ninh ra, nói: “So với tổ có nhiều ý kiến, tôi cho rằng tổ này cùng hợp tác cũng rất tốt. Thiết kế không cần phải cố đi tìm cái chung, nhưng nếu sản phẩm của bạn có thể thuyết phục và chinh phục được người khác, thì đó là một thiết kế tốt”.