Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 215: "Cậu chọn khéo lắm".



Hạ Phương xuống thang máy đi ra sảnh thì đã thấy Lucy Mộ Dung đang đậu xe đợi sẵn.





Cô lên xe, cười chọc ghẹo: "Đúng giờ ghê ha cục cưng".



Lucy Mộ Dung kiêu ngạo hất cằm lên: "Tất nhiên rồi, mình hẹn ai cũng dám đến muộn hết, chỉ có cậu là mình không dám thôi".



Hạ Phương bật cười: "Mình đáng sợ thế à?"



"Không phải đáng swoj, mà là cậu quá nghiêm túc, cũng rất đúng giờ, mình mà đến muộn thì trông như không cùng đẳng cấp với cậu í".



Hạ Phương bị chọc cười đến là vui vẻ, cô nhóc này lúc nào cũng đáng yêu như vậy.



Hai người đi đến một khu biệt thự cao cấp mới xây ở Giang Lâm.



Nơi này được xây dựa lưng vào núi, bên cạnh có dòng sống Lâm Giang lớn nhất Giang Lâm chảy qua.



Khu biệt thự này thích núi có núi, thích sông có sông, điều kiện môi trường rất tốt.







Lúc Lucy Mộ Dung lái chiếc xe Toyota của mình đến bãi đậu xe, bảo vệ gác cổng còn không thèm nhìn bọn họ lấy một cái chứ đừng nói là đến chào đón.



Hạ Phương cũng không quan tâm, xuống xe kéo tay Lucy Mộ Dung chậm rãi đi vào tòa nhà.



Lucy Mộ Dung đã xem xong nhà rồi.



Cô ấy chọn một căn ở được xây ở giữa sườn núi, có thể ngắm rừng cũng có thể ngắm sông, phong cảnh rất hài hòa.



Lúc trước cô ấy gửi video cho Hạ Phương, Hạ Phương đã thấy rất thích nên bảo cô ấy đặt cọc ngay.



Nhưng Lucy Mộ Dung vẫn muốn dẫn Hạ Phương đến xem thử một vòng trước rồi mới quyết định có mua hay không, nên hôm nay các cô không liên hệ trước môi giới mà đã tự mình đến xem nhà.



Đây là khu biệt thự lớn nhất, cũng nổi tiếng nhất Giang Lâm, chỉ một căn nhỏ thôi cũng có giá mấy chục triệu.



Lucy Mộ Dung và Hạ Phương ăn mặc đươn giản, lại còn trẻ tuổi, vừa nhìn là biết không mua nổi một căn ở đây. Vậy nên sau khi đi vào trong khu, gần như không ai đến bắt chuyện với các cô.



Rõ ràng có mấy người môi giới rảnh rỗi không có gì làm, nhưng họ chỉ ngồi một chỗ nói chuyện phiếm hoặc chơi điện thoại, không một ai đến hướng dẫn cho Hạ Phương và Lucy Mộ Dung.



Hạ Phương cũng không quan tâm, tự mình dẫn Lucy Mộ Dung đi dạo một vòng.



Lucy Mộ Dung tích cực giới thiệu cho Hạ Phương biết hoàn cảnh khu này, đồng thời chỉ cho Hạ Phương thấy căn nhà cô đã nhắm từ trước.



"Mình nhìn trúng căn nhà này nè, bởi vì nó được xây ngay giữa sườn núi, ngoại trừ hai ba căn ở trên đỉnh núi ra thì căn này là tốt nhất rồi đó. Nhưng nghe nói mấy căn trên đỉnh kia không rao bán nhưng vẫn bị người ta mua mất rồi, nên bây giờ căn giữa sườn kia là căn tốt nhất chỗ này đó".



Lucy Mộ Dung lại giới thiệu môi trường xung quanh: "Cậu nhìn khuôn viên của nó đi, cách sân nhà chính một khoảng khá rộng rãi, ở giữa xây thêm một căn nhà còn được nữa đó! Hơn nữa nhìn xuống dưới sẽ thấy nước sông đang chảy cuồn cuộn, theo phong thủy thì đây là thế nhà tụ tài, là đất lành chim đậu đấy".



Hạ Phương khẽ gật đầu: "Cậu chọn khéo lắm".



Lucy Mộ Dung kiêu ngạo hất cằm: "Tất nhiên rồi, dù sao cũng là Phương cục cưng nhà mình muốn mua nhà mà, mình tất nhiên phải để tâm rồi. Mà nói nữa, cậu cũng đâu thiếu tiền, cứ chọn căn đắt nhất là ok".



Hạ Phương che miệng cười: "Người không biết còn tưởng mình là đứa ăn chơi trác táng giờ".



Lucy Mộ Dung dẩu môi: "Sao thế được, mình sẽ cố gắng tiết kiệm tiền nhất có thể cho cậu, mặc cả là nghề của mình đó, đám môi giới đều bảo mình là quỷ hẹp hòi đấy cậu biết không?"



"Đúng là hiếm thấy, không phải tiền của cậu mà cậu cũng tính toán vậy hả?"



"Trả giá là một loại năng lực đáng gờm đó hiểu không? Phải thường xuyên sử dụng mới không bị mài mòn. Nhất là chuyện lớn như mua nhà, mình trả giá siêu hời, tiết kiệm cho cậu vài triệu để cậu mời mình đi ăn chẳng phải ngon hơn sao?"



"Vâng vâng vâng, đồng chí Lucy năng lực xuất chúng, đợi mua nhà xong mình dẫn cậu đi ăn một tháng ở Nâu Nhạt luôn, cậu thích gì thì cứ ăn cái đó".



Lucy Mộ Dung bỗng mở lớn hai mắt, nhanh chóng ôm lấy cánh tay Hạ Phương: "Cậu nói thật không đó? Đừng có ra vẻ nhà giàu nứt đố đổ vách vậy nữa! Người ta tưởng cậu mở Nâu Nhạt bây giờ..."



Hạ Phương chỉ nhướn mày, cười mà không nói.



Lucy Mộ Dung cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục liếng thoắng giới thiệu nhà cho Hạ Phương.



Nói hơn nửa ngày, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, Lucy Mộ Dung hơi nhướng mày, lớn tiếng nói: "Mà mình bảo này, hôm nay cũng không có mấy ai đến xem nhà, sao chẳng có lấy một môi giới nào đến giới thiệu cho tụi mình thế nhỉ? Người đâu rồi?"



Xung quanh có không ít người nghe được, nhưng không một ai đến cả.



Thậm chí có vài môi giới còn trào phúng: "Nhìn là biết không mua nổi biệt thự rồi, tới tốn nước miếng làm gì. Bộ họ không tự biết tại sao không có ai qua giới thiệu cho à?"



Lucy Mộ Dung giận dữ không thôi, chống nạnh lên: "Thái đố của các người là sao hả, các người xem được số dư trong thẻ chúng tôi rồi mới phán như vậy, hay là do mặt chúng tôi viết hai chữ nghèo nàn hả?"



Môi giới lại đánh giá Lucy Mộ Dung và Hạ Phương một lượt, cười khinh: "Rõ ràng đên thế rồi, cần chúng tôi phải xác nhận lại cho nữa à?"



"Này...", Lucy Mộ Dung bị chọc tức đến đỏ cả mặt, nhưng cô ấy lại chẳng làm gì được đám môi giới ngông nghênh kia, chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu sang nhìn Hạ Phương.