Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 226: chẳng khác gì ăn mày đầu đường xó chợ.



Cảm giác xe xóc nảy khiến Hạ Phương cong môi cười đến là vui vẻ.



Người này vẫn dễ cưng như ngày nào.





Mới có mấy hôm không gặp mà lại càng cưng hơn cơ.



Làm sao bây giờ, muốn ghẹo ảnh quá đi...



Cô bèn lười nhác mở miệng: “Lâu rồi chưa ăn thịt anh..”.



Tay Tư Thành run lên, lập tức cho xe tấp vào lề, nghiêng đôi mắt sáng quắc sang nhìn Hạ Phương.



Cô giả vờ chớp mắt đầy vô tội: “Ăn thịt anh làm”.



Tư Thành: ???



Em ấy định nói cái này đấy hả?!



Anh có nghi ngờ rằng cô đang cố ý, mà lại càng được củng cố bởi vẻ ranh mãnh trong mắt cô.







"Ông Tư nhìn em thế là sao?", Hạ Phương cười, một nụ cười vô hại nhưng thiếu điều khiến Tư Thành tắt thở.



Anh nghiến răng, nỗ lực đè nỗi hốt hoảng rong lòng xuống: “Bà Tư có biết dám ghẹo anh là sẽ phải trả giá đắt không?"



Hạ Phương: ???



Nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cô muốn tránh đi nhưng Tư Thành làm sao lại cho cô cơ hội ấy.



Anh nhào tới ấn cô vào thành ghế, mở một cuộc tấn công dồn dập lên đôi môi nhỏ ướt át kia.



Mùi vị quen thuộc cùng cảm giác mềm mại như kẹo đường khiến đầu óc Tư Thành như trống rỗng, đồng thời đánh thức dục vọng bị đè nén tận đáy lòng.



Anh hôn cô đến mất khống chế, chỉ hận không thể hòa vào làm một.



Bàn tay dày rộng mang theo nhiệt độ nóng bỏng để lại dấu vết trên từng tấc da thịt qua lớp vải mỏng manh.



Nếu không phải họ đang ở trong xe thì Tư Thành có lẽ đã bất chấp tất cả mà yêu thương Hạ Phương ngay và luôn rồi.



Nhất là khi tay cô gái cũng bắt đầu châm lửa trên người anh, khiến suy nghĩ đó càng trở nên mãnh liệt hơn.



Ting ting! Bỗng nghe tiếng kèn xe vang trời, hai người mới giật mình tách ra. Ánh mắt còn mang theo khao khát mãnh liệt của Tư Thành thoắt cái đanh lại sắc lẻm, lập tức nhìn về phía nguồn âm thanh.



Hóa ra ban nãy anh vội vã ngừng xe bên lề, không để ý đã có một chiếc xe đậu ở đó, bây giờ người ta đang mở đèn muốn lùi ra.



Thế là trên đường về nhà, mặt Tư Thành đen sì như thể có ai đang nợ anh mấy chục tỉ, cả người trông cứ âm âm u u.



Nếu ban nãy chủ xe kia mà bước xuống thì chắc anh cũng nhào tới ăn thua đủ rồi.



Trần đời chưa từng thấy ai làm mất hứng như vậy!



Có trời mới biết khi nào Hạ Phương mới chịu chủ động như vậy chứ...



"He he", Hạ Phương vẫn chưa hết buồn cười: “Trông vẻ mặt bất mãn của anh kìa, ai không biết còn tưởng em làm gì anh rồi chứ”.



Rồi rốt cuộc ai là đầu sỏ hại anh thế này hả?



Em lại còn dám cười cơ?



Tư Thành trợn mắt trừng cô: “Chẳng lẽ em không làm gì anh?"



Anh bước tới, hạ giọng xuống tông trầm khàn thì thầm vào tai cô: “Hay em đang nhắc anh chốc nữa phải hoàn thành việc chưa làm xong, hửm?"



Hạ Phương nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia, còn vươn tay sờ mó ngực anh một phen rồi mới đẩy anh ra, mở cửa bước xuống: “Để xem anh thể hiện thế nào”.

Nhà họ Tần không hổ là một trong bốn dòng họ lớn nhất ở Kinh Thành, năng lực ở mảng nào cũng đạt chuẩn.



Mặc dù bọn họ đã ra tay rất nhẹ nhàng, nhưng nhà họ Lục vẫn không thể sống qua nổi một tuần.



Lục Anh Đường và Lục Minh Hà bị cảnh sát dẫn đi điều tra, tất cả tài sản ròng của nhà họ Lục đều bị niêm phong.



Nhà họ Lục vốn cũng được coi như có chút danh tiếng ở Giang Lâm, nhưng lúc này lại im lặng sụp đổ, gần như không tạo nên được sóng gió gì khác.



Lúc Hạ Khánh Dương nhận được tin tức, toàn thân đều run rẩy.



Ông ta trốn trong biệt thự uống rượu liên tục hai ngày qua, mặt mọc đầy râu ria, trông vô cùng chật vật, chẳng khác gì ăn mày đầu đường xó chợ.



Nhưng Triệu Lệ Chi lại vận một thân quần áo sang trọng, thấy dáng vẻ chán chường của Hạ Khánh Dương thì không nhịn được mà quát ầm lên: "Hạ Khánh Dương, ông có tỉnh táo lại được không? Hứa hẹn là sẽ cho tôi và con gái sống một đời tốt đẹp, nhưng bây giờ ông xem bản thân thành dạng gì rồi?"



"Nhà họ Lục không còn nữa, tiếp theo chính là nhà họ Hạ. Nhà họ Tần rõ ràng không ra sức làm hại nhà họ Hạ chúng ta lắm, nếu không với chút năng lực nhỏ nhoi của ông thì làm sao chống đỡ được đến tận bây giờ? Bọn họ vốn đang cố ý trêu đùa chúng ta, muốn nhìn chúng ta giãy dụa phản kháng rồi lại nghiên nát như con kiến!"



"Nếu Hạ Phương và Tiết Lan Hâm nhìn thấy bộ dạng bây giờ của ông, e là sẽ cười đến rung người mất!"



Nghe thấy tên Hạ Phương và Tiết Lan Hâm, đôi mắt đang mông lung của Hạ Khánh Dương chợt nổi lên tia tức giận: "Bọn họ dám sao? Tôi biến thành như bây giờ còn không phải do mẹ con bọn họ làm hại? Bọn họ dám cười tôi sao? Hả?"