Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 244: Có phải con bảo Tư Thành xử lý không?”



Hạ Khánh Dương cắn răng: “Tôi có thể đưa tiền cho bà, nhưng sau khi vào tài khoản phải lập tức chuyển cho tôi năm triệu, đó là tiền cứu mạng”.





Triệu Lệ Chi không từ chối, hai người nhanh chóng thoả thuận xong.



Đêm đó, Triệu Lệ Chi lấy thuốc đã chuẩn bị từ trước cho vào thức ăn của Hạ Khánh Dương, sau đó lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đã chuẩn bị trước ra, cầm tay Hạ Khánh Dương ký tên rồi đóng dấu và vân tay.



Bà ta lại tìm đến luật sư, sau khi chắc chắn hợp đồng này có hiệu lực mới thở phào nhẹ nhõm.



Sáng ngày hôm sau, không đợi Hạ Khánh Dương tỉnh lại, Triệu Lệ Chi đã đi tìm Tiết Lan Hâm.



Hạ Phương cũng đang ở trong phòng bệnh của Tiết Lan Hâm, thấy Triệu Lệ Chi nói muốn bán nhà, Hạ Phương không chút do dự gật đầu: “Mẹ, chúng ta cũng không ở căn nhà đó nữa, coi như món quà cuối cùng của bọn họ đi”.



Tiết Lan Hâm nhíu mày: “Tiểu Phương… Căn nhà đó…”



Hạ Phương vỗ tay Tiết Lan Hâm: “Không sao đâu, mẹ cứ ký tên là được”.







Tiết Lan Hâm không biết Hạ Phương có ý gì, nhưng chắc chắn con gái sẽ không hại bà.



Bà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định nghe lời con gái.



Sau khi giải quyết xong chuyện bán nhà, Triệu Lệ Chi mới đưa hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Hạ Phương: “Cầm lấy, chỉ cần hai người ký tên, hợp đồng này sẽ có hiệu lực, những chuyện còn lại các người tự xem mà làm”.



Cuối cùng cũng ném củ khoai lang nóng bỏng tay đi, Triệu Lệ Chi cảm thấy nhẹ cả người: “Dì tin rằng có con và Tổng giám đốc Tư xoay chuyển tình thế, Hạ Thị chắc chắn sẽ vực dậy một lần nữa”.



Nếu không nhờ hôm qua Lục Anh Đường gọi điện thoại cầu cứu bà ta, nói người Hạ Phương cưới là người nắm quyền bí ẩn của nhà họ Tư kia, thì đến giờ Triệu Lệ Chi vẫn không biết chuyện này.



Bà ta ghen tị Hạ Phương may mắn, ghen tị muốn phát điên, gả bừa một người cũng có thể gặp được Tư Thành.



Nhưng bà ta biết đây không phải lúc để ghen tị.



Dẫu sao nếu Hạ Phương không gả cho Tư Thành thì hôm nay sao cô có thể giải quyết rắc rối giúp Hạ Thị được?



Không có Hạ Phương xử lý thì bà ta và Hạ Khánh Dương sẽ toi đời.



Nghĩ đến đây, Triệu Lệ Chi mới thấy cân bằng hơn một chút.



“Tiểu Phương, chuyện này…”, lời nói của Triệu Lệ Chi khiến Tiết Lan Hâm mơ hồ.



Hạ Phương kéo tay bà: “Mẹ, không phải mẹ vẫn luôn muốn lấy lại Hạ Thị sao? Cho con nửa tháng, con sẽ trả lại cho mẹ một Hạ Thị hoàn chỉnh, việc mẹ cần làm bây giờ là nghĩ xem đổi tên cho Hạ Thị thế nào, còn nữa, sau khi giải quyết xong, hoạt động lại lần nữa, việc này cũng sẽ mất rất nhiều công sức”.



“Nhưng mà… con… con…”, Tiết Lan Hâm kích động đến mức không nói nên lời: “Có phải con bảo Tư Thành xử lý không?”



Tiết Lan Hâm đã biết thân phận của Tư Thành từ lâu, nhưng người mà bà không muốn làm phiền nhất chính là Tư Thành, dù sao thân phận giữa con gái và Tư Thành khác biệt như thế vốn đã không có lợi cho con gái, bà không muốn mang đến phiền phức cho con gái.



Tư Thành vừa khéo đi mua bữa sáng về nghe bà nói thế thì đặt bữa sáng sang một bên, cười nói: “Mẹ, chuyện của Hạ Thị không phiền phức chút nào cả, đa phần đều do Hạ Phương xử lý, con chỉ ra mặt một chút thôi, yên tâm đi. Con gái của mẹ giỏi hơn mẹ nghĩ nhiều, cô ấy đã chuẩn bị mọi thứ từ lâu rồi”.

“Cục cưng à, việc này…”, lời nói của Tư Thành khiến Tiết Lan Hâm nhíu mày, rõ ràng những chuyện này đến quá bất ngờ, khiến bà không kịp phản ứng.



Bà đã chuẩn bị sẵn sàng để từ bỏ Hạ Thị rồi.



Hạ Thị rất quan trọng với bà, nhưng Hạ Phương quan trọng hơn.



So với Hạ Thị, bà ấy cảm thấy để con gái mình sống vui vẻ một chút là quan trọng nhất.



Không ngờ con gái và con rể đã chuẩn bị xong mọi thứ vì bà.



Tiết Lan Hâm nhất thời không biết phải bày tỏ tâm trạng của mình thế nào.



Hạ Phương cười dịu dàng: “Mẹ yên tâm, mọi chuyện đều đã có con và Tư Thành lo, mẹ chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được. Dù sao sau khi tiếp nhận Hạ Thị vẫn cần phải xử lý rất nhiều chuyện”.



Nhìn thấy sự kiên định trong mắt con gái và con rể, Tiết Lan Hâm cũng nở nụ cười.



Dù sao đi nữa, nếu con gái đã chuẩn bị cho bà rồi thì bà chỉ cần cố gắng bình phục, không để con gái thất vọng thôi.



Chỉ nghĩ đến việc Hạ Thị mà bà luôn mong ngóng, có nằm mơ cũng muốn trở về sắp quay về tay mình.



Cuối cùng cơ thể yếu ớt của bà cũng khoẻ hơn được một chút, có thể đi làm chuyện mình thích một lần nữa.

— QUẢNG CÁO —