Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 246: Thật ra bà ta đã mang xe đi bán.





Nhưng bà ta không ngờ vì Hạ Phương trở về nước mà tất cả kế hoạch tốt đẹp đều bỗng dưng thay đổi.



Vốn cho rằng chỉ cần ngăn cản Hạ Phương cưới Lục Anh Đường, sau đó gả cho cậu chủ nhỏ hung hăng của nhà họ Tư thì mọi chuyện đều sẽ kết thúc.



Nhưng Hạ Phương lại hoàn toàn làm sai kế hoạch của bọn họ, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế, khiến bọn họ trở thành dáng vẻ như hôm nay.



Nghĩ đến những gì mình gặp phải, sau đó thấy Hạ Phương và Tư Thành hạnh phúc ngọt ngào, Tiết Lan Hâm mỹ mãn hạnh phúc, Triệu Lệ Chi nghiến răng, nhưng chỉ có thể nhịn lại.



Sau khi Triệu Lệ Chi rời đi, Tiết Lan Hâm không nhịn được kéo tay Hạ Phương truy hỏi: “Cục cưng, con nói mẹ nghe, rốt cuộc tình hình của Hạ Thị là thế nào?”



Hạ Phương nhìn đồng hồ, cười nói: “Mẹ đừng vội, bây giờ con còn chuyện khác phải làm, đợi con xử lý xong rồi sẽ từ từ nói với mẹ nhé, được không?”



Tiết Lan Hâm có thể nói gì được?



Chỉ có thể nhìn Hạ Phương và Tư Thành rời đi một cách bí ẩn, còn bà thì không làm được gì, chỉ có thể ở lại phòng bệnh nghỉ ngơi.







Cũng không phải là không làm được gì, dù sao…



Hạ Phương đã nói, Hạ Thị sẽ nhanh chóng quay về tay bà, với dáng vẻ hỗn loạn của Hạ Thị bây giờ, đến khi trở lại, bà vẫn sẽ tốn rất nhiều công sức để dọn dẹp và xử lý.



Nghĩ thế, Tiết Lan Hâm bỗng lên tinh thần, đứng dậy thay quần áo xuống lầu rèn luyện sức khoẻ.



Bà phải nhanh chóng khoẻ lại, chỉ như thế mới có thể quay về trạng thái cuộc sống như cũ mà bà muốn.



Mà lúc này, sau khi rời khỏi bệnh viện, Hạ Phương và Tư Thành lập tức phân công hợp tác, một người đi hoàn thành thủ tục chuyển nhượng cổ phần cuối cùng, còn một người thì… đi tới nhà họ Hạ.

Sáng hôm nay Hạ Khánh Dương thức dậy không thấy Triệu Lệ Chi đâu, lập tức gọi điện thoại cho bà ta.



Ông ta nói là mười giờ nhân vật lớn kia và bên môi giới sẽ đến xem nhà, hỏi bà ta đã xin được chữ ký của Tiết Lan Hâm chưa.



Triệu Lệ Chi đáp lại nói đã ký xong, đang trên đường về.



Hạ Khánh Dương ngồi trên ghế day trán, không hiểu tối qua vì sao mình lại ngủ như chết như thế, ngủ muộn đến tận giờ này.



Rõ ràng ông ta đã cài báo thức, nghĩ rằng hôm nay phải dậy sớm đi tìm Tiết Lan Hâm cùng Triệu Lệ Chi trước, tạm thời giải quyết trước chuyện căn nhà.



Kết quả đến khi thức dậy đã là chín giờ hơn rồi.



Ông ta không thể ra ngoài, chỉ có thể sửa sang lại bản thân, sau khi môi giới xác nhận với Triệu Lệ Chi là nhà có thể bán, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.



Ông ta đi tới ban công trên tầng hai, nhìn vườn nhà rộng rãi thoải mái và cách trang trí dễ chịu này, trong mắt lộ vẻ không cam lòng.



“Bà cứ đợi đó Tiết Lan Hâm, hôm nay tôi có thể bán căn biệt thự này đi, nhưng sau này tôi sẽ nghĩ cách mua lại nó! Chỉ cần Hạ Thị có thể vực dậy, đừng nói là nơi này mà cả vịnh Tinh Hà cao cấp nhất Giang Lâm, tôi cũng có thể vào ở được, ha ha ha…”



Dường như Hạ Khánh Dương đã nhìn thấy tương lai tốt đẹp của mình, ông ta đắc ý giang hai tay, ôm lấy từng cơn gió lạnh, cảm thấy cơ thể vô cùng dễ chịu.



Ông ta có thể làm được, chỉ cần ông ta muốn thì ông ta sẽ nghĩ cách có được.



Ông ta đã không còn là một kẻ nghèo trước đây, không cần phải dựa vào Tiết Lan Hâm, bị nói là một cấp dưới của bà nữa.



Hạ Thị kinh doanh xảy ra vấn đề đúng là lỗi của ông ta, nhưng ông ta chỉ là nhất thời mê muội dùng sai cách, bây giờ ông ta đã biết vấn đề nằm ở đâu, chỉ cần có thể thay đổi cục diện thì mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.



Hạ Khánh Dương tự tin nheo mắt nhìn phong cảnh xinh đẹp xung quanh, cười nói: “Tiết Lan Hâm, bà cứ đợi đó, bà xem thường tôi, sau này tôi sẽ khiến bà không thể với tới”.



Hạ Khánh Dương vừa mới hùng hồn nói xong thì thấy Triệu Lệ Chi bắt xe về đến nhà.



Hạ Khánh Dương cau mày xuống lầu hỏi: “Bà không đi xe ra ngoài à?”



Ánh mắt Triệu Lệ Chi hơi né tránh: “Xe bị hỏng, tôi đưa đến xưởng sửa chữa rồi”.



Thật ra bà ta đã mang xe đi bán.



Dù sao cũng sắp rời khỏi nơi này, giữ xe lại cũng vô ích, bán đổi lấy ít tiền, sau này mua lại là được.



Hạ Khánh Dương không nghĩ nhiều, chỉ đưa tay ra nói: “Thoả thuận đâu?”


Triệu Lệ Chi đưa thoả thuận đồng ý bán nhà cho Hạ Khánh Dương: “Ông vội cái gì? Tôi nói giải quyết được là có thể làm được”.