Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 262: Đánh đến mức anh ta không biết phải làm sao.



Những lời này của Lục Trí Vân khiến Hạ Phương cảm thấy buồn cười.

Dù bị chặn trước tường, nhưng Hạ Phương vẫn không hề tỏ vẻ yếu thế, cô nâng cằm, cất giọng vô cùng khí thế.

“Bạn học Lục, trò đùa này đúng là buồn cười”, Hạ Phương cười xong thì lạnh lùng nói: “Tôi cười xong rồi…”

Ý là xem lời anh ta nói như một cái rắm, thả xong rồi là xong, nếu không đeo bám nữa thì cô sẽ không khách sáo.

Lục Trí Vân sa sầm mặt, anh ta đã lấy thân phận của mình ra rồi mà người phụ nữ này vẫn không biết phải trái?

Phải biết rằng Giang Lâm này có bao nhiêu người đang xếp hàng muốn nịnh hót anh ta.

Trước kia lúc đi học, bố anh ta còn chưa phải là Thị trưởng đã có rất nhiều người lấy lòng anh ta, bây giờ địa vị hôm nay đã khác, thân phận đương nhiên sẽ khác.

Từ sau khi tên bố anh ta được xác định là ứng cử viên của vị trí Thị trưởng nhiệm kỳ tiếp theo, bên cạnh anh ta không một ai dám tỏ thái độ với anh ta, đi đến đâu cũng được tâng bốc.

Mà Hạ Phương có lợi hại đến mấy cũng chỉ là một nhà thiết kế mà thôi.

Dù là nhà thiết kế trưởng của tập đoàn lớn xuyên quốc gia thì sao chứ?

Muốn phát triển ở Giang Lâm, nếu không có người trong nhà nước che chở thì cô chẳng là cái gì cả.

Cô lấy gì đấu với anh ta?





Lục Trí Vân kìm nén tâm trạng không vui, nheo mắt lại, bắt lấy cánh tay đang định đẩy mình ra của Hạ Phương: “Hạ Phương, trước giờ tôi chưa từng đùa với cô bao giờ, khi đi học nói theo đuổi cô là thật, và hôm nay cũng thế”.

Hạ Phương sa sầm mặt, sau đó nghe Lục Trí Vân nói tiếp: “Dù bây giờ tôi chỉ là công chức ở một đơn vị nho nhỏ, nhưng sau khi bố tôi lên chức, tương lai của tôi sẽ rộng mở. Tuy cô chỉ là một nhà thiết kế, nhưng chắc cô cũng biết làm ăn ở Giang Lâm này nếu không có nhà nước che chở thì sẽ khó khăn đến mức nào đúng không?”

“LM của các cô rất lợi hại, là tập đoàn xuyên quốc gia, Sở Lâm Xuyên kia cũng rất ghê gớm, nhưng nếu tôi muốn gây chuyện với LM, cô cảm thấy LM có thể thắng được không?”

“Hơn nữa cô và Lục Anh Đường đã chia tay, sau này nếu quen tôi, cô không chỉ có thể hưởng thụ lợi ích nhà họ Lục mang đến còn có thể giẫm đạp Lục Anh Đường, khiến anh ta hối hận nữa, cô chắc chắn muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế à?”

Lục Trí Vân nói với vẻ mặt rất tự tin, chỉ thiếu điều không lớn tiếng nói với Hạ Phương anh ta là con trai của Thị trưởng tương lai, đi theo anh ta sau này sẽ có thể tung hoành ở Giang Lâm.

Nhưng Lục Trí Vân vừa mới nói xong đã cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ kéo tới.

Anh ta còn chưa kịp phản ứng đã thấy mặt đau nhói, bị một sức mạnh cường đại đánh bay ra xa, đập vào vách tường bên cạnh rồi bắn ngược lại, ngã nhào dưới đất, liên tục ho khan.

Mà Hạ Phương đang định ra tay ở bên cạnh cũng bị một cánh tay kéo vào lòng, mùi hương quen thuộc bay vào mũi cùng với khí thế bá đạo lạnh lùng bao phủ lấy cô.

Bàn tay đang siết chặt chuẩn bị đánh bay Lục Trí Vân cũng chậm rãi buông xuống, im lặng kề sát vào lồng ngực của người đàn ông, mặc cho anh ôm mình.

“Thị trưởng tương lai của Giang Lâm à? Nghe có vẻ ghê gớm đấy…”, giọng nói lười biếng mang theo khí thế mạnh mẽ của Tư Thành vang lên, khiến nhiệt độ trên hành lang cũng hạ thấp xuống.

Anh đứng trước mặt Lục Trí Vân, nhìn xuống anh ta từ trên cao như vua chúa, lạnh lùng giễu cợt: “Nhưng việc để Phương cục cưng tung hoành ở Giang Lâm và giẫm đạp Lục Anh Đường không cần đến cậu đâu. Thậm chí cô ấy còn có thể tung hoành ở Kinh Thành luôn rồi…”

Khoảng thời gian này Lục Trí Vân ngày càng hung hăng và phách lối, anh ta không ngờ rằng ở Giang Lâm vẫn có người không sợ chết dám ra tay với mình.

“Ai đó!”, Lục Trí Vân thở hổn hển, sa sầm mặt bò dậy từ dưới đấy: “Ai dám đánh ông?”

Anh ta nương theo vách tường vất vả đứng dậy, nhìn người đàn ông cao lớn với khí thế bá đạo trước mặt bằng vẻ mặt dữ tợn.

Đặc biệt là khi thấy Hạ Phương ngoan ngoãn để người đàn ông đó ôm vào lòng, anh ta trợn to mắt, liếm đi máu tươi chảy xuống khoé miệng, sờ nhẹ khuôn mặt sưng to, cất giọng lạnh lùng: “Tôi cứ tự hỏi sao cô có thể biến Lục Anh Đường thành như ngày hôm nay, thì ra là tìm được người tình mới, ha ha…”

“Hạ Oanh Oanh nói đúng, Hạ Phương, cô đúng là đồ đàn bà bẩn thỉu thấp hèn, không có bản lĩnh gì chỉ biết quyến rũ đàn ông… Ha…”

Lục Trí Vân còn chưa nói hết câu, Tư Thành đã đạp một phát vào bụng anh ta, khiến Lục Trí Vân lại bay ra xa, anh nhìn Lục Trí Vân chật vật nằm dưới đất, cất giọng lạnh như băng: “Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại”.

Lục Trí Vân tức đến mức cả người run rẩy, bò dậy giương nanh múa vuốt lao về phía Tư Thành: “Khốn kiếp, mày dám đánh tao, tao giết chết mày…”

Nhưng còn chưa đụng vào được quần áo của Tư Thành đã bị anh đánh gục một lần nữa.

Lục Trí Vân không cam lòng xông lên một lần nữa, sau đó lại nằm xuống, trán anh ta nổi gân xanh, cầm điện thoại bắt đầu gọi cho ai đó.

“Hạ Phương, cô dám đánh tôi, tôi cho cô biết, hôm nay hai người các cô đừng hòng rời khỏi quán bar này”, Lục Trí Vân thở hổn hển, quát to: “Tôi không chỉ muốn giết chết cô, mà còn muốn giết người tình này của cô nữa…”

“Chát, chát, chát, chát…”, Hạ Phương nhìn Lục Trí Vân đã bò dậy, tức giận tiến lên tát cho anh ta mấy bạt tai.

Đánh xong, cô phất tay tỏ vẻ ghê tởm, sau đó Tư Thành cầm khăn giấy ướt tiến lên, nâng tay Hạ Phương cẩn thận lau giúp cô: “Em kích động làm gì? Đánh cậu ta làm bẩn tay, để anh là được”.

“Anh ta nói chuyện quá khó nghe, không ra tay thật sự có lỗi với mấy lời nói bẩn thỉu kia của anh ta”, Hạ Phương lạnh lùng trả lời, im lặng hưởng thụ sự phục vụ của Tư Thành.

Lục Trí Vân vừa mới bị Tư Thành đánh, giờ lại ăn mấy bạt tai của Hạ Phương, lúc này đang giận đến mức run rẩy: “Cô… Cô, Hạ Phương, hai người chết chắc rồi, tôi cho cô biết, tốt nhất là cô cứ đợi đó…”

Bố của Lục Trí Vân làm trong nhà nước nhiều năm, dù lúc trước không làm quan ở Giang Lâm, nhưng anh ta là con trai của quan chức nên vẫn luôn kiêu ngạo, chưa từng gặp ai hung hăng như Hạ Phương và Tư Thành ở Giang Lâm, không nói nhiều mà thẳng thừng ra tay.

Đánh đến mức anh ta không biết phải làm sao.

Anh ta vốn kiêu căng phách lối, bây giờ lại không biết thể hiện thế nào, nên chỉ có thể nói mấy lời đe doạ.

“Cậu cứ việc gọi người tới, nếu tôi sợ thì coi như tôi thua”, Tư Thành lấy một điếu thuốc ra cho vào miệng, vừa định cầm bật lửa đốt thì Hạ Phương chợt nắm lấy tay anh.

“Anh Thành, em không thích mùi thuốc lá cho lắm”, giọng nói của Hạ Phương mang theo chút nũng nịu.

Tư Thành cau mày, lập tức vứt điếu thuốc trong miệng vào thùng rác: “Sao em không nói sớm?”

Hạ Phương nhún vai: “Anh rất ít hút thuốc khi ở cạnh em”.

“Ừm, sau này anh không hút nữa”, Tư Thành nói xong thì cười híp mắt nhìn Hạ Phương: “Anh nghe lời như thế, bà Tư có thưởng gì không?”

Nhìn vào khuôn mặt đẹp trai đến mức hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh cùng với đôi mắt quyến rũ đang cười híp lại của Tư Thành, Hạ Phương có cảm giác tim đập thình thích, hồn cũng như bị hút đi mất.

Cô nhón chân hôn một cái lên má Tư Thành, sau đó cười nói: “Thưởng đấy!”

Tư Thành càng cười tươi hơn, anh cúi đầu kề sát mặt vào Hạ Phương: “Hôn sai rồi, Phương cưng”.

Hạ Phương thoáng nín thở, giọng điệu quyến rũ lúc anh gọi cô là Phương cưng khiến cô suýt thì mất khống chế…

Nhưng không đợi Hạ Phương mất khống chế, cuối hành lang đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Hạ Phương ngước mắt, nhìn thấy một đám lưu manh của quán bar hung hăng lao tới.